Nói đến hài tử, hai mắt Lộ Nhi đã ươn ướt, hai mắt đẫm lệ làm cho trong lòng Hiên Vương nảy sinh thương tiếc. . . . . .
Chống lên thân thể, hắn cúi đầu xuống, cẩn thận hôn lên giọt lệ trong suốt trên mặt nàng, một giọt lại một giọt, rất nghiêm túc!
Nước mắt của nàng có chút đau khổ, có chút chua xót, cũng có chút mặn. . . . . .
“Lộ Nhi, ta nói rồi, nếu như nàng muốn, ta sẽ cho nàng hài tử . . . . . .”
Hiên Vương chợt lật người, nằm nghiêng xuống cẩn thận ôm Lộ Nhi vào ngực, thấp giọng dụ dỗ.
“Không, không giống như vậy, đây cũng là con của chàng. Chàng suy nghĩ một chút, chưa tới mấy tháng, là con có thể ra đời rồi, sẽ đẹp trai giống như chàng, có đôi mắt đẹp giống như chàng. Sau đó, con sẽ cười với chàng, khóc với chàng, lớn hơn chút nữa, con sẽ gọi chàng là cha, sẽ. . . . . .”
Lộ Nhi kích động, khó có được cơ hội cùng hắn nói đến đứa nhỏ này, hắn không nổi trận lôi đình cũng không nổi giận!
“Lộ Nhi, chuyện này. . . . . . Ta nói rồi, nó không thể nào là con của ta. . . . . .”
Hiên Vương nhăn mày, đối với chuyện này, hắn vẫn luôn khăng khăng như vậy!
“Vậy còn ta thì sao? Miệng chàng luôn nói ta là tiên tử của chàng, nhưng tại sao chàng không thể tin tưởng ta một lần? Chàng chẳng phải đã từng nói vẫn luôn không tìm được ta sao? Còn có ngày đó, chàng không nhớ khi ta tới, là từ trên nóc nhà rơi xuống ư, còn làm hỏng nóc nhà. . . . . . Ta mang theo hài tử, rơi từ chỗ cao như vậy, hài tử cũng không xảy ra chuyện gì. . . . . . Vương gia, chàng chưa từng nghĩ tại sao lại như vậy ư? Chàng không cảm thấy, đứa bé này mạng lớn như thế, cũng nên có nguyên nhân ư?”
Bởi vì sốt ruột, Lộ Nhi nói có chút vội vàng, hai má cũng hơi đỏ lên.
Hiên Vương nhăn mày, chợt nghĩ đến độ cao của nóc nhà, nghĩ đến chuyện Lộ Nhi không việc gì, lông mày lại càng nhíu chặt!
Nàng không có võ công, một chút võ công cũng không có, việc này hắn có thể khẳng định!
Nhưng theo như nàng nói, một người bình thường từ trên nóc nhà rơi xuống, cũng sẽ không thể bình yên vô sự, mà nàng càng không thể nào. . . . . .