[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 45 : Tử Vân Quái Động




Vừa bước đến gần cửa, Yên Nhiên kêu lên:

- Tướng công, bộ dạng này của chàng liệu có làm cho họ khiếp sợ không?

Mộc Phong ngạc nhiên nói:

- Ta đáng sợ vậy sao? Ta đã thu lại thần quang rồi mà.

Yên Nhiên nói:

- Nhưng từ người chàng vẫn tỏa ra uy thế bức nhân.

Mộc Phong không còn cách nào, đành phải thêm một cấm chế nữa lên người.

Yên Nhiên nhìn Mộc Phong nhẹ giọng nói:

- Ừm, như vậy không tệ, không khác người thường là mấy.

Mộc Phong lắc đầu mở thạch môn. Trát Tây Lý Ai đứng ở cửa đang có chút bực tức, thấy hai người Mộc Phong đi ra liền kêu to “y nha y nha”.

Mộc Phong đưa thần thức vào thăm dò trong não hắn, liền hiểu ý của hắn nói là “Mỗi ngày thức dậy trễ như vậy mà cũng không thấy các ngươi sinh ra tiểu quái vật, sống vô ích vậy làm gì?” Mộc Phong mỉm cười, thầm nhủ: “Té ra thật sự xem hai phu thê mình là sủng vật của hắn, tư vị nương nhờ nhà kẻ khác càng ngày càng khó chịu a.”

Trát Tây Lý Ai thủ thế ra dấu. Mộc Phong đã quen với thủ thế này, chẳng qua là kêu mình đi săn, cần gì phải làm ầm lên như vậy chứ?

Ba người trên đường đi Tử Vân Sơn. Đến một lối rẽ, Trát Tây Lý Ai tiếp tục theo con đường nhỏ bước tới một quái động. Mộc Phong và Yên Nhiên đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ: “Hằng ngày đều đi con đường lớn đó lên núi săn bắn, hôm nay sao hắn lại muốn đi đường này?”

Mộc Phong thò tay kéo Trát Tây Lý Ai, hai mắt mở to, nhún nhún vai biểu thị không hiểu. Trát Tây Lý Ai làm điệu bộ “y nha”, ý là hắn cũng không còn cách nào khác, gần đây mỗi ngày từ đại lộ này lên núi săn bắn, thu hoạch còn xa mới phong phú như trước kia, vị hổ mẹ ở nhà đối với hắn không hài lòng lắm cho nên hôm nay đi con đường nhỏ này tìm vận khí, nếu có thể bắt được bạch sắc tiểu thú lần trước thì lời to.

Mộc Phong quay đầu nói với Yên Nhiên:

- Tên quái vật này lòng tham không đáy, cũng tốt, chúng ta hôm nay có cơ hội thuận tiện để nhìn thử sơn động kỳ quái đó, xem rốt cuộc có gì cổ quái.

Tiểu lộ này ít có người qua lại, quả nhiên thú săn rất nhiều. Chưa hết một thời thần ba người đã săn được bốn năm con tiểu thú. Trát Tây Lý Ai vẻ mặt đầy hăng hái vui mừng, có lẽ đã quên mất chuyện sơn động cổ quái.

Lại đi thêm một chốc, chợt thấy ánh mắt Trát Tây Lý Ai nhìn đăm đăm về phía xa. Mộc Phong và Yên Nhiên kinh ngạc phát hiện bạch sắc tiểu thú đó lại xuất hiện ở khoảng trống giữa quái thụ, gặm những trái cây trên quái thụ. Hóa ra sinh vật này thích ăn loại trái cây đó.

Trát Tây Lý Ai thủ thế “cung tiễn” trong nháy mắt bắn ra một viên đá. Có lẽ khoảng thời gian gần đây ngày ngày đều săn bắn nên “cung” pháp của Trát Tây Lý Ai có tiến bộ lớn. Mặc dù tiểu thú màu trắng này hành động nhanh nhẹn nhưng vẫn bị viên đá mà hắn phát ra bắn trúng vào chân. Bạch sắc tiểu thú từ trên cây xoay mình rơi xuống đất.

Trát Tây Lý Ai quá đỗi vui mừng, vội vàng chạy đến, đâu biết bạch sắc tiểu thú dù bị bắn trúng vào chân nhưng tịnh không là chỗ trí mạng, trong chớp mắt lại nhảy lên, thuận theo con đường nhỏ vội vàng bỏ chạy.

Trát Tây Lý Ai nào chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cũng tức tốc đuổi theo.

Mộc Phong vừa định ra tay giúp Trát Tây Lý Ai nhưng Yên Nhiên lại đưa tay kéo hắn lại, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thú đáng yêu như vậy mà bắt về lột da lóc thịt thật quá tàn nhẫn.

Mộc Phong đành hạ tay phải xuống, dắt Yên Nhiên không ngừng đuổi theo Trát Tây Lý Ai. Chỉ một khắc sau lại đuổi đến khe suối trước quái động không xa, thân thể tiểu thú chợt vút lên, không nhảy qua được rơi vào trong con suối.

Trát Tây Lý Ai kêu lớn, ra hiệu cho hai người Mộc Phong mau mau bắt tiểu thú đó về nhưng bản thân hắn lại khiếp sợ quái động mà dừng chân lại.

Mộc Phong kéo tay Yên Nhiên tung người nhảy đến dòng suối cuồn cuộn chảy, nơi mà tiểu thú vừa mất mạng. Cả hai đều muốn xem thử sơn động kì quái liền đưa mắt nhìn nhau, tâm lĩnh thần hội, cố ý nhảy ra xa một chút, vừa vặn rơi xuống khoảng đất màu đỏ trước động hai trượng.

Đều nói “Lòng hiếu kỳ có thể hại chết người”, câu này quả thật không sai. Mộc Phong và Yên Nhiên vừa đáp xuống, cảm thấy khoảng đất màu đỏ này có chút mềm nhũn nhấp nhô, còn đang kỳ quái thì mảnh đất đó bỗng nhiên nhanh như sấm nổ bên tai cuốn vào trong động.

Mộc Phong định nhảy ra nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt thúc ép hắn không làm thế. Hai người thuận theo khối đất đó cuốn vào trong động. Còn Trát Tây Lý Ai thấy dị biến đột ngột phát sinh, sủng vật của mình biến mất ở trong động, lòng tuy có chút đau khổ nhưng vẫn theo bản năng ba chân bốn cẳng chạy về.

Mộc Phong và Yên Nhiên vừa tiến vào trong động, liền ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hai người vội vàng nín thở , âm thầm vận quy tức chi pháp, mùi tanh không còn xông vào trong mũi nữa.

Hang động rất lớn, một cổ hấp lực cực mạnh hút hai người rơi vào bên trong. Mộc Phong ôm Yên Nhiên khống chế thăng bằng, không để cơ thể hai người chạm vào vách động.

Trong động một chút ánh sánh cũng không có, Mộc Phong không dám mở thiên nhãn cũng không vận công kiểm tra, sợ khí tức tỏa ra sẽ làm yêu nhân phát giác. Liền lấy dạ minh châu ra. Tia sáng yếu ớt chiếu rõ bốn bề, toàn bộ trước mắt khiến hai người giật mình kinh ngạc.

Xung quanh đỏ rực, trên thạch bích có nhung mao mềm mại, vài đường ống màu đỏ trong suốt khảm ở trong thạch bích, bên trong có dịch thể chảy ào ào cực nhanh. Mộc Phong và Yên Nhiên trong khoảnh khắc kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.

Yên Nhiên hơi khẩn trương hỏi:

- Tướng công, sơn động cổ quái như vậy thiếp chưa bao giờ nghe nói đến, quả thực kỳ quái a!

Mộc Phong ổn định lại thân thể vẫn đang rơi xuống, trầm tư một lát rồi nói:

- Ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng chợt có một ý nghĩ kỳ quái?

Yên Nhiên nghi hoặc nhìn Mộc Phong nói:

- Ý nghĩ gì vậy?

- Ta hoài nghi chúng ta đã chui vào miệng của một cự thú!

Lời này vừa ra, Yên Nhiên cũng suy tư gật đầu, từ mùi tanh lúc hai người tiến vào ngửi thấy, đến hồng bích xuất hiện trước mặt và đường ống màu đỏ, đúng thật có khả năng này.

Thanh âm Tiểu Tinh Linh từ nội thể Mộc Phong phát ra:

- Đúng là thiên đường có lối các người không đi, lại đi vào cơ thể của cự thú không có lối ra này.

Mộc Phong bình tĩnh hỏi:

- Tiểu Tinh Linh, lẽ nào chúng ta thật sự đã vào trong miệng cự thú?

- Cái này còn giả sao?

Tiểu Tinh Linh “ha ha” cười lớn:

- Còn không mau nghĩ cách sợ rằng sẽ bị nó hóa thành phân đưa ra ngoài.

Yên Nhiên không nhịn được nhíu mày, nhất thời không nói được gì.

Mộc Phong bình tĩnh nói:

- Một con cự thú có thể chịu nổi ta sao? Nó có thể tiêu hóa được ta chắc? Xem ta dùng Tiêu Diêu Châu từ nội thể nó đập vỡ cái động này ra ngoài.

- Tướng công, hay là đừng dùng Tiêu Diêu Châu, nếu chàng vận công, chúng ta có thể sẽ ra khỏi bụng con thú này nhưng lại vào miệng của yêu nhân đó.

Yên Nhiên kéo chặt Mộc Phong nói tiếp:

- Chi bằng dùng đoản kiếm mà Lan Nhi tặng muội.

Yên Nhiên đưa thanh đoản kiếm lam sắc trong tay cho Mộc Phong. Hắn tiếp lấy đoản kiếm, vung tay thiết lập quanh mình một đạo cấm chế che chắn rồi chém vào từ bên trong của cự thú.

Một dòng huyết dịch màu đỏ tía phun ra, “phù phù” đập vào cấm chế phía trước Mộc Phong và Yên Nhiên. Nội thể cự thú đó bị đau, lập tức lồng lộn một trận trong động, đập rớt hàng đống đá.

Mộc Phong lại ra sức chém một hồi, nội thể cự thú máu tươi tuôn ra như suối, một lúc sau trong cơ thể phân nửa là huyết thủy. Thân thể cự thú co giật một trận, khiến cho huyết thủy đó như sóng lớn cuồn cuộn.

Mộc Phong và Yên Nhiên hệt như một con thuyền cô độc giữa những con sóng khổng lồ, hoàn toàn không ổn định được thân hình, cấm chế bao bọc hai người “băng băng băng” liên tục chạm vào kinh mạch và huyết quản trong cơ thể cự thú.

Mộc Phong bực bội nói:

- Con cự thú quỷ quái này hãy còn ngang ngược, ta đâm chém như vậy mà nó vẫn chưa chết.

Bỗng nhiên một luồng khí màu tím từ trong kinh mạch quái thú đó phun ra, những nơi trong nội thể trước kia bị Mộc Phong đâm chém khi tử khí đó bay qua thì bất ngờ có dấu hiệu tự hồi phục lại.

Mộc Phong ngừng tay ngẩn ra nhìn tử khí tựa hồ như đang trị thương cho cự thú này. Yên Nhiên cũng ngây ngốc nhìn dị tượng trước mắt.

Mộc Phong bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Nương tử, con cự thú quái đản này ắt hẳn đã tu luyện thành công, tử khí này chắc là do nội đan của nó phát ra. Nó đã có thể dùng tử khí này để liệu thương, nhất định hàm chứa rất nhiều năng lượng, chi bằng chúng ta cũng hấp thu một chút, dùng để luyện công chắc chắn thu được rất nhiều lợi ích.

Yên Nhiên lẩm bẩm nói:

- Tướng công, làm thế này có quá tàn nhẫn không?

Mộc Phong nghiêm mặt nói:

- Con cự thú này chiếm cứ Tử Vân Sơn, không biết đã ăn bao nhiêu tộc nhân của bọn Trát Tây Lý Ai. Chúng ta hấp thu tử khí của nó xong, tiêu diệt nó cũng là trừ khử đi một đại họa cho đám quái nhân đó, đúng không nào?

Yên Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, giải thích có phần gượng ép nhưng Mộc Phong dường như nói không sai, liền gật đầu.

Mộc Phong đưa thần thức xuyên ra ngoài thân thể cự thú, ở xung quanh bên ngoài cự thú bố trí hai đạo cấm chế lưu động, dùng để che đậy khí tức tiết ra ngoài khi luyện công. Đồng thời lưu lại thần thức đó bên ngoài cơ thể cự thú để xem xét động tĩnh xung quanh.

Mộc Phong phủi tay cười hì hì nói:

- Nương tử, bây giờ tốt rồi, chúng ta có thể yên tâm ở đây hành công. Thử xem tử khí mà nội đan cự thú này phát ra công hiệu như thế nào?

Nói xong dùng ý niệm dẫn một tia tử khí vào trong kinh mạch. Mộc Phong ngồi xếp bằng trong không gian do bản thân thiết lập. Sau đó nhắm mắt đem thần thức phân hóa vào trong kinh mạch, tia tử khí kia theo kinh mạch Mộc Phong bắt đầu chầm chậm truyền vào.

Yên Nhiên cũng làm theo, dẫn một tia tử khí vào trong kinh mạch của mình rồi tự động vận hành công pháp.

Khi hai người mới bắt đầu thì hấp thu khá chậm, nhưng không lâu sau kinh mạch trong cơ thể Mộc Phong lưu chuyển càng dữ dội, tia tử khí bị Mộc Phong lôi kéo cũng theo đó tăng tốc tuôn vào nội thể hắn.

Tử khí của cự thú phát ra lúc đầu còn có thể liệu thương, nhưng lúc sau tử khí trong nội thể nó quá nửa đã tuôn vào cơ thể Mộc Phong và Yên Nhiên. Cự thú lại không hề biết, nội thể vẫn đau buốt khó chịu, chỉ đành liều mạng thúc động nội đan phát ra tử khí tuôn vào nội thể.

Đâu biết nội thể giống như một cái động không đáy, bất kể nó thúc động thế nào, dù tử khí vẫn ào ào không ngừng tuôn ra nhưng đau đớn nội thể lại không hề giảm, khiến nó phát cuồng. Nó căn bản không kịp suy xét kỹ càng, trong tiềm thức chỉ nghĩ truyền tử khí vào nội thể là có thể liệu thương được thôi.

Về sau, cự thú phát ra quá nhiều tử khí, đã mệt mỏi đến suy kiệt tinh lực. Mà tử khí do nội đan tỏa ra không còn chịu không chế của nó nữa cứ ồ ạt tuôn ra. Toàn bộ đều bị Mộc Phong và Yên Nhiên hấp thu hết sạch.

Cự thú tu luyện hàng vạn năm ở sâu trong động tại Tử Vân sơn, linh khí ở đây dồi dào đến mức ngay cả tiên nhân nếu biết cũng sẽ thèm muốn. Nội đan của nó sớm đã đạt đến hoàn mỹ, đoán chừng tu luyện thêm vạn năm nữa là có thể phi thăng tiên giới thành tiên thú. Thật không ngờ chỉ vì tham ăn mỹ vị ở thế tục mà dẫn đến họa sát thân này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.