Nâng cằm Lộ Nhi lên, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, hắn dụ dụ dỗ nhìn nàng.
“Ta. . . . . . Hiên. . . . . .”
Một chữ kia vốn là cực kỳ đơn giản, nhưng ra khỏi miệng nàng, cũng là ở trên môi của nàng, quanh quẩn một chỗ thật lâu, thật lâu. . . . . .
Nhưng khi nàng thật sự nói ra, trong lòng là loại thỏa mãn chưa từng có!
Giờ khắc này, hắn không phải là Vương gia, không phải là Vương gia cao cao tại thượng, chỉ là một nam nhân, nam nhân ngang hàng với nàng!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Lời nói còn sót lại, che đậy trong nụ hôn tinh tế thân mật, hắn biết tâm ý của nàng, mà hắn, cũng hiểu tâm tình của mình!
Hồng sa trướng ấm, đêm dài đằng đẵng, Lộ Nhi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đêm đó, lại một lần nữa, để mặc cho mình. . . . . .
————
Ánh nắng sáng sớm mang theo những vệt sáng vàng nghịch ngợm chiếu trong phòng, cũng chiếu trên thân người đang ngủ say trên giường.
Lộ Nhi chưa tỉnh lại, lại cảm thấy cả người đau nhức, thân thể giống như bị thứ gì triền qua.
Muốn duỗi cánh tay, nhưng cánh tay lại bị thứ gì ngăn chặn. . . . . .
Bên tai dường như có thể nghe được thanh âm hít thở. . . . . .
Đây. . . . . .
Đây là tình huống gì?
Sợ hãi mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là tuấn nhan mỉm cười, lông mày của hắn cong cong, ánh mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong. . . . . .
Ô ô, không có chuyện gì tại sao lại cười rực rỡ như vậy, làm hại nàng sáng sớm tỉnh lại đã bị mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo. . . . . .
“A. . . . . . Quần áo của ta. . . . . .”
Cùng giường chung gối lâu như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên nàng tỉnh lại từ trong ngực hắn, chuyện này cũng không có gì kỳ quái!
Nhưng, nhưng mấu chốt là, khi nàng cúi đầu mới phát hiện, trên người lại không có một mảnh vải che thân?
Trời ạ, không phải trước đây đều là mặc áo ngủ tơ tằm cổ đại mà tỉnh lại sao? Có lúc nào lại trơn bóng như thế chứ?