Tiểu Linh Lung ở trong cơ thể Mộc Phong thì thầm nói với Tiểu Tinh Linh:
- Tiểu tiên nữ tỉ tỉ, dường như sát nghiệt của chủ nhân bây giờ nặng hơn thì phải?
- Chủ nhân, chuyến này chúng ta đến Ám Ma Giới cũng không dễ dàng, chi bằng đi thăm huynh đệ của người Phong Ngân Ma Tôn được không?
Con ngươi Tiểu Tinh Linh khẽ chuyển, Tiên Giới trong mắt nó chẳng là gì, nhưng không muốn vì một Tiên Giới nhỏ bé làm hỏng cả đại sự, nghĩ ra được cách hoãn binh, thích thú cười nói.
“Phong Ngân ư? Cũng không biết vết thương của hắn đã đỡ nhiều chưa?” Mộc Phong tự hỏi, đáp:
- Cũng được, vậy chúng ta đến thăm hắn, nhưng không biết hắn ở đâu?
- Ca ca, để ta hỏi Xà Long Vương, nó nhất định sẽ biết.
Diệu Diệu chen vào nói.
Không chờ Mộc Phong cho phép, Diệu Diệu quay lại bay đến bên Xà Long Vương đang nằm trên đất bên cạnh, gọi nó mấy tiếng, “Oa Oa” Xà Long Vương liền đáp lại, rồi trong nháy mắt bay lên, đứng trên đỉnh đầu Mộc Phong nói:
- Xà Long Vương nói rằng Phong Ngân Ma Tôn sống trong Ma cung của tinh cầu màu xanh lục! Nó cũng chưa từng đến đó.
- Được rồi, trước tiên chúng ta cứ đến tinh không của Ám Ma Giới đã, rồi hẵng tìm tinh cầu màu xanh lục.
Mộc Phong bình thản nói, toàn thân loé lên một đạo kim quang kéo theo Yên Nhiên bay đi. Lúc này họ đứng vững trong tinh không mênh mông nhìn tứ phía.
Những hành tinh ở Ám Ma Giới hầu hết đều có màu đỏ và màu đen, gồm hàng ngàn hàng vạn hành tinh Trạng Tinh Vân và Tinh Đoàn đang bay lơ lửng trong tinh không. Hành tinh Trạng Tinh Vân thực chất là khí và bụi bắn ra từ những hằng tinh sắp chết, tạo thành một lớp vỏ bao quanh. Đó là những hành tinh có chất lượng nhỏ hơn mặt trời chục lần đang ở giai đoạn sau cùng trong tiến trình tiến hoá, vì khí hêli ở hạt nhân của nó đã bị đốt sạch, nên những vật chất ở lớp ngoài cùng bị bắn vào không gian vũ trụ. Còn Tinh Đoàn là một hệ thống thiên thể do rất nhiều hằng tinh thu hút lẫn nhau mà tạo thành. Số lượng hành tinh trong một tinh đoàn thông thường vô cùng to lớn, khoảng từ vài nghìn đến vài trăm vạn, đường kính trên trăm năm ánh sáng.
Mộc Phong phát ra thần thức rộng lớn, không ngừng tìm kiếm trên khắp tinh không mênh mông, cuối cùng phát hiện ra một tinh cầu màu xanh lục, vì tinh cầu này có màu sắc rất đặc biệt, gây sự chú ý. Nhưng hắn còn cách tinh cầu đó một khoảng cách khá lớn, may mà có được Tô Thiết Thần Châu, nếu không bản thân dù có tốc độ phi hành nhanh gấp một vạn lần so với tốc độ ánh sáng, thì e rằng cũng phải mất đến mấy ngày mới có thể đến nơi.
Mộc Phong thầm niệm :
- Tô Thiết Thần Châu, nhanh chóng đưa ta đến tinh cầu màu xanh lục phía trước!
Lời vừa dứt, một đám sương mù màu tím phun ra từ lòng bàn tay của hắn, chỉ trong nháy mắt Tô Thiết Thần Châu đã đưa hai người họ vào tinh cầu màu xanh lục.
Chẳng trách đây lại là tinh cầu màu xanh lục, hoá ra ở tinh cầu này chỉ có một số ít ao hồ, lại không có đại dương, choáng ngợp mắt là cả một vùng cây cối rộng lớn, thật không thể tưởng tượng trong Ám Ma Giới lại có một nơi đẹp như vậy. Nhưng ở nơi này ma khí rất nặng, phía đông một đám, phía tây một đám, từ dưới đất cũng phun lên luồng sương khói màu đen, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng đến toàn bộ cảnh đẹp.
Mộc Phong ôm lấy Yên Nhiên đứng trên ngọn một cây cổ thụ trong rừng, khí tức của họ nhanh chóng thu hút rất nhiều sinh linh. Điều khiến hai người cảm thấy lạ là phần lớn những sinh linh này đều có dáng vẻ của con người, mắt tai mũi miệng đều phân biệt rõ ràng, nhưng có con chỉ có một mắt nằm ngay giữa trán, có con không chỉ có hai tay mà từ ba đến vài chục cánh tay đều có. Trong số đó cũng có sinh linh có dáng vẻ của con người, đủ các loại màu da, trên thân cũng có những tấm lá che lại giống như con người. Sinh linh kéo đến đông như kiến, đang dõi theo từng cử chỉ của hai người, tất cả bọn chúng đều kêu bô bô không ngừng, chừng như chúng coi hai người là những quái vật. Yên Nhiên có chút căng thẳng, không phải là do cảm thấy quá sợ hãi, mà nàng chưa nhìn thấy một ma thể đáng sợ nào giống như Phong Ngân Ma Tôn khi xuất hiện ở Tiên Giới. Mộc Phong ôm chặt Yên Nhiên, ôn nhu nói:
- Nương tử đừng sợ, đã có ta ở đây, để ta hỏi bọn chúng làm thế nào tìm được Phong Ngân.
Yên Nhiên liền dựa sát vào lòng Mộc Phong, gượng gật đầu , Tiểu Tinh Linh không nhịn được cười hỏi:
- Yên Nhiên tỉ tỉ, tỉ bây giờ đã là tiên nữ rồi, lẽ nào vẫn còn sợ những sinh vật bậc thấp này?
- Ta cũng biết những sinh vật xấu xí này giống y như loài gián, rõ ràng loài côn trùng chỉ dùng một chân đã có thể giẫm chết, ta vẫn thấy ghê.
Nàng thấy Tiểu Tinh Linh đang cười mình, đành gượng giải thích một câu.
Tiểu Tinh Linh cười lớn:
- Yên Nhiên tỉ tỉ, tuy tỉ là một tiên nữ xinh đẹp, nhưng không biết chừng trong mắt những sinh vật này tỉ cũng xấu xí như vậy. Ha ha!
Mộc Phong nghe nói như vậy, dường như cũng thấy đúng nên không phản đối, nhanh chóng dùng thần thức đưa vào cơ thể một sinh vật dáng người, nháy mắt thu hồi lại thần thức, liền dùng tiếng giống với những loài sinh vật này giao tiếp với chúng. Yên Nhiên ngây ra như gà gô:
- Làm sao tướng công biết được ngôn ngữ của những sinh vật này?
Mộc Phong nhận ra sự nghi hoặc của Yên Nhiên, vội giải thích:
- Nương tử, nàng thấy kì lạ tại sao ta lại biết được ngôn ngữ của chúng đúng không ? Ban nãy ta dùng thần thức để thâm nhập vào não bộ của một sinh vật, nhanh chóng sao chép hệ thống ngôn ngữ của nó, cho nên ta mới biết được ngôn ngữ này. Ban nãy ta nói với sinh vật đó mình là bạn của Phong Ngân Ma Tôn, nó nói rằng có thể dẫn chúng ta đến Ma cung, nhưng hi vọng chúng ta nói tốt về hắn trước mặt Phong Ngân và tặng hắn chút tiền Ám Ma. Nàng xem người ở Ám Ma Giới này thật là khác, làm việc gì cũng nghĩ tới cái lợi của bản thân trước, không hề lôi thôi rườm rà, thật dứt khoát! Đi thôi, đi theo nó ngay.
Yên Nhiên nghe xong đầu mờ mịt, không biết nên lắc đầu hay nên gật đầu, cứ bay theo Mộc Phong. Sinh vật hình người đó bay phía trước với tốc độ cũng không nhanh nên phải mất đến hai canh giờ, Mộc Phong và Yên Nhiên mới đến trước một toà cung điện bằng ngọc đen, khí thế to lớn. Phía sau hai người là một đám đông sinh vật đủ hình dáng kéo đến xem náo nhiệt. Trong nháy mắt, hai đội vệ binh hình dáng loài người bay ra từ trong cung điện, sinh vật dẫn đường cho Mộc Phong bước lên phía trước hết sức cung kính thuật lại tình hình thật tỉ mỉ. Một tên vệ binh bay vào trong hình như để báo cáo.
Bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, Phong Ngân Ma Tôn ha hả cười lớn, xuất hiện trước mặt hai người, không hề nhìn ra bộ dạng đã từng bị thương suýt nữa bị đánh đến thân tiêu hồn mất của hắn lúc xưa.
- Mộc Phong! Huynh mà lại có thời gian đến thăm lão tử ư? Người bạn thân, ha ha, vào trong đã!
Phong Ngân Ma Tôn nhìn thấy Yên Nhiên liền cười lớn hơn, nói:
- Nương tử của huynh trở về bên huynh nhanh như vậy sao? Chúc mừng! Chúc mừng!
Hai má Yên Nhiên đỏ mặt, cúi đầu im lặng không nói gì. Mộc Phong cũng cười lớn nói:
- Phong Ngân, ta đến tìm ngươi là muốn cùng uống rượu suốt ba ngày, để chúc mừng hôm đó ngươi gặp nạn mà không chết! ha ha!
Cả hai lại được trận cười lớn.
Vào trong Ma cung, Mộc Phong cười nói:
- Phong Ngân, người tình trong mộng, Bạch Tuyết Minh Tôn đã bị ngươi làm cho cảm động chưa?
- Cảm động ư? Mẹ nó! Hôm đó sau khi đưa ta về có nói với ta mấy câu, nói rằng sau khi vết thương khỏi thì đến U Minh Giới tìm nàng.
Phong Ngân cũng cười trả lời.
- Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Vậy là nàng ta đã chủ động rồi! Ha ha!
Mộc Phong cười nói.
- Lúc đó ta cũng nghĩ là chuyện tốt, nào ngờ nàng ấy còn nói thêm, nàng phải tự tay giết chết ta, để tránh ta quấn quít làm phiền nàng! Mẹ nó! Ha ha!
Mộc Phong và Yên Nhiên nhìn nhau, lắc đầu phì cười.
Mộc Phong lại nói:
- Sinh linh của Ám Ma Giới và con người có sự khác biệt, nhưng dường như khác biệt không lớn, tại sao vậy? Phong Ngân!
- Thực ra thuở sơ khai của Ám Ma Giới, cũng chỉ có con người sống ở đây. Về sau giữa trời và đất không biết đã xảy ra biến cố gì mà đột nhiên toàn bộ giới này xuất hiện luồng ma khí rất lớn, dẩn tới dị biến sinh vật, phần lớn con người ở đây đều bị biến dạng, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Phong Ngân giải thích.
- Tại sao bọn chúng lại không có bộ dạng giống như ngươi hôm ở Tiên Giới?
Yên Nhiên hiếu kỳ, có chút ngại ngùng hỏi.
- Ám Ma Giới bọn ta ban ngày thật ngắn, ban đêm rất dài. Khi màn đêm buông xuống, hầu như toàn bộ những sinh vật cần tu luyện đều sẽ hiện ra ma thể, còn ban ngày tất cả xuất hiện với bản thể.
Mộc Phong ân cần hỏi:
- Thì ra là như vậy, đúng rồi, Phong Ngân, vết thương của ngươi đã đỡ chưa?
- Bây giờ sắp hồi phục rồi, hôm Bạch Tuyết đưa ta trở về, theo qui tắc của Ám Ma Giới kẻ mạnh là vua, lão đại Tâm Ngân Ma Tôn đã muốn nuốt chửng ta, may mà lão tam Vô Ngân Ma Tôn từ nhỏ đã rất thân thiết với ta ra sức ép với hắn mới có thể bảo vệ ta. Nếu không, Mộc Phong, huynh đã có thể đến U Minh Giới tìm ta rồi. Ha ha!
Phong Ngân nói hết sức hời hợt, dường như chuyện kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là bình thường ở nơi này.
Mộc Phong và Yên Nhiên không nhịn được than lớn:
- Qui tắc cổ quái gì vậy, không còn năng lực liền bị nuốt chửng? Xem ra một Ám Ma Giới với bề ngoài mỹ lệ, sự thật lại quá tàn khốc.
“Phong Ngân, Tâm Ngân Ma Tôn còn có khả năng nuốt chửng ngươi nữa không?” Mộc Phong ân cần hỏi.
- Điều này khó nói, Mộc Phong, huynh cũng biết, huynh đệ ta một lòng không thích tranh quyền đoạt lợi.
Phong Ngân dừng lại giây lát, rồi lại cười tinh quái, ghé sát tai Mộc Phong nói thầm:
- Đệ chỉ háo sắc thôi, hắc hắc, mỹ nữ trong cung của ta nhiều như mây, huynh có muốn thay đổi khẩu vị không? Bao huynh mãn ý!
Mộc Phong đờ người ra, Yên Nhiên thấy lạ, liền hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Hắn ngiêm mặt, vội nói:
- Phong Ngân hỏi ta tối nay muốn ăn món gì?
Trong lòng lại nghĩ: “Ăn cơm và ăn 'phụ nữ' đều là ăn, như vậy tính ra cũng không phải là nói dối.”
- Đúng, đúng, chị dâu, tối nay hãy thưởng thức những món ăn đặc biệt của Ám Ma Giới. Ha ha!
Phong Ngân vội vàng cười ha hả nói theo.
Yên Nhiên nghĩ bụng: “Những món ăn ở Ám Ma Giới chắc chắn sẽ rất đáng sợ, tốt nhất đừng mang cái gì quái gở ra doạ người.” rồi đáp:
- Ta không đói, hai người muốn ăn, thì cứ việc ăn.
Bước vào trong nội cung, hai mỹ nữ ra nghênh tiếp, dáng điệu yêu kiều, khom lưng cúi đầu cung kính nghênh đón Phong Ngân. Mộc Phong ngước mắt nhìn, hai mỹ nữ ăn mặc quá hở hang, lúc khom lưng, hai gò ngực to như sắp rơi ra. Hắn không kìm lòng liếc trộm mấy cái, Yên Nhiên đá hắn một cái, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện ra nàng không vui, liền nói:
- Ám Ma Giới này không giống với phàm trần, nương tử, chúng ta chỉ ở lại đây một lúc rồi sẽ sớm rời khỏi đây, được không?
Yên Nhiên quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.
Thấy Mộc Phong có chút sượng sùng, Phong Ngân vội cười to hai tiếng, nói:
- Mộc Phong, lần trước ở Tiên Giới đã nợ ngươi một bữa rượu lần này phải uống bù rồi mới được đi.
- Nói vậy đươc lắm, nói vậy được lắm!
Mộc Phong vừa tiến sát Yên Nhiên vừa trả lời.
- Được, tối nay sẽ uống rượu cùng huynh! Không say không về!
Phong Ngân cười lớn.
Yên Nhiên không vui nói:
- Không được uống quá nhiều!
- Hắc hắc, chị dâu, sẽ không lỡ việc vui của hai người đâu, chị cứ yên tâm!
Phong Ngân cười một cách tinh quái.
Sắc diện Yên Nhiên lại đỏ lên, dẫm thật mạnh vào chân Mộc Phong một cái.