Mà gương mặt Lộ Nhi cũng bởi vì hắn cẩn thận chăm sóc, càng thêm mượt mà.
Thật ra thì Lộ Nhi vẫn là một người lạc quan! Cho nên hiểu rõ phải rời khỏi đây, mà hắn đối với nàng lại tốt như vậy, nàng nguyện ý buông lỏng tâm tình, hưởng thụ thật tốt hạnh phúc khó có được này!
Nàng vẫn là phu nhân, phu nhân ở Ngạo Vũ Các, cũng là nữ nhân trong Vương phủ được cưng chiều nhất!
Bọn họ cũng đều biết, đã thật lâu Vương gia chưa từng sủng hạnh những nữ nhân khác, trừ Lộ Nhi ra.
Tiểu Tuệ có lúc sẽ trêu đùa nàng, Lộ Nhi luôn giận lẩm bẩm mấy tiếng, nhưng cũng chưa từng nghiêm túc xử phạt. Quan hệ giữa chủ tớ bọn họ càng thêm thân mật.
“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Thời gian lại qua năm sáu ngày, Tiểu Tuệ chợt khóc chạy vào, hai mắt đỏ bừng.
“Tiểu Tuệ, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu Tuệ bình thường lúc nào cũng cười. Ở nơi này nàng chưa từng phân biệt chủ tớ, bình thường giữa Lộ Nhi và Tiểu Tuệ cảm giác càng giống như bạn bè!
“Tiểu thư, ô ô. . . . . . Cứu Đan nhi, van cầu người cứu Đan nhi đi!”
Tiểu Tuệ đột nhiên quỳ trên mặt đất, trong lòng Lộ Nhi cả kinh, liền vội vàng hỏi:
“Đan nhi? Chuyện kia còn chưa xử lý xong ư?”
Làm sao lại như vậy? Chuyện đã qua rất lâu, làm sao lại chưa xử lý xong chứ?
Nếu lâu như vậy mà chưa giải quyết xong, vậy năng suất làm việc của thị vệ Vương phủ cũng quá kém cỏi đi?
“Đan nhi đã không thể nói chuyện . . . . . . Phu nhân, Đan nhi bị bệnh, bệnh vô cùng nặng, nếu người không cứu em ấy, em ấy sẽ chết. . . . . .”
Không thể nói chuyện? Đây là ý gì?
Lộ Nhi khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, nghĩ đến thời gian Đan nhi ở cùng mình, đôi mắt to đơn thuần, ánh mắt thật lòng vì nàng mà lo lắng, trong lòng của nàng đã cảm thấy. . . . . .