Ô mai đã ăn hết, túi giấy cũng bị vứt đi, Lộ Nhi bất an hỏi.
“Lộ Nhi, ta cho nàng một cơ hội, nàng nói rõ ô mai này từ đâu tới. . . . . .”
Hắn nhớ rõ Lộ Nhi không có bạc, Đan nhi càng không thể nào lấy tiền túi của mình vì Lộ Nhi mà mua ô mai.
Huống chi, coi như là nàng muốn mua, nàng chỉ là một tiểu nha đầu không có khả năng xuất phủ, làm sao có thể mua được?
“Ta. . . . . .”
Cặp mắt khó xử nhìn về phía Đan nhi, vốn là một chuyện rất đơn giản nhưng Đan nhi nói là do nàng ta mua, nàng không thể nói khác. . . . . .
Nếu nói là của Khánh Vương, vậy lời nói của Đan nhi là giả dối;
Nếu nói là của Đan nhi, vậy không thể nhận nổi “cơ hội” của Hiên Vương . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có cách nào tốt, chỉ có thể cắn môi thật chặt, cúi đầu không nói một lời.
Nàng sẽ không lừa gạt hắn, nhưng không thể hại Đan nhi!
Nàng không hiểu vừa rồi tại sao Đan nhi lại nói như vậy, nhưng nàng biết, nha đầu này đối với mình rất tốt, nàng ta sẽ không hại mình.
“Nàng. . . . . . Lộ Nhi, nàng nói đi! Bổn vương cho nàng một cơ hội nữa, nàng mau nói đi. . . . . .”
Ha ha, nói ư, cũng thật đơn giản, nhưng ——
Nhưng nàng nên nói thế nào?
Mắt liếc nhìn về phía Đan nhi, chỉ thấy nàng ta hèn mọn khom người, cũng không dám nhìn mình!
Lòng nàng run lên, chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ là Đan nhi cố ý ?
Nếu không tại sao, tại sao có thể làm như vậy?
Vương gia không tin lời của nàng ta, nhưng nàng ta cũng không giải thích, đó không phải là rõ ràng để cho mình khó mở miệng cũng làm cho Hiên Vương hiểu lầm mình sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên cảm giác được thật lạnh lẽo!
Rất hi vọng mình đoán sai, tại sao Đan nhi có thể làm như vậy?
Nàng ta vẫn luôn quan tâm chăm sóc mình? Mình toàn tâm toàn ý vì nàng mà suy tính, nhưng bây giờ. . . . . .
Xem ra nàng vẫn không bảo vệ tâm của mình, không cùng người vạch rõ giới hạn!
Nhưng hôm nay, nàng có muốn vạch trần nàng ta hay không?