Chủ nhiệm Chương, chiều nay một người tên lão Tằng ở phòng tổng hợp đến bỏ lại một bản thảo nhờ ngài chỉnh sửa giúp.
Lão Chương ngẩn ra trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa ba bốn giây mới lấy lại tinh thần:
- Ồ, bản thảo này tôi biết, như vậy đi, cậu mang về xem một chút, có thể sửa thì sửa chút. Cứ như vậy đi, hết giờ rồi.
Lão Chương vừa nói vừa lắc lư bụng bia rời đi. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, dựa vào gì bảo mình sửa, mình mới đến vài ngày thì biết gì chứ?
Asqwe34r3
Vương Quốc Hoa cầm hộp cơm đi về. Hắn vừa đi đến cửa phòng ăn thì một chiếc xe dừng ở bên cạnh. Vương Quốc Hoa vội vàng nhìn về cửa xe, xuất hiện đầu tiên không phải là mặt người mà là một cặp đùi thon dài được đôi tất chân màu đen bao lấy, sau đó là chiếc váy màu đen bao lấy cặp mông đầy đặn, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng bó eo, bên trên nữa là một mái tóc đen dài quá vai.
Chỉ từ phía sau thôi Vương Quốc Hoa đã phải thừa nhận đây là một trong những cặp mông gợi cảm nhất mà mình từng thấy. Nếu là kiếp tước Vương Quốc Hoa sẽ theo thói quen thổi sáo theo nhưng bây giờ hắn chỉ có thể thầm nuốt nước bọt rồi thầm cầu khấn đừng để mình luôn nhớ lại cái bóng lưng này.
Chủ bóng lưng cũng không quay đầu lại ngay mà mà là muốn kéo một chiếc cặp to nhưng xem ra cô không thành công, kéo mấy lần càng làm mông vểnh cao hơn. Cạch, người phụ nữ lảo đảo, sau đó là tiếng gót giầy gẫy.
Cậu thanh niên lái xe thấy thế vội vàng kêu lên:
- Nghiêm tỷ, cẩn thận.
Vương Quốc Hoa chỉ cách phía sau người phụ nữ đó có một bước nên theo bản năng bỏ hộp cơm lại đưa tay ra.
Rất co dãn. Đây là cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu hắn. Người phụ nữ ngã vào lòng hắn đầu tiên là ngẩn ra sau đó mặt mặc đầy trầm giọng nói:
- Tay cậu sờ gì thế?
Nghiêm Giai Ngọc thà bị ngã dập mông cũng không muốn bị người sờ vào vị trí rắn chắc đó. Nghiêm Giai Ngọc mới 25 tuổi đã là góa phụ. Trước cửa nhà góa phụ luôn đông người, lời này từ xưa đến giờ đều đúng càng đừng nói một góa phụ rất đẹp như Nghiêm Giai Ngọc.
Vương Quốc Hoa vừa nhìn vẻ mặt của Nghiêm Giai Ngọc liền đoán được đôi chút. Người dân Nam Sơn rất bảo thủ, phụ nữ rất để ý việc người khác phái chạm vào vị trí mẫn cảm của mình. Người phụ nữ này đừng nhìn ăn mặc hợp thời nhưng tính cách cũng còn bảo thủ.
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi bỏ tay ra.
- Không có gì, giúp một chút mà thôi.
Nói xong hắn liền rời đi ngay.
Nghiêm Giai Ngọc lấy lại tinh thần cũng biết hắn không phải có ý muốn chiếm tiện nghi, mặt cũng bớt tức giận hơn. Tên vừa nãy rất nho nhã, mặc dù hơi đen nhưng đẹp trai.
- Nghiêm tỷ, không sao chứ? Tên kia là ai?
Lái xe đi lên ân cần hỏi. Nghiêm Giai Ngọc lắc đầu nói:
- Không có gì, chắc là mới vào làm mà thôi, tôi không nhận ra.
Nghiêm Giai Ngọc là người có lý lẽ, sau khi bình tĩnh lại cô thấy có chút xấu hổ.
Huyện ủy và Ủy ban nằm cùng một khu đất, tòa nhà năm tầng phía đông là trụ sở Huyện ủy, phía tây là của Ủy ban. Nếu như một người đi nhiều nơi và chú ý chút đều biết nếu Đảng ủy, Ủy ban ở cùng nơi thì đông là Đảng ủy, tây là chính quyền.
Nghiêm Giai Ngọc là phó trưởng phòng hành chính thuộc văn phòng Huyện ủy phụ trách hậu cần, cấp bậc không cao nhưng quyền lợi lại lớn. Vị trí béo như vậy thì người bình thường sao có thể ngồi ổn. Nghiêm Giai Ngọc có bố là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, lại có bố chồng là trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy nên không lo người khác chú ý đến vị trí dưới mông mình. Nghiêm Giai Ngọc có chỗ dựa mạnh hơn nữa tính cách cứng rắn nên ở trong Huyện ủy gần như không có người dám chọc vào Nghiêm Giai Ngọc.
Vương Quốc Hoa không có chút kinh nghiệm gì về chính trị, kinh nghiệm xã hội nói cho hắn biết sống trong một hoàn cảnh xa lạ thì im ắng, khiêm tốn là con đường duy nhất. Người phụ nữ vừa nãy là ai thì Vương Quốc Hoa không quan tâm.
Vương Quốc Hoa đi thản nhiên như vậy nhưng trong lòng Nghiêm Giai Ngọc lại không thể bình tĩnh. Chỗ đó sau khi chồng cô mất thì không có người khác phái nào chạm vào, mặc dù biết tên vừa rồi là có ý tốt nhưng Nghiêm Giai Ngọc vẫn không thể thoải mái được. Cô cho rằng mình mất trinh.
Vương Quốc Hoa gọi một phần ăn thanh đạm, hắn duy trì thói quen ở trường. Vương Quốc Hoa vừa đi vừa ăn mà trong đầu lại nghĩ đến bản thảo kia, hắn vẫn cảm thấy đây không phải việc của mình nhưng lãnh đạo giao nhiệm vụ mình không thể không làm. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, sửa tốt thì lãnh đạo hài lòng nhưng sẽ đắc tội người ở phòng Tổng hợp, nếu không sửa thì mình đừng mong sống yên ở văn phòng nghiên cứu chính sách.
Cúi đầu ăn cơm như nhai rơm, trước mặt hắn đột nhiên tối sầm lại như có người chặn. Vương Quốc Hoa theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
- Chị này, có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa biết cách che giấu tâm trạng của mình. Nghiêm Giai Ngọc thấy mặt hắn rất bình tĩnh, hơn nữa thấy cậu thanh niên nhìn mình với vẻ ngượng ngùng làm cho chút không hài lòng của cô hoàn toàn biến mất.
- Chuyện vừa nãy còn không cảm ơn cậu, đi, chị mời cậu ăn cơm.
Mặt Nghiêm Giai Ngọc chỉ có thể nói là trên trung bình nhưng khi cười lộ má lúm đồng tiền rất sâu. Vương Quốc Hoa cao 1m8 đứng trước mặt cô thấy ngay được chỗ nhô cao trên ngực đối phương. So với Lưu Linh thì nơi này nhỏ hơn đôi chút. Nếu như trước đây gặp ở quán bar hay quán ăn đêm gặp đối phương thì Vương Quốc Hoa đã không hề do dự đi tới mời đối phương một chén.
Nhưng bây giờ hắn chỉ lạnh nhạt nói:
- Không cần khách khí, tôi ăn xong rồi.
Hắn vừa nói vừa bước vòng qua đi về phía văn phòng nghiên cứu chính sách.
- Thằng ngu nào thế chứ, không nể mặt Nghiêm tỷ gì cả. Nếu là mình thì đã …
Lên tiếng là một tên thanh niên nhưng bị Nghiêm Giai Ngọc nhìn tới với vẻ nghiêm khắc làm y bối rối chạy nhanh vào phòng ăn.
Nghiêm Giai Ngọc đã quen việc nói gì được đó trong văn phòng. Cô cho rằng mình mời cơm đã là cho đối phương mặt mũi không ngờ lại bị từ chối. Nghiêm Giai Ngọc không tức giận ngược lại thấy đối phương là người thành thật. Nghiêm Giai Ngọc không làm được chuyện bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ của tên kia, Nghiêm Giai Ngọc nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền rất đẹp.
Chuyện vừa nãy không làm Vương Quốc Hoa chú ý quá nhiều. Hắn thấy nhiều phụ nữ còn đẹp hơn thế. Nghiêm Giai Ngọc ở văn phòng Huyện ủy này có thể là nhất nhưng còn khoảng cách với những người phụ nữ đẹp mà Vương Quốc Hoa gặp, kể cả về dung mạo, khí chất hay cách ăn mặc.
- Mẹ nó chứ, qua cửa này rồi nói tiếp.
Nuốt miếng cuối cùng, Vương Quốc Hoa quyết định cầm bản thảo rời đi. Lúc qua cửa Vương Quốc Hoa theo lệ cười cười với bác bảo vệ, đưa tới một điếu Hồng mai và châm lửa mời.
Vương Quốc Hoa thuê một căn phòng đơn. Nhà này do hai vợ chồng Tào bá, Tào di cho thuê vì con cái ra ngoài làm thuê, ông bà thấy nhà quá yên tĩnh nên mới cho thuê.
Đẩy cửa, Tào bá vẫy tay gọi hắn:
- Tiểu Vương, lại đây đánh ván cờ.
Vương Quốc Hoa vội vàng xin lỗi:
- Tào bá, lãnh đạo giao việc nên cháu không chơi được.
Hai vợ chồng họ Tào đều thích Vương Quốc Hoa vì tính khiêm tốn, lễ phép và chăm chỉ của hắn. Tào di từ nhà đi ra cười nói:
- Tiểu Vương, trong tủ lạnh có dưa hấu đó, cháu cắt ăn đi.
- Cảm ơn cô, cháu thật sự có việc cần làm.
Vương Quốc Hoa vào phòng bật đèn cẩn thận đọc bản thảo. Hắn mất hai ba tiếng suy nghĩ mới nghĩ ra cách sửa lại. Vương Quốc Hoa không sửa một từ nào trong đó mà chỉ viết thêm một chữ “Chú” ở đoạn nói về làm như thế nào phát triển kinh tế, cải thiện cuộc sống nhân dân.
Sau đó Vương Quốc Hoa cẩn thận lấy một tờ giấy khác viết ra ba điều. Điều thứ nhất tăng cường đầu tư xây dựng giao thông, nếu muốn giàu thì phải làm đường, giao thông là điều kiện cơ bản để phát triển kinh tế. Điều thứ hai là nhằm vào hiện tượng thừa sức lao động ở nông thôn, chính quyền có thể tổ chức vận chuyển người lao động sang khu vực duyên hải phát triển hơn. Điều thứ ba, Nam Sơn có nhiều đặc sản phong phú, đặc sản này có khả năng lớn bán ra thị trường ở khu vực phát triển, vì thế cần có kế hoạch bnas ra thị trường bên ngoài.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vẫn xuất hiện đầu tiên ở phòng, hắn đi quét phòng, đun nước sôi. 9h sáng mấy lão già kia mới tới. Lão Chương vừa vào đã hỏi hắn về chuyện bản thảo, Vương Quốc Hoa đưa tới ngay. Lão Chương nhìn qua đi ra ngoài gần tiếng sau đó về nói:
- Tiểu Vương, đi theo tôi.