Mộc Phong nhịn không được phiền muộn nói:
- Ta không thể nào cử động dễ dàng được, các ngươi đều ngừng đi cho lão tử nhờ.
Tiểu Tinh Linh đảo mắt phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, khuôn mặt có chút phớt hồng, vội vã ra lệnh cho Tiểu Linh Lung khôi phục như cũ, ai ngờ Tiểu Linh Lung lại hiểu nhầm ý, cứ tưởng Tiểu Tinh Linh kêu mình khôi phục tất cả trở lại bình thường, lập tức đem thần linh chi lực đang chặn ở tâm mạch hóa giải thu về.
Trong khoảnh khắc, ba quang điểm kẻ trước kẻ sau chui vào trong tâm tạng của Mộc Phong.
- Tiểu Linh Lung, để lão tử đóng cửa đánh chó!
Mộc Phong nhìn một cái, lập tức nhảy dựng lên, địch nhân không ngờ đã lén tập kích được bộ tự lệnh của mình rồi, làm sao mà dung thứ được!
Tiểu Linh Lung nghe thấy, nhanh chóng phong bế cửa ra vào của tâm tạng. Mộc Phong vội vàng phân xuất thần thức tới tâm mạch thiết lập một bức tường cấm chế, đem cả năm tên tiểu yêu, toàn bộ nhốt vào một không gian độc lập.
Mộc Phong cuối cùng thở phào một hơi, cười lớn nói:
- Còn tiếp nữa à, bọn ngươi cứ từ từ tiếp tục, lão tử xem các ngươi chơi cái trò gì!
Điểm sắc màu lam liền dừng lại, Mộc Phong nhìn kỹ, thấy nó đúng là một tiểu tử quái lạ, thân thể có hình trứng, màu xám trắng, đầu và thân thể cùng một khối, cho là nó có đầu, chỉ đơn giản gồm mắt mũi cùng với miệng, không có tai, làm người nhìn cảm thấy rất hoạt kê, trên hoạt não tròn tròn trơn láng có ba mặt, mỗi khuôn mặt đều có sáu cái mắt màu xanh thẫm, ba cái mũi, ba cái miêng, giống như ba khuôn mặt cùng ở một nơi, tuy sáu cái mắt cái nhắm cái mở, không giống nhau, còn gần như không có lông mày, cũng chẳng có lông mi, thân thể tròn chỉ có một cánh tay ngắn, trên tay có đến mười đầu ngón tay. Đều dài ngắn như nhau, cắm lên một hình tròn, nhưng những cánh tay này không ngờ có thể di chuyển đến mọi phương vị trên đầu,thỉnh thoảng lại thụt vào trong cơ thể, bề mặt thân thể không hề có một khe hở hay vết gấp nào, không có chân, trơn tuồn tuột như con lật đật, vốn như một cục đá! Tròn xoe càng giống như hòn đá hình trứng ngỗng lăn lóc ở bờ sông! Không lạ sao phải có biểu tình!
Diệu Diệu bay theo nó ngửi ngửi:
- Ha ha, không chạy được rồi à! Thơm lắm, ta phải thưởng thức mùi vị xem thế nào!
Nói xong từ đỉnh đầu vươn ra một quang tuyến màu sáng đen thâm nhập vào khối quái thạch đầu. Nào hay lúc quang tuyến hút năng lượng của Diệu Diệu vừa chạm vào nó, gia hỏa đó vươn tay nắm lấy quang tuyến nói:
- Ngươi đó, càng thơm hơn!
Diệu Diệu hét to “Oa oa”, vội vàng cắt đứt năng lượng tuyến ở thể nội, quái thạch đầu giống như là đang ăn, hút năng lượng tuyến hút trong miệng!
Diệu Diệu hét to nói :
- Quái vật, ngươi đúng là quái vật, không ngờ lại có thể ăn năng lượng nguyên thể của ta.
- Ha ha, Diệu Diệu, ngày ngày ném nhạn, hôm nay bị nhạn mổ mắt.
Mộc Phong nhìn bộ dạng hai tên này ngộ nghĩnh, nhịn không được cười to.
Kỳ Lân thần thú kinh sợ thoái lui vài bước, Tiểu Linh Lung thần anh khẩn trương vươn tay tự vệ, sợ nó ăn mất nguyên bổn năng lượng của mình.
Tiểu Tinh Linh đập đôi cánh mỏng, bình tĩnh cười nói:
- Quái thạch đầu, bọn ta bốn người đấu một mình ngươi, đối với ngươi cực kỳ bất lợi, đầu hàng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Quái thạch đầu sáu con mắt đều nhấp nháy ra:
- Đầu hàng! Nằm mơ đi! Chọc giận ta, thì cả tiên giới nổ đấy!
Diệu Diệu đầu nghênh lên:
- Ui, khẩu khí lớn nhỉ! So với đại ca ta còn phét láo hơn!
Hai Tinh Linh đồng thời ha ha cười to.
Quái thạch đầu nói:
- Không tin? Vũ trụ này còn là vì ta, nổ tung, nổ tung cả tiên giới, đơn giản!
Mộc Phong vui vẻ thầm nghĩ:
- Ta tối đa nổ một thành mười, tên này hình như còn có thể thổi một thành một vạn, bội phục!
Càn Khôn Như Ý trạc lạnh lùng nói:
- Tiểu Tinh Linh, lão nhân gia ta cảnh cáo các ngươi, đừng có mà chọc giận nó, nó hiện tai không biết vì sao năng lượng thấp đến đáng thương, nếu năng lượng đầy đủ, thì nó tự nổ, có thể thổi bay cả tiên giới thật là dễ như trở tay!
Mộc Phong kinh ngạc, Tiểu Ngọc nói thẳng như vậy, có khả năng là sự thật, cái quái thạch đầu này thật không thể xem thường được.
Tiểu Tinh Linh thức thời nhất, bình tỉnh hỏi:
- Tiểu Ngọc, ngươi biết quái thạch đầu?
- Ta lúc đầu không biết, nhưng quả thực lúc trước nhìn thấy nó một lần, trừ hai con mắt, chẳng có cái gì, ai biết nó lại mọc ra nhiều như thế được?
Quái thạch đầu nói:
- Thích thật, ta đã mọc thêm nhiều thứ!
- Quái thạch đầu, ngươi nói thật ra có ý tứ gì, không bằng ta hóa địch thành bạn, kêt giao bằng hữu được không?
Tiểu Tinh Linh đối với quái vật này có vẻ nhẫn nhịn, thay đổi thái độ, cải biến sách lược, còn chìa bàn tay nhỏ tinh xảo hướng đến trước mặt quái thạch đầu.
Mộc Phong trong lòng thầm nghĩ:
- Tinh Linh này đúng thật là thông minh linh lợi, không những suy nghĩ linh hoạt, còn có thể tùy thời độ thế, đúng là quân sư ưu tú.
Quái thách đầu vươn ra cái tay nhỏ, nhẹ bắt tay Tiểu Tinh Linh đưa ra, nói:
- Tốt! Kết bằng hữu với ngươi!
Tiểu Tinh Linh cười hê hê hỏi:
- Ngươi có thể nói cho ta rõ ngươi ở Bành Ki tinh cầu này làm cái gì?
Quái thạch đầu nói:
- Từ lúc sau khi vũ trụ nổ tung, năng lượng của ta mất sạch, liền lập tức chìm vào giấc ngủ, ai ngờ bị một quái lão đầu đánh thức, rồi truy đuổi ta, đuổi rất lâu, sau đó chạy đến nơi này. Hắn làm cái gì ở bề mặt nơi này khiến ta không thoát ra được. Hắn tuy đuổi không được, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đem ra khỏi Tiên Giới.
Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói:
- Sau này ngươi đi cùng bọn ta, không sợ bị hắn truy đuổi nữa, chúng ta là bằng hữu, được không?
- Được!
Tiểu Tinh linh hỏi:
- Ngươi tên gọi là gì?
Quái thạch đầu mắt chớp liên hồi rồi nói:
- Ta không biết!
Tiểu Ngọc chen vào giải thích:
- Hắn gọi là Hỗn Độn thần thạch, là một trong tam đại thần vật do thiên địa thai nghén mà thành, xếp cùng với hắn còn có Tô Thiết thần châu, đều là thể năng lượng thể tinh thuần nhất trong thiên địa, lúc thiên địa hỗn độn chưa khai phá, nó ở vị trí trung tâm!
Câu này nói ra, toàn trường đều kinh ngạc ngây ngốc! "Xem ra để có được tên đầu đá này, trộm một cái Bành Ky tinh cầu cũng đáng để mạo hiểm một phen." Mộc Phong thầm nhủ: "Nếu không phải Tiểu Tinh Linh khéo léo, ngừng chọc giận nó, bằng không thì e rằng Thần Giới thật sự bị nó sẽ làm nổ tung rồi!" Nghĩ tới đó liền có chút sợ hãi.
Tiểu Tinh Linh phản ứng nhanh nhất:
- Bọn ta gọi ngươi là Thạch Đầu nhé. Mọi người đều gọi ta là Tiểu Tinh Linh.
Sau đó đem người và thú giới thiệu với Hỗn Độn thần thạch một lượt. Mộc Phong nhìn hắn trong lòng có chút nghi hoặc: “Khối thạch đầu này ngoài phát nổ ra, còn dùng làm gì được nữa?” Nhịn không được hỏi:
- Thạch đầu, ngươi có thể giúp ta sửa mấy cái quái quỷ của thần giới đó không.
Hỗn Độn thần thạch kiêu ngạo nói:
- Ta hiện không có năng lượng, chỉ cần người cho ta đầy đủ năng lượng, trong cửu giới không có cái gì ta làm không được.
- Trời, ngươi lợi hại thế sao! Tốt! Tốt! Tốt!
Mộc Phong kêu một hơi ba chữ tốt, lại tiếp:
- Nghe ngươi nói thế, không lẽ ngoại trừ cửu giới, còn có thế giới khác ?
Hỗn Độn thần thạch nói:
- Không phải! Ngoài cửu giới không gọi được là giới. Bọn ngươi không hiểu sao.
Câu nói này lập tức làm mọi người đều ngây ngô. Tiểu Tinh Linh nhìn Hỗn Độn thần thạch nghi hoặc.
Mộc Phong nói:
- Thôi quên đi, chuyện phức tạp tạm thời đừng nói đến, đau đầu lắm. Cái bọn ngươi muốn tìm ra đều tìm ra rồi, bọn ta phải quay về.
Nói xong, dùng thần thức phá bỏ không gian độc lập. Diệu Diệu cùng Kỳ Lân thần thú theo kinh mạch bay ra ngoài.
Hỗn Độn thần thạch nói :
- Ta nên ra hay không?
- Ngươi và hai tinh linh bọn ta cùng ở đây.
Tiểu Linh Lung nhịn không được thoái lui một bước, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi:
- Ta sợ Thạch Đầu ăn mất năng lượng nguyên thể của ta!
Hỗn Độn thần thạch nói:
- Trong thể nội ta đã không tích trữ được năng lượng dư thừa, chỉ có thể vận dụng năng lượng một cách hợp lý, ta lấy của ngươi làm gì, còn không phải là tự tìm cái chết à.
- Thế thì lại khác nha!
Linh Lung Thần Anh mỉm cười, liền vỗ lên cái đầu nhẵn của Hỗn Độn thần thạch nói tiếp:
- Sau này chủ nhân cần sửa cái gì, bọn ta liên thủ, ta xuất tiền, ngươi xuất lực. Ta với ngươi đánh cả thiên hạ, được không Thạch đầu?
Thạch Đầu sáu con mắt đều nhấp nháy, hoàn toàn đồng ý:
- Được! Ngươi trước tiên cho ta năng lượng, ta sẽ lấy năng lượng của người khác, rồi lại trả nhiều hơn cho ngươi!
- Hảo huynh đệ! Ha ha ha!
Linh Lung Thần Anh cực kỳ vui sướng, không ngờ còn có hảo sự lớn như thế này, có khác mấy so với việc đầu tư một vốn vạn lời.
Mộc Phong ngẩng đầu dùng thiên nhãn đảo một vòng trên trời, ánh sáng màu ám kim không ngờ bị một cái cấm chế chế ngự, lúc đi đến cũng không để ý, thì ra cái bề mặt của Bành Ky tinh cầu này quả nhiên có cấm chế một chiều, từ bên ngoài có thể tự do đi vào, nhưng từ bên trong không thể theo đó đi ra, không lạ tại sao Hỗn Độn thần thạch lại bị giam ở trên tinh cầu này.
Đó là một thần cấm phức tạp, trong thư tịch cũng có giới thiệu, Mộc Phong trầm tư một lúc thầm nghĩ cách phá giải.
Hỗn Độn thần thạch nói:
- Có cần ta giúp không? Ngươi bổ sung năng lượng cho ta, ta đem nó phát nổ!
Mộc Phong nói:
- Tạm thời không cần, cái vấn đề nhỏ này không cần làm phiền ngươi!
Kỳ thật cái thần cấm này rất không giản đơn, có chút phiền phức , hắn cũng rất muốn xem năng lực cùa Thạch Đầu, nhưng không biết hắn nói là nổ, là nổ cái cấm chế đó, hay là cho nổ tung cái Bành Ky tinh cầu này, trong lòng lại nghĩ: ”Nếu là nổ tung cấm chế này hay tinh cầu, thần nhân nọ có lẽ sẽ lập tức tìm ta hỏi tội, tôn nghiêm của thần không thể xậm phạm như thế, nếu có gì sai mình bị treo lên mất, cẩn thận vẫn hơn.”
Mộc Phong nghiên cứu thần cấm đó kỹ lưỡng, dần dần hắn hiểu ra, với công lực trước mắt của mình, dùng nạp cấm thần quyết xác định không được, cố gắng có thể miễn cưỡng xé ra một khe hở nhỏ. Có điều thời gian xé được ngắn đến cùng cực, nhưng cũng đủ để mình chạy thoát. Nghĩ rồi, trên tay Mộc Phong thần quyết niệm động, một cỗ kim quang quyết như tơ nhanh chóng xoay vòng thành một cái dùi, hướng thẳng đến không trung xông tới. Mộc Phong ở trong quang trùy vỗ ra một luồng năng lượng, chớp mắt đâm xuyên cấm chế trong không trung tạo ra một lỗ còn nhỏ hơn kim châm. Mộc Phong chớp thời cơ hóa thành một luồng lưu quang theo lỗ đó bắn ra ngoài.
Ra khỏi Bành Ky tinh cầu, Mộc Phong khôi phục lại thân hình, hai tay vỗ nhẹ hai cái, rất mãn ý với biểu hiện kiệt xuất của mình, không ngờ Hỗn Độn thần thạch nói:
- Lãng phí năng lượng! thật tiếc!
Mộc Phong run lên, nghĩ kỹ lại, thấy mình không có lãng phí năng lượng. Mộc Phong xuyên qua thần trận quay về trong động phủ, tam nữ liền vây đến, Hàn Yên ôm theo một đứa hài nhi đẹp đẽ phi phàm chạy đến trước Mộc Phong nói:
- Phong ca ca mau xem, đứa bé gái này thật xinh đẹp khả ái!
Mộc Phong kinh ngạc nói:
- Ta vừa mới rời khỏi nửa giờ, Vô Ngôn đã ra đời rồi à?
Yên Nhiên giận dữ đáp :
- Cái gì mà nửa giờ? Bọn ta đã ở trong động sợ phải đến hơn hai tháng, ngươi đi chơi ở đâu, giờ mới quay lại.
Lan Nhi cố ý hùa theo nhị nữ:
- Đúng đó, nam nhân ở đâu cũng không có trách nhiệm, bọn ta phải chú tâm một chút, nếu không có lẽ bị bộ dạng thiện lương của ai đó lừa rồi không?
Có thiện ý giúp đỡ của Lan Nhi, Yên Nhiên cùng Hàn Yên tiến thân lên trước, gần như trợn mắt nhìn Mộc Phong. Mộc Phong khóc hay cười cũng khong xong, vội vàng lùi một bước. Cổ nhân có nói qua, không có việc vào đáng sợ hơn gặp phải một con hổ cái? Nay lại đồng thời gặp phải cả ba con.