Mộc Phong nhìn kĩ, hóa ra là một Hổ tiên bụng to chân ngắn, mặt đen xì, vận cả bộ y phục màu đỏ rực.
Lão Thương nhận bạc xong, nở một nụ cười buôn bán, nói:
- Bao Mặc đại tiên, xin mời!
Đúng là người nào tên nấy, toàn thân đen xì như mực sệt.
- Ta đến Tiên Giới là vì chờ sự xuất hiện của vị hàn ngọc chi thân này, cùng ta luyện thành Hợp Tịch Song Tu.
Bao Mặc lắc lư cái đầu, từng câu từng chữ đều nói một cách rành mạch rõ ràng.
- Hừ, da mặt còn dầy hơn cả tường thành!
Không Không đứng cách các lâu không xa chửi nhỏ một câu.
Bao Mặc thấy lục y tiên tử đã không có phản ứng gì, lại nghe thấy có kẻ hạ nhục mình, không kìm nổi tức giận liền quay phắt đầu lại phía Không Không nói:
- Im miệng, ngươi muốn trả lời thì lên đây!
- Tốt à, Không Không ngươi lên đi!
Đám đông có mặt bắt đầu ồn ào hẳn lên, tất cả đều lén lút dò xét thái độ của Vô Ngôn tiên tử, chỉ chờ một khi tên Không Không kia lên ứng thí thì Vô Ngôn sẽ rũ bỏ ràng buộc, mọi người khi ấy mới có cơ hội tranh giành nàng ta được.
Không Không thấy mọi người đã ồ cả lên, vẻ mặt vẫn bình thản chìa tay đưa ra một thỏi vàng, lớn giọng nói:
- Ta đến Tiên Giới là để đem đến cho Vô Ngôn một cuộc sống hạnh phúc!
- E rằng chính là cuộc sống…quan hệ hạnh phúc ấy chứ!
Lại có tiếng tiên nhân nào đó châm chọc, cố tình kéo thật dài chữ "quan hệ" ra.
Đám đông cười ồ lên, Vô Ngôn đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào hạnh phúc, nhưng bề ngoài lại ngại không dám thể hiện, cố ý lên giọng nói:
- Không Không, tiền của nương tử ngươi dùng không hết sao? Lão nương ta quyết phải tiêu ngang bằng tiền ngươi.
Nói xong liền giơ cao tay, dùng tiên linh lực nhanh như cắt thả trọn thỏi vàng vào tay Lão Thương.
Lão Thương miệng nhoẻn cười, nói theo thói quen:
- Vô Ngôn tiên nhân, mời!
Đám đông bắt đầu rì rầm bàn tán không dứt. Lão Thương miễn cưỡng lôi đồng vàng ra, dường như không nỡ phải hoàn trả lại, liền gượng gạo nói:
- Vô Ngôn đại tiên, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chọn vị nữ tiên tử này về Hợp Tịch Song Tu sao?
Tất cả mọi người đêu cười rộ lên. Vô Ngôn càng đỏ ửng mặt hơn, tiện tay chỉ xuống phía dưới chỗ Mộc Phong, tức giận quát lớn:
- Lão Thương, lão bất tử ngươi đúng là thấy tiền mờ mắt, lão nương ta trả tiền giúp vị công tử đẹp trai kia.
Một lần nữa mọi ánh mắt gằm ghè lại dồn cả về phía Mộc Phong vô tội. Mộc Phong cười đau khổ, nghĩ thầm: “Tại sao lại dây dưa đến ta thế này? Tiên nhân các ngươi đấu đá nhau, cớ sao lại lôi ta vào cuộc làm gì.”
Lão Thương vừa thấy có ngay một kẻ thế chỗ tham dự, trong lòng mừng thầm: "Mặc kệ ả dâm loàn tìm được chàng dã nam, lão tử cứ thu được tiền là ổn rồi.”
Rồi ông ta hướng mắt về phía Mộc Phong tươi cười nói:
- Tiểu ca, xin mời trả lời
Mộc Phong lắc đầu cười khổ sở nói:
- Muốn ta trả lời gì? Lão tiên sinh?
Thái Hạnh Tử vừa chỉ tay vào Mộc Phong vừa cười ha ha nói:
- Lão đại, người ta hỏi huynh đến Tiên Giới để làm gì?
- Ta đến tìm người!
Mộc Phong nói nặng nề, giọng vô cùng buồn thảm.
Đám đông tiên nhân vô cùng bất ngờ, liền hỏi:
- Khổ tu nghìn năm, chỉ để tìm người thôi sao?
Vô Ngôn cất mình bay đến gần Mộc Phong, một bàn tay trắng ngần chìa ra vuốt ve má Mộc Phong, cười quyến rũ hỏi:
- Ngươi đến Tiên Giới tìm ai?
Mộc Phong vội vàng sử xuất Không Gian Khiêu Dược quyết, luống cuống thế nào tiến ngay gần các lâu mà không hay.
Vị lục sam tiên tử trong các lâu đột nhiên cất lời:
- Ngươi đang tìm ta sao?
Mộc Phong bất ngờ đến nỗi miệng há hốc cấm khẩu, không cất nổi lời, trong lòng bàng hoàng:
- Đây chẳng phải là giọng của Liễu Diệp sao?
Vị lục sam tiên tử đó quả đúng là Liễu Diệp, nàng thấy Mộc Phong đứng rất gần mình, liền vội bay ra ôm chặt hắn vào lòng.
- Có phản ứng rồi!
Tiếng ai đó trong đám đông hét lớn.
Đám tiên nhân đều như mê muội hết cả, lẽ nào đây lại chính là câu trả lời mà nàng ta mong chờ? Chẳng phải quá đơn giản sao?
Bao Mặc là kẻ ấm ức nhất, xông đến bên Liễu Diệp hét lớn:
- Ý ta nói không phải cũng chẳng khác gì sao? Lẽ nào vừa rồi lão tử nói nhỏ quá, nàng không nghe rõ?
- Xem đức hạnh của ngươi kìa, không tự biết thân phận.
Vì kẻ này xuất ngôn tương kích, bỗng dưng Không Không mất oan một trăm lượng vàng, tất nhiên trong lòng hắn cũng đã tính luôn năm chục lượng của Vô Ngôn vào cùng rồi, không kìm nổi liền cất giọng chửi thầm.
- Bích Túc Thiên Quân đến!
Giữa lúc mọi người đang vô cùng thất vọng thì đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lảnh.
Những tiên nhân đang chen chúc trong đám đông đột nhiên tránh sang hai bên tạo một lối đi rộng ngay chính giữa. Mộc Phong đang bị Liễu Diệp ôm cứng không biết làm thế nào vội đẩy mạnh nàng ta sang bên cạnh. Biết Bích Túc Thiên Quân, một trong Thất Đại Thiên Quân của Tiên Giới đến, Liễu Diệp cũng vội vàng buông Mộc Phong ra, đứng thẳng người lại.
Một âm thanh từ xa vô cùng nhẹ nhàng và ôn hòa vang nhẹ đến tai đám đông tiên nhân:
- Nghe nói ở đây đang có cơ hội kiếm tiền, Bích Túc ta cũng đến góp vui một chút, ha ha!
Một đám tiên nhân ăn vận y phục hoa lệ nhanh chóng rẽ mây bay đến chỗ đám đông, người đi đầu cao lớn sừng sững, mặt chữ điền, lông mày rậm, mắt lớn, trông toát lên một dáng vẻ oai phong như đế vương, khắp thân toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến những tiên nhân có mặt đều phải răm rắp cung thân tham bái. Một tràng tiếng hỏi thăm vang lên rầm rầm.
Mộc Phong vẫn đứng yên lặng, những gì diễn ra trước mắt khiến hắn thực sự bàng hoàng, không phải là do hắn gặp được Bích Túc Thiên Quân mà là bên cạnh Thiên Quân có một người túc trực, đó chính là Yên Nhiên, người mà hắn vẫn đêm ngày mong nhớ.
- Nương tử!
Mộc Phong vội vàng bay đến, trước mắt hắn bây giờ không còn gì ngoài hình ảnh Yên Nhiên. Nhưng khi vừa tiến gần Bích Túc Thiên Quân, cách khoảng ba trượng thì đột nhiên gặp phải một trở lực vô cùng lớn, chặn đứng bước tiến của hắn. Đột nhiên thấy Mộc Phong xông đến, Yên Nhiên vừa lập tức lao đến vừa hét lớn:
- Tướng công!
Hai người lưỡng giới tương cách, bây giờ, trong chớp mắt lại gần nhau không đến ba trượng, Yên Nhiên bay đến gần bên Mộc Phong, nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm bao năm tháng khiến Mộc Phong không nén nổi cảm xúc, vội quàng tay muốn ôm chặt lấy nàng trong vòng tay.
Mộc Phong dang rộng cánh tay đón lấy Yên Nhiên đang bay đến bên mình….
Nhưng Yên Nhiên bay đến chỉ cách Mộc Phong khoảng ba tấc thì đột nhiên đứng sững lại, bảy chục năm không gặp, nàng so với khi ở trần gian lại càng đẹp lộng lẫy, trầm ngư lạc nhạn, bế sắc tu hoa, Mộc Phong có dùng hết vốn từ trong đầu mình cũng cũng thể nói lên hết vẻ đẹp của Yên Nhiên lúc này.
Xuất thần bất nhiễm, tuyệt thế phong hoa của Yên Nhiên khiến tất cả mọi nam tiên nhân có mặt đều nhìn như phát mê mẩn, đó là một vẻ đẹp kinh tâm động phách, chỉ nhìn một lần cũng có thể khiến cả chục năm, trăm năm, thậm chí cả đời cũng không thể quên nổi!
Nhưng, Yến Nhiên không sà vào vòng tay của Mộc Phong, đôi cánh tay đang dang rộng đón chờ của Mộc Phong từ từ buông thõng xuống trong màn mây mịt mờ, và cái thõng trầm hẳn xuống còn là trái tim đang thổn thức của chàng trai Mộc Phong.
Liễu Diệp cuối cùng cũng hiểu rõ, cái gì có thể khiến một chàng trai phải tương tư sầu khổ.
Rất nhiều nam tiên nhân đã đầu hàng trước khí thế của Bích Túc Thiên Quân, tự biết mình yếu đuối kém cỏi, nhưng lại không thể tự dằn mình trước sắc đẹp mê hồn của Yên Nhiên!
Mộc Phong đau thương thất sắc nhìn người con gái đã từng cùng mình khắc cốt ghi tâm sẽ tương ái muôn đời đang đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói:
- Nương tử, những năm tháng vừa qua nàng sống tốt chứ?
- Tốt, Thiên Quân vẫn chăm sóc ta rất chu đáo.
Yến Nhiên mỉm cười đáp.
- Hắn…..?
Mộc Phong không thốt lên thành lời, đột nhiên bùng khởi dũng khí hỏi:
- Hắn là gì của nàng?
Yến Nhiên vẫn thái độ thản nhiên trả lời Mộc Phong:
- Hắn là bạn của ta.
- Nương tử!
Nhãn thần Mộc Phong có chút bi ai, vì người phụ nữ đẹp trước mắt hắn bây giờ không còn là người con gái Yến Nhiên một lòng một dạ yêu mình sâu sắc, mà đó chỉ là một con người hoàn toàn xa lạ.
Yến Nhiên đột nhiên mềm giọng hỏi:
- Tướng công, chàng sao rồi?
Mộc Phong kiên định nói:
- Nương tử, trước kia chúng ta đã từng nói rằng, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau ngao du Tiên Giới mà. Hãy trở về bên ta, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta lần nữa, ta không cần người khác thay ta chăm sóc nàng!
Yến Nhiên nói:
- Tướng công, phải chăng chàng đã hiểu lầm ta rồi. Bích Túc Thiên Quân rất tốt với ta, người đã chăm sóc ta rất chu đáo, ta vô cùng cảm tạ người, lẽ nào chàng không muốn ta có một người bạn tốt như vậy mãi mãi sao?
- Ta không cần, ta có thể tự mình chăm sóc tốt cho nương tử của ta.
Giọng Mộc Phong có chút lạnh lùng.
Yến Nhiên bình tĩnh hỏi lại:
- Tướng công, ý của chàng là thiếp sẽ không thể làm bạn với Thiên Quân nữa sao?
Mộc Phong gật đầu, từ những ánh mắt quan tâm đặc biệt đến Yên Nhiên nhưng lại không giấu nổi sự coi thường Mộc Phong của Bích Túc. Mộc Phong cảm thấy mình đang ghen, cái cảm giác này thực sự có thể khiến bất kì kẻ nam nhi nào cũng có thể phát điên lên.
Yên Nhiên mạnh mẽ hỏi lại:
- Tại sao chàng có thể có những người bạn khác giới, còn thiếp lại không?
Mộc Phong cố nén nỗi đau sâu trong tim, cười nhạt nói:
- Nam nữ bất đồng, khi con trai quan tâm đến con gái thì thường chỉ là tình hữu nghị, hoặc muốn chiếm hữu, còn khi con gái quan tâm đến con trai thì đó chỉ có thể là sự thay đổi của nội tâm mà thôi.
Yên Nhiên nói, giọng có chút lạnh lùng:
- Tướng công, chàng tự tư quá rồi đấy! Chàng đã thốt ra những lời đó có nghĩa là chàng đã không tin tưởng thiếp, lại còn muốn hạn chế không gian của thiếp nữa.
Nhãn thần Mộc Phong có chút tuyệt vọng, hắn cười nhẹ nhìn Yến Nhiên nói:
- Thôi, những gì đã qua cứ để nó qua đi, hãy trở lại bên ta đi, nương tử!
Yến Nhiên nói đầy thương đau:
- Nếu chàng không tin tưởng thiếp, không cho phép thiếp có một người bạn tốt luôn quan tâm chăm sóc thiếp như vậy, thì chúng ta bên nhau còn có ý nghĩa gì nữa đây?
-…….
Mộc Phong chỉ đứng lặng nhìn Yên Nhiên, không nói được lời nào.
- Chúng ta không thể hiểu nhau nữa đúng không? Vậy thế này, thiếp sẽ quay về Kì Vân sơn, chàng nghĩ thấu đáo rồi hãy đến tìm thiếp.
Yên Nhiên nói xong, quay người và biến mất ngay trước mắt Mộc Phong như một làn gió thoảng qua.
Bích Túc Thiên Quân mỉm cười nói:
- Huynh đệ, ngươi tự tin quá đấy, ngươi không tự nghĩ lại một chút đi, ngươi dựa vào cái gì để khiến phụ nữ yêu ngươi?
Nói xong cũng nhanh chóng dẫn theo một đoàn người biến mất trong đám mây mù ngay trước mắt Mộc Phong.
Hàng nghìn tiên nhân có mặt lúc đó đều ngơ ngẩn theo cùng sự biến mất của Yến Nhiên, riêng Mộc Phong cảm thấy tê tái cõi lòng. Không biết phải mất bao lâu sau đó, đám đông lúc này chỉ còn sót lại đúng ba người.
Liễu Diệp nhẹ nhàng chăm sóc Mộc Phong đang đơ người đau khổ, còn Thái Hạnh Tử vẫn nhìn chằm chằm về khoảng không trước mắt.
Còn nhớ có một thiên sứ, tên là Bách Thế Kinh Luân, hắn có yêu người bạn nữ hàng nghìn năm của mình, nhưng người con gái đó đã cùng người con trai khác mới quen có một tháng, rời xa thiên sứ. Sự đa tình của con gái có lúc làm hại chính bản thân họ, có thể lúc ấy họ có thể tìm thấy sự vui vẻ nhưng thời gian trôi qua, rồi có lúc họ sẽ phải nhận ra họ đã vĩnh viễn mất đi thứ quí giá nhất trong cuộc đời họ. Cái để họ lựa chọn vô cùng nhiều, nhưng đa phần lại không chọn cái tốt nhất cho mình mà chỉ chọn cái có vẻ hợp với mình nhất mà thôi.
Yến Nhiên đã rời xa hắn bảy chục năm rồi, kì thực đối với Tiên Giới thì mới chỉ là bảy chục ngày mà thôi. Bảy chục ngày! Bảy chục ngày, khiến người con gái yêu thương mình sâu sắc có thể thay đổi đến nhường ấy sao. Mộc Phong nhắm chặt mắt rồi trút một hơi thở dài đau khổ.
Liễu Diệp lấy tay gỡ bỏ khăn che mặt, nhẹ giọng gọi:
- Công tử.
Liễu Diệp gỡ diện sa xuống, lộ ra dung nhan mỹ lệ thánh khiết, trải qua tẩy lễ của tiên linh chi khí, đôi mắt nàng đã lớn hơn, giống như dòng thanh tuyền trong veo nhìn thấy tận đáy, nhìn một cái nhìn đầy quan tâm tha thiết tới Mộc Phong đang đắm chìm trong thương tâm tuyệt vọng.
Mộc Phong đứng lặng như cây khô, Liễu Diệp thương xót ôm chặt lấy hắn.
Thái Hạnh Tử mặt mày trầm ngâm, nhẹ giọng nói:
- Lão đại, đại trượng phu thì sợ gì không có vợ chứ, hà cớ gì phải cần thiết thứ nhi nữ tình trường đó? Đi nào, đến Hạnh Lâm sơn của ta chơi, ta có cái rất hay cho huynh xem, chắc chắn sẽ khiến ngươi vui vẻ trở lại.
Mộc Phong ngẩng đầu thở một hơi dài, gật đầu đồng ý.