[Dịch]Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 39 : Phụ xướng phu tuỳ (1)




Nhìn gian phòng trống rỗng, không phải nàng đã nói không viết hưu thư nữa sao? Chẳng lẽ nàng đổi ý? Hắn lùi hai buớc về phía sau, "Ai nha! Hi nhi, con làm cái gì vậy?" Thượng Quan Mân đẩy hắn một cái, mới vừa rồi thiếu chút nữa là hắn đã dẫm phải bà.

"Mẹ, Tinh nhi đi rồi?" Nói đến đây, Thượng Quan Mân suy nghĩ, "Ai nha! Nàng nào có đi đâu! Con trai à! Có phải con giả vờ không biết đó chứ? Nàng là lão bản của Ám Huơng Các, con nói còn có thể đi đâu? Còn nữa bây giờ đang là buổi tối. . . Này! Này!” Chạy nhanh như vậy để làm cái gì? Bà còn chưa nói hết câu! Thật là, bà lắc lắc đầu, xem ra đứa con này cũng đã thông suốt rồi, nghĩ đến đây bà liền mỉm cừơi.

"Tinh nhi, có phải muội đang trả thù ta hay không?” Lâm Nhuợc Tịch nhìn nàng vẻ mặt đau khổ, “Không có! Tỷ xem muội có tốt không, tự tay trang điểm cho tỷ, tỷ còn không cảm kích ta?” Quả thật là nàng cố ý một chút, ai bảo Nhuợc Tịch lại thích nghe lén như vậy, cha mẹ chồng thì nàng không thể làm gì cả nhưng nguợc lại chỉnh Nhuợc Tịch thì nàng lại có thể

"Lông mày sao lại vẽ lớn như vậy? Đôi môi tô đỏ như vậy làm gì? Muội xá định là đang trang điểm giúp tỷ à?” Lâm Nhuợc Tịch chỉ vào chính mình trong guơng kêu to, được rồi! Quả thật là nàng không, nhưng những lời này nàng sẽ không nói ra đâu, “Khụ, khụ! Muội đang làm mà! Hơn nữa với bộ dạng như vầy sẽ không có kẻ nào dòm ngó đến sắc đẹp của tỷ, nếu không bị kẻ nào đó trong lúc chọn cô nuơng lại kéo tỷ đi mất thì có thể làm đuợc gì?” nàng nghiêm túc nói, động tác trong tay không hề dừng lại

"Muội nói. . . Cũng đúng! Ngừoi quốc sắc thiên huơng giống như ta, nhất định sẽ khiến ngừoi khác hiểu lầm, tỷ cũng không muốn tranh đoạt danh hiệu đứng đầu bảng với cô nuơng nhà mình” Đột nhiên Quý Tinh đưa tay kéo, nữ nhân này. . . “A! Đau , Tinh nhi, muội đừng kéo tóc ta mà!” Cả chân mày lẫn con mắt của Lâm Nhuợc Tịch cũng phải nhăn lại thành một chỗ, Quý Tinh vội vàng buông tay mình ra, việc này cũng không nên trách nàng ai bảo nàng ấy nói chuyện lại không biết điều như vậy.

"A! Cái người này sao ngươi lại chạy đến phòng của lão bản chúng ta chứ?” Một nữ nhân đuổi theo Nam Cung Hi, cô ta cũng không nhận ra hắn, nam Cung Hi cũng không thèm để ý đến cô, trực tiếp đi tới phòng của Quý Tinh, hắn sợ nàng lại chạy mất lần nữa.

Ầm một tiếng, Quý Tinh và Lâm Nhuợc Tịch cùng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, "Tinh tỷ, thật xin lỗi, hắn. . ." Nữ nhân kia không biết nên nói cái gì cho phải, "Muội lui xuống đi, không có việc gì." Quý Tinh phất tay, lúc đi nữ nhân kia còn quay đầu lại liếc nhìn Nhuợc Tịch một cái, không biết nguời ấy là ai, còn Tịch tỷ đi đâu rồi?

"Cái người này hấp tấp làm cái gì vậy?" Nam Cung Hi nhìn thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, "Không có. . . Không có gì." Hắn sẽ không nói ra là hắn sợ nàng chạy mất đâu, "Ha ha! Tinh nhi, ta xem ra hắn cho là muội chạy mất." Lâm Nhược Tịch đứng lên nói, lúc này Nam Cung Hi mới chú ý tới còn có người khác trong phòng, chẳng qua người truớc mắt hắn là ai?

"Đồ xấu xí, ngươi là ai?" Lời nói của Nam Cung Hi vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhược Tịch lập tức thay đổi sắc mặt, "Ngươi nói người nào xấu xí? Ngươi thì đẹp trai ở chỗ nào?" Nàng tức giận thở phì phò hét lên với hắn, nhắc đến hai chữ đẹp trai kia, Nam Cung Hi thật sự nổi giận, hắn đã quên nhưng mà lại có người cố tình muốn nhắc đến nó.

"Đồ xấu xí là nói ngươi! Có tin ta đập chết ngươi hay không đập !" Nhìn hai ngừoi truớc mặt giương cung bạt kiếm, Quý Tinh nhức đầu, hai người này. . . Khắc tinh à?"Tốt lắm! Tất cả im miệng cho ta!" Quý Tinh vừa hét lên, hai ngừoi đều hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

"Tinh tỷ, Tịch tỷ đâu? Ah? Cái ngừơi xấu xí này ở đâu ra vậy?" Lần thứ hai tiểu Đào tới gọi người, nhưng tại sao lần sau so với lần truớc càng thêm kỳ quái? Hơn nữa tại sao ngừoi xấu xí lại cứ nhìn nàng chằm chằm? Bị nàng ta nhìn có chút sợ hãi.

Nam Cung Hi ở một bên lại không chút khách khí bật cừoi lớn tiếng ,lại là không chút khách khí bật cười lớn, "Ha ha. . . Ha ha. . ." Lại có thể có người cũng khó nhìn giống hắn, chỉ là bị Quý Tinh liếc mắt trừng một cái, hắn lập tức thu nụ cừơi lại.

"Tiểu Đào, lần sau muội còn như vậy ta liền để cho muội đi tiếp khách!" Ngừơi xấu xí lên tiếng, tiểu Đào ngây ngừoi tại chỗ, "Tịch. . . Tịch tỷ?" Nàng trợn to hai mắt, còn Lâm Nhược Tịch lại tiến lên, một tay lôi tiểu Đào rời đi, nàng cũng không muốn lại bị người phía sau chế giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.