“Lộ Nhi, còn nhớ rõ bí mật của chúng ta không? Ta vẫn luôn nhớ. . . . . .”
Hai mắt Khánh Vương nhìn chằm chằm Lộ Nhi, quan hệ của hắn và Hiên Vương vốn không tệ nhưng sau chuyện của Lộ Nhi, bọn họ ít khi gặp mặt nhau.
Mặc dù, thỉnh thoảng bọn họ cùng đi uống rượu nhưng hắn rất ít đến Hiên Vương phủ!
Hắn biết Hiên Vương và Lộ Nhi rất ân ái nên hắn sợ thấy bộ dạng bọn họ ân ân ái ái!
Bởi vì dù sao hắn cũng là thân đơn chiếc bóng . . . . . .
“Vương gia, ta vẫn nhớ, vẫn luôn nhớ . . . . .”
Lộ Nhi cúi đầu, bí mật kia, nàng làm sao có thể quên mất?
“Nhưng Lộ Nhi, . . . . . . nàng đã không cần phải không?”
Cần sao?
Nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, lúc ấy nàng đã từng ích kỷ nghĩ tới việc chạy trốn, là hắn nói cho dù nàng có chết, có chôn xuống mồ rồi, Hiên Vương cũng sẽ đào mộ đem nàng lên.
“Có lẽ là vậy!”
Hiện tại nàng không biết nói gì, nếu như biết mấy ngày ngắn ngủn đó có thể làm cho hắn nhớ lâu như vậy , lúc ấy nàng sẽ tuyệt đối không để ý đến hắn.
Cũng không phải nói Khánh Vương đáng ghét, khiến người không thích mà là. . . . . .
Hắn rất xuất sắc, chỉ cần mở lòng sẽ có nữ nhân muốn gả cho hắn, hắn không nên cả đời cô đơn, hãm sâu như vậy!
Mặc dù, hiện tại Khánh Vương phủ không thiếu nữ nhân nhưng hắn vẫn không lấy vợ, vẫn luôn không có!
Mặc dù hắn không dây dưa với Lộ Nhi nữa nhưng vừa nghĩ tới chuyện của Khánh Vương, Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút thương tâm!
Dù sao, lúc ấy không phải vì mình, sao hắn có thể thầm yêu nàng chứ?
Nàng cũng có trách nhiệm trong chuyệnn này, không nên quá thân cận với Khánh Vương. .