[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 56 : Băng Đàm Quái Thú




Đêm khuya vắng lặng, nhiệt độ trên đỉnh Yến Nam Phong khá thấp, gió bắc gào rít, trong sơn lâm truyền lại âm vang “rào rào”, đêm nay không có ánh trăng, bên ngoài nhà là một vòng đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Du khách lên đến đỉnh núi đã mệt, sớm chìm vào giấc mộng, Yến Nam Phong ban ngày còn ầm ĩ, đến tối là một vùng tĩnh lặng như tờ. Giữa tiền sơn và hậu sơn có một khe núi như bị đao gọt sâu không thấy đáy, trong khe núi quanh năm bao bọc bởi một vòng sương vụ dày đặc, khiến người ở tiền sơn nhìn không tới đáy, cũng không nhìn xuyên qua được đối diện hậu sơn là cái gì, chỉ lờ mờ nhìn thấy đối diện đầy những mảng cỏ rêu cổ quái. Khe nứt không rộng, chỉ khoảng hai trượng, người có chút võ công cũng có thể dễ dàng nhảy qua, nếu có người nhảy qua khe nứt này thì có thể thuận lợi tiến vào trong hậu sơn, hậu sơn có cái gì, không ai biết, bởi vì những người đi vào đều không quay lại.

Mộc Phong và Yên Nhiên đang đứng phía trước khe nứt đó. Hai người nhìn nhau cười, thân người khẽ động, bay nhè nhẹ hạ xuống bờ đối diện. Mộc Phong nắm tay Yên Nhiên như đi dạo trong sân vắng, bước về phía sương mù ở hậu sơn. Sơn lộ khá bằng phẳng, chẳng biết bao nhiêu năm không có người đi qua, đá dưới chân đều phủ đầy rêu xanh. Hai người bước trong sương mù nửa thời thần cũng chưa phát hiện chỗ nào kì quái, công lực hai người đều không kém, giữa đêm tối mù mịt vẫn có thể nhìn rõ quái thạch và cây rừng xung quanh.

Lại đi tới trước thêm nửa thời thần, ngoại trừ đá phải vài khô lâu, con đường dưới chân y như cũ không có biến hóa, vẫn rất bằng phẳng, “Chẳng nhẽ lời đồn đại là sai?” Hai người cùng nghĩ. Mộc Phong và Yên Nhiên cũng không gấp, có lẽ đi qua đoạn sơn lộ bằng phẳng này sẽ gặp nhiều chuyện hay ho bất ngờ hơn.

Con đường này quá dài, đi đến khi trời sáng vẫn không có biến hóa, ai biết được phong đỉnh hậu sơn này rộng đến hàng chục dặm? Mộc Phong kéo Yên Nhiên dừng bước, bởi vì lại đá phải vài khô lâu, hai người cúi đầu nhìn, chính là khô lâu ban nãy đá trúng!

Mộc Phong vận khởi thiên mục nhìn xuyên qua vùng sương vụ dày đặc, nhìn tỉ mỉ một lúc, hóa ra nơi này có trận pháp, Mộc Phong nhớ lại trận này tên gọi Vụ Tỏa Mê Yên, là một mê tung trận, nếu nhận không ra trận pháp, cho dù là tiên nhân tiến vào cũng thoát khốn không được. Vẻ mặt Yên Nhiên đầy nghi hoặc ngẩn ngơ nhìn Mộc Phong.

Mộc Phong cười:

- Chúng ta đang ở trong mê tung trận, chẳng trách những người trước kia đến lại ra không được, trận này không đơn giản à.

Yên Nhiên bình tĩnh nói:

- Nguyên lai bí ẩn hậu sơn là ở đây, tướng công nhận ra trận pháp này không?

Mộc Phong nhẹ nhàng ôm Yên Nhiên vào mỉm cười:

- Trận này gọi là Vụ Tỏa Mê Yên Trận, dựa trên cơ sở cửu cung bát quát, dùng lưỡng nghi tứ tượng phụ trợ, trong mê tung trận pháp thuộc loại cao cấp. Không biết người nào đã bố trí, chắc không phải là người ở phàm gian giới này, ta biết đến trận này vì đã xem được trong tàng thư ở Cổ Thú Giới, Tàng Kinh Các Hỗn Nguyễn Môn cũng không giới thiệu về trận này.

Yên Nhiên kinh ngạc “ồ” một tiếng, nói:

- Tướng công, chàng có thể ra khỏi trận này không?

Mộc Phong gật đầu, kéo Yên Nhiên rẽ trái ngoặt phải, mất hết hai thời thần mới đi ra ngoài trận. Ra khỏi trận, trước mắt rộng rãi sáng sủa, Yên Nhiên ngẩn ra. Trận đã ra nhưng đường không có, hai người đứng bên bờ một huyền nhai* nhìn sâu xuống không thấy đáy.

- "Nhẽ nào đây là nơi kỳ quái ở hậu sơn sao?” Yên Nhiên khó hiểu hỏi.

Mộc Phong nói:

- Có lẽ vậy, ta cũng không biết. Không bằng chúng ta xuống dưới huyền nhai này xem thử, có thể bí ẩn này sẽ được giải đáp.

Yên Nhiên dịu dàng nhìn Mộc Phong gật đầu.

Mộc Phong ôm Yên Nhiên nhún người nhảy xuống huyền nhai, hắn vận khởi thần linh chi lực, hai người chầm chậm đáp xuống. Tiếng “vù vù” dậy lên bên tai, càng hạ xuống dưới, hai người càng cảm thấy lạnh lẽo. Mộc Phong và Yên Nhiên đều thấy kì quái, bản thân với tu vi như vậy lại có thể cảm thấy lạnh, hơn nữa hơi lạnh còn không ngừng gia tăng, nếu không phải Mộc Phong tận lực thúc động thần linh chi lực, đoán chừng hai người đã bị đông thành một khối băng. Dưới tuyệt bích rốt cuộc có cái gì?

Hai người cuối cùng đã hạ xuống đáy vực. Nơi đặt chân là một cái đầm, nhưng không có nước, bởi vì nước đã ngừng chảy, đây là một băng đầm! Mộc Phong cẩn thận khống chế thân thể, sợ nhất thời sơ suất sẽ rơi vào trong băng đầm. Hai người đứng phía trên băng đầm, tạm thời không di động, nhìn xung quanh đầm, hai người đồng thời há hốc miệng, hồi lâu cũng không khép lại được. Nơi này quả là một địa phương kỳ quái, đầm đã kết thành băng, rắn bò đầy chung quanh đầm.

Yên Nhiên không sửng sốt mà là hoàn toàn kinh hoàng! Bởi vì nàng nhìn thấy những con rắn này không phải chỉ một đầu, có con hai đầu, ba đầu, còn có con một đầu hai thân. Không thể không gọi chúng là rắn, bất kể là hồng ban, ô hắc, bích lục, cũng mặc kệ chúng có mấy đầu mấy thân, nhưng chúng xác thực là rắn, con lớn bò ngoằn nghèo ven bờ, con nhỏ quấn mình trên cây; con lớn to hơn thùng nước, nhỏ thì giống như giun, toàn bộ nơi đây là một vương quốc rắn!

Thế nhưng, ở trung tâm bầy rắn lại có một động vật nhỏ tỏa ra hồng quang.

Mộc Phong nhận ra động vật nhỏ này, hình dạng hoàn toàn giống với tiểu kê hồi nhỏ trong nhà hắn nuôi, điểm bất đồng duy nhất là nó phát sáng, hơn nữa tiểu kê này không có cánh lại có thể bay!

Phi kê ư? Gà biết bay có lẽ là phượng hoàng, nhưng tiểu kê này chắc chắn không phải, bởi vì bất kể ai thấy đều chỉ xem nó như một tiểu kê lông xù. Tiểu kê biết bay này dường như có năng lực thống trị tuyệt đối với đám rắn này, vì nó bay tới đâu, bầy rắn đều bò đến đó.

Mộc Phong và Yên Nhiên lộ ra thần sắc kinh hãi, trong mắt Yên Nhiên thuần túy là sự khiếp sợ. Khi tiểu kê biết bay này dùng phương thức phi hành quái dị đến đỉnh đầu bọn họ, chung quanh hai người, bao gồm trên đỉnh đầu đều là rắn. Rắn ở phía trên bọc trong hồng quang của tiểu phi kê, phì lưỡi đỏ chót, nhất thời không nhúc nhích, cuộn tròn trên không hệt như đang ở mặt đất!

Cho dù ở Cổ Thú Giới, Mộc Phong cũng chưa thấy qua loại rắn dừng lại trên không trung như vậy, khi rắn hai đầu ở Cổ Thú Giới bay lên không trung, phía dưới còn có một vòng mây, nhưng hiện tại bên dưới đám rắn trên đầu hai người chẳng những không có mây, mà trừ không khí, kì thực không còn gì nữa.

Tất cả rắn đều không có nội đan, điều này khiến Mộc Phong biết rõ đám rắn nằm trên không trung tịnh không có pháp lực, nhưng không có pháp lực sao lại có thể nổi trong không trung? Chỉ có một cách giải thích, chính là tiểu phi kê cổ quái đó, bởi vì đám rắn trên không trung đều được bọc trong hồng quang của nó.

Mộc Phong và Yên Nhiên không cử động, đám rắn chung quanh cách bọn họ không đến một trượng nhưng số lượng quá nhiều, đến nỗi ánh mặt trời gần như không xuyên qua được. Bầy rắn đủ mọi màu sắc, kì hình quái trạng, Mộc Phong chẳng biết nên hạ thủ đối với bọn chúng hay không, nếu không hạ thủ, bản thân hai người khẳng định sẽ không thoát được, còn hạ thủ? Chúng chỉ là quái xà bình thường, bất quá hình dạng bất đồng mà thôi.

Một thần nhân tu vi cao đến cảnh giới phồn tiên lại phải động thủ với sinh linh phổ thông sao? Mộc Phong do dự không dứt mà Yên Nhiên cũng không biết phải xử trí thế nào. Bất quá, vẫn phải đánh! Không đánh bọn chúng sẽ chẳng để hai người ly khai.

Tiêu Diêu Châu trong tay Mộc Phong hóa thành một thanh trường kiếm! Mộc Phong không thể không động thủ, bởi vì bầy rắn đã tấn công đến!

Khắp nơi đều thấy những đầu rắn há miệng thè lưỡi, răng nanh trắng dày đặc, từ bốn phương tám hướng xông đến, đừng tưởng bọn chúng hành động không nhanh, bởi vì chúng không phải là bò tới. Hoàn toàn là tên bắn!

Nếu không nhìn từ ngoại hình, đám rắn này có gọi là tiễn cũng không quá.

Mộc Phong vận khởi thần linh chi lực, nhưng Đỗ Ngu Thần Giáp trên người không phát ra lam quang! Mộc Phong lại kinh ngạc một lần nữa, chẳng thể không kinh ngạc, Đỗ Ngu Thần Giáp ra đời đến hiện nay chưa bao giờ nó lại sợ hãi đến không kham nổi một kích như vậy

Lòng trung thành của Đỗ Ngu thần thú ở Thần Giới cũng nổi tiếng nhưng linh thức của Đỗ Ngu Thần Giáp hiện giờ lại sợ hãi, không phải sợ rắn mà là sợ tiểu kê biết bay đó!

Mộc Phong và Yên Nhiên đồng thời chuyển động, một đạo kim quang, một đạo lam quang lóe lên, hàng ngàn đầu rắn rơi trên băng đầm. Đàn rắn chỉ ngừng lại một thoáng, hồng quang của tiểu kê trên không trung vừa chớp, mấy ngàn mũi tên rắn lại bắn đến.

Mộc Phong buộc một lần nữa bất nhẫn chém rơi hàng ngàn đầu rắn đang xông đến. Bên cạnh hai người chồng chất những xác rắn không đầu đủ màu sắc, khắp trên băng đầm là xà huyết đỏ tươi. Không có Đỗ Ngu Thần Giáp bảo hộ, trên mặt Mộc Phong bắn đầy tiên huyết. Bên ngoài Thiên Y Thần Giáp của Yên Nhiên cũng nhuộm đầy xà huyết.

Tiểu kê ở trên trời không cho hai người cơ hội thở gấp, hồng quang chớp lên, hàng vạn đạo xà tiễn lại bắn đến!

Mộc Phong lần này không dùng trường kiếm chém đầu rắn, bởi vì chém nữa cũng chỉ lặp lại quá trình hai lần trước, tàn sát sinh linh thông thường thêm một lần. Đây không những làm trái với đức hiếu sinh của trời đất mà còn chắc chắn sẽ tăng thêm ác niệm trong lòng. Nếu giết nữa thì vào địa ngục chỉ là việc sớm muộn.

Tay trái Mộc Phong bấm thần quyết, tay phải khua kiếm đâm vào tiểu kê trên không trung.

Tiểu phi kê không né tránh, trong miệng phun ra một vòng hồng quang, thần kiếm do Tiêu Châu Châu huyễn hóa tựa như đâm phải tinh thiết! Vòng hồng quang này đã cản Tiêu Diêu Châu lại!

Mộc Phong ngẩn ra một chút, tâm niệm xoay chuyển như điện: “Nếu như không khống chế được tiểu kê kì quái này, hai người hôm nay đừng nghĩ đến việc này li khai nơi đây.”

Trong khoảnh khắc kiếm đâm vào vòng hồng quang đó, Mộc Phong phát động Không Gian Khiêu Dược thần quyết, nháy mắt xuất hiện trước mặt tiểu phi kê, thần quyết trong tay bấm ra cực nhanh, từng sợi kim quang chụp xuống đầu tiểu kê.

Mộc Phong quát lớn một tiếng:

- Kết!

Một tấm đại võng kim quang như chớp trùm vào tiểu kê! Mộc Phong tiếp tục khởi động thần quyết, đại võng ở giữa muốn co lại. Hồng quang trên người tiểu kê bỗng nhiên rực cháy, cố gắng chống đỡ sự co rút của đại võng!

Tất cả quái xà mất đi cảm ứng của hồng quang, trong nháy mắt rơi xuống mặt đất, chậm chạp bò lên bờ băng đầm, ngoại trừ đống rắn chết chồng chất như núi, và máu tươi trên mặt đất chảy xuống băng đầm bị đông thành một mảng, trong cốc đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Yên Nhiên bay đến bên cạnh Mộc Phong, mở to mắt nhìn Mộc Phong không xiết chặt được tiên võng, gương mặt nàng lộ ra thần sắc bất lực không biết làm sao.

Mộc Phong lại bấm thần quyết, Phi Huyễn diễm hỏa bùng lên thành ngọn lửa màu xanh đậm ở mỗi ô lưới nhỏ. Theo nhịp chớp động của hỏa diễm, hồng quang quanh người tiểu kê hơi co lại một vòng. Mộc Phong thử xua một đóa Phi Huyễn diễm hỏa về phía tiểu kê, hỏa diễm vừa mới đến gần hồng quang, “phụt” một tiếng đã bị dập tắt!

Ngay cả hồn phách của tiên nhân Phi Huyễn diễm hỏa cũng có thể thiêu hủy, nhưng lại đốt không được hồng quang! Mộc Phong ngẩn ngơ như gà gỗ.

Tiểu Tinh Linh trong nội thể Mộc Phong la lớn:

- Chủ nhân, đừng thiêu tiểu kê này!

Mộc Phong liền ngớ ra, ngừng lại ý định thúc động toàn bộ Phi Huyễn diễm hỏa về phía tiểu kê!

* Huyền nhai: vách đá cheo leo, bờ vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.