[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 28 : U Lan Hỏa Ngọc




Chương 28. U Lan Hỏa Ngọc

Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn

Dịch: docconhan171

Biên dịch: binhchi

Biên tập: chudu

Mộc Phong nhìn hai nàng nói:

- Chúc Tâm U Lan đối với chúng ta mà nói đã không còn tác dụng gì, chi bằng chúng ta hãy quay về?

Yên Nhiên và Hàn Yên nghe vậy cùng gật đầu đồng ý. Song Tiểu Tinh Linh từ trong cơ thể Mộc Phong nói vọng ra ngoài:

- Chúc Tâm U Lan mặc dù đối với các người không có lợi, nhưng dù sao Chúc Tâm U Lan cũng là một trong mười đại kì hoa của phàm giới, sinh trưởng trong điều kiện cực kì khắc nghiệt.

Mộc Phong nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Tinh Linh, ý ngươi là muốn bọn ta đi tìm Chúc Tâm U Lan Hoa hay sao?

Tiểu Tinh Linh khẽ cười:

- Đúng là như vậy, chủ nhân người cũng không ngốc lắm. Các người không nên ngắt lời, hãy nghe ta nói hết đã…

Tiểu Tinh Linh tạm dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chúc Tâm U Lan phải sinh trưởng tại vùng đất cực nhiệt, nói cách khác phía dưới Chúc Tâm U Lan chính là miệng hỏa sơn. Chúc Tâm U Lan nếu chỉ sinh trưởng ở cạnh miệng hỏa sơn thì sẽ không ra hoa, nên nó cần có một vật hỗ trợ.

Hàn Yên không hiểu liền hỏi:

- Chúc Tâm U Lan cần có vật gì để hỗ trợ vậy?

- Đóa Chúc Tâm U Lan đó đã có hồng quang chớp động, chính là dấu hiệu nó đã được nuôi dưỡng đầy đủ. Thời điểm nó khai nở cũng sắp đến rồi, lại nói phía dưới có một vật kỳ lạ, đối với những người tu tiên mà nói vật đó có vô cùng có lợi.

Yên Nhiên không nhẫn nại được liền hỏi cho rõ:

- Rốt cuộc vật kì lạ đó là gì vậy?

Tiểu Tinh Linh chậm rãi nói:

- Vật kì lạ đó có tên là Huyễn Thiên Hỏa Ngọc. Những người tu tiên mà ngồi trên đấy tu luyện sẽ nhanh hơn gấp bội so với người bình thường. Nhưng mà lúc Chúc Tâm U Lan khai hoa thì sẽ có lôi sát thiên kiếp cực kì mãnh liệt, không cẩn thận một chút thì hoa hủy ngọc tan, còn người khi đó dù vất vả vẫn không được gì.

Mộc Phong khẩn trương nói:

- Vậy thì chúng ta hãy nhân cơ hội hoa chưa nở nhanh chóng đoạt Huyễn Thiên Hỏa Ngọc vào tay, không phải sẽ tránh được lôi sát thiên kiếp sao?

Tiểu Tinh Linh cười nói:

- Chúc Tâm U Lan này vốn là một sinh vật có linh tính, trước khi nở nó thu người lại trốn trong các bụi cây, khi có vật gì di động tiếp cận, nó sẽ mang theo Huyễn Thiên Hỏa Ngọc chạy trốn, ngay cả Tiểu Tinh Linh ta cũng không thể biết vị trí chính xác của nó, chỉ khi nó khai hoa mới dừng lại một chỗ cố định để hấp thu thiên địa linh khí.

Yên Nhiên kinh dị:

- Nói như vậy, chỉ người chống lại được thiên kiếp mới có thể lấy được Huyễn Thiên Hỏa Ngọc sao?

Tiểu Tinh Linh mỉm cười:

- Tỷ tỷ hóa ra cũng thông minh, đúng là như vậy.

Hàn Yên đau khổ nói:

- Ta nghe sư phụ nói qua, trong giới tu chân công lực đạt đến Độ Kiếp Kì, mười người thì có đến chín người không chống nổi thiên kiếp khiến cho hình hủy thần diệt, bọn ta tu vi chỉ như này làm sao chống lại được thiên kiếp?

Tiểu Tinh Linh khẽ cười một tiếng:

- Hai vị tiên nữ tỷ tỷ đúng là không thể chống lại, nhưng chủ nhân thì có khả năng chống lại.

Mộc Phong hơi kinh hãi, chưa kịp nói gì thì Linh Lung Thần Anh đã cất tiếng nói một cách khó chịu:

- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân dù chống lại được thiên kiếp nhưng có thể sẽ liên lụy đến ta, ngươi sao lại đưa ra chủ ý bậy bạ này chứ.

Tiểu Tinh Linh đáp lại:

- Lôi sát thiên kiếp đó tất nhiên lợi hại, còn chủ nhân tuy không có công pháp nào lợi hại, nhưng hắn có Tiêu Diêu Thần Châu, cả cơ thể lại là Cửu Dương Kim Cương, có bị đánh cũng không chết, Tiểu Linh Lung, ngươi lúc đó chỉ cần trợ giúp một ít thần linh chi lực thôi.

Mộc Phong sắc mặt khẩn trương, thầm nghĩ:

- Nếu bị đánh chết thì đã tốt, chỉ sợ thành phế nhân thì thà chết còn hơn.

Tiểu Tinh Linh nói móc:

- Vì hai vị tiên nữ tỷ tỷ mỹ mạo hoa nhừng nguyệt thẹn thế này, chủ nhân vẩn không nguyện ý đi sao?

Yên Nhiên vô hạn ôn nhu nhìn Mộc Phong nói:

- Công tử, thôi thì chúng ta không đi trêu trọc lôi sát thiên kiếp kia nữa, chỉ cần công tử bình an ở bên cạnh chúng ta thì có thành tiên hay không cũng không quan trọng nữa.

Hàn Yên cũng gật đầu cùng chung suy nghĩ.

Mộc Phong quay đầu thấy Yên Nhiên và Hàn Yên ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn mình, trong lòng kích động, kiên định nói:

- Một lôi kiếp nhỏ nhoi đó ta nhất định phải đi xem thế nào.

Tiểu Tinh Linh mỉa mai cười:

- Chủ nhân là loại người này, ta đã biết rõ hắn sẽ đi mà.

Linh Lung Thần Anh cười lớn không ngớt trong khi Mộc Phong xấu hổ lắc lắc đầu. Yên Nhiên và Hàn Yên cũng lúng túng cúi đầu mân mê đuôi tóc không nói.

- Chúc Tâm U Lan sắp nở, chủ nhân nhanh nhằm hướng Đông, cách đây khoảng mười dặm có một đường nhỏ dẫn lên núi.

Mộc Phong chuyển thân kéo hai nữ nhân nói:

- Chúng ta mau tới đó xem sao.

Nói xong Mộc Phong mang theo hai nàng hóa thành một vệt kim quang sắc vàng nhằm hướng Đông bay tới.

Tiểu Tinh Linh nói:

- Chủ nhân mau dừng lại, Chúc Tâm U Lan ở bên cạnh miệng hỏa sơn cách đây mười trượng.

Mộc Phong nghe theo thân hình dừng lại buông hai nữ nhân ra. Hắn đứng trong mảnh rừng trơ trụi trên một ngọn núi nhỏ, đưa mắt quan sát.

Trên đỉnh núi cỏ dại mọc khắp nơi, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đó là một hỏa sơn, xem ra hỏa sơn này từ lần phun gần nhất đến nay đã được vài nghìn năm, giờ đã biến thành một hỏa sơn chết. Song độ ấm trên đỉnh núi có vẻ cao hơn cánh rừng dưới chân núi rất nhiều.

Cách đó không xa là một cây hoa lan cao chừng mười tấc, có những chiếc lá đứng nghiêng màu xanh lục, trên đó là những rãnh sâu rất đều, dù bị gió thổi vẫn không lung lay. Giữa các phiến lá là một bông hoa đứng thẳng, cuống hoa lộ ra sắc vàng, theo thứ tự từ trên xuống dưới là ba cánh hoa tạo thành ba phiến riêng biệt, lấm tấm những điểm có mầu đỏ đậm, từ trên hoa lan tỏa ra những luồng hồng quang rõ ràng. Đó chính là một trong mười đại kì hoa Chúc Tâm U Lan.

Mộc Phong dùng thần thức hỏi Tiểu Tinh Linh:

- Tiểu Tinh Linh bây giờ nên làm thế nào nữa?

Tiểu Tinh Linh trả lời:

- Chúc Tâm U Lan phải ba khắc nữa mới có thể nở, khi hoa nở thì hương thơm sẽ lan xa ngoài trăm dặm, khi đó lôi kiếp sẽ đến, chủ nhân mau đưa hai vị tỷ tỷ rời xa chỗ này xuống dưới chân núi, lôi kiếp xuất hiện không biết sẽ gây ra việc gì, nên cẩn thận là hơn.

Mộc Phong theo lời, phi thân đưa hai nữ nhân xuống núi, dặn hai nàng chỉ có thể ở xa đứng xem, không nên tự tiện lên núi hỗ trợ.

Mộc Phong bay trở lại đỉnh núi, nhẹ giọng hỏi Tiểu Tinh Linh:

- Thừa dịp lôi kiếp chưa đến, ta có nên đào Huyễn Thiên Hỏa Ngọc lên không?

Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong lắc đầu nói:

- Lôi kiếp sẽ đến ngay bây giờ, người chỉ cần đến gần Chúc Tâm U Lan ba bước là sẽ bị lôi kiếp giáng xuống người, chi bằng đứng yên một chỗ quan sát kì biến, đợi U Lan nở ra, rồi hãy phóng đến chống lại thiên kiếp.

Mộc Phong gật gật đầu, gọi ra Tiêu Diêu Thần Châu, trong lòng yên tĩnh xem xét một chút, trên tay hiện ra một tấm lá chắn rất lớn, rộng tầm một trượng. Thầm nghĩ: “Đợi cho lôi kiếp tới gần ta sẽ đứng dưới tấm lá chắn này, lúc đó lôi kiếp xem làm gì được ta.”

Chỉ sau một tuần trà, bầu trời đã biến sắc, từng đám mây đen nặng nề hợp lại giữa không trung, những tiếng sấm động ầm ầm nổi lên. Chúc Tâm U Lan hồng quang thêm đậm, trông có vẻ như muốn tán phát toàn bộ.

Tiểu Tinh Linh hô nhanh:

- Chủ nhân mau động thủ, lôi kiếp sắp đến rồi.

Mộc Phong nghe Tiểu Tinh Linh chỉ dẫn, thân hình nhoáng lên, tay cầm tấm lá chắn giơ lên phía trên U Lan Hoa. Trên đỉnh đầu tiếng sấm đại chấn.

Những chiếc cánh hoa của Chúc Tâm U Lan Hoa nở ra hoàn toàn, một cỗ u hương chấn động lòng người từ từ tràn ngập khắp chốn.

Trong đám mây đen phía trên đan xen những tiếng kinh lôi, chớp mắt một đạo thiểm điện mãnh liệt đánh trúng vào tấm lá chắn Mộc Phong giơ cao phía trên.

Mộc Phong cảm thấy cánh tay tê rần, thân thể rung động, trong miệng có vị ngọt phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, thân thể không thể khống chế ngã xuống mặt đất.

Tiểu Tinh Linh hô to:

- Tiểu Linh Lung mau bổ sung thần linh chi lực cho chủ nhân!

Linh Lung Thần Anh cánh tay nhỏ bé vung lên, một điểm kim quang trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay. Hai bàn tay nhỏ bé liền áp sát vào làm một, trong nháy mắt điểm kim quang đã biến thành một vệt kim quang tràn ngập khắp các kinh mạch trong cơ thể Mộc Phong.

Mộc Phong cảm thấy cơ thể khí huyết chuyển động nhanh hơn, cả người tràn ngập khí lực, lại dùng hết sức giơ tấm lá chắn lên phía trên cao. Một đạo kinh lôi mang theo ánh sáng chói mắt nổ ầm một trận.

Mộc Phong cảm giác như bị cả ngọn núi đè xuống, há mồm “Oa oa” phun ra hai ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt bị kinh lôi đánh nằm lăn ra đất, Mộc Phong trong lúc hoảng loạn suýt chút nữa đã dẫm lên Chúc Tâm U Lan Hoa ở trên mặt đất. Trong lòng không nhịn được mắng to:

- Bà nội nó, sấm sét này cũng quá điên cuồng, đỡ lần nữa, chỉ sợ cái tiểu mệnh của ta cũng tiêu tại đây!

Tiểu Tinh Linh thanh âm bình tĩnh vang lên:

- Chủ nhân, có ba đạo kinh lôi thì chỉ còn một lần nữa là thành công, ngàn vạn lần không thể bỏ cuộc.

Mộc Phong trong lòng nóng nảy buồn bực nói:

- Hai ngươi chỉ biết ngồi đấy mà xem nhiệt náo, sao không ra mà hỗ trợ?

Linh Lung Thần Anh cười hi hi nói:

- Ngay cả hai đạo sấm sét còn có thể dễ dàng ngăn trở, chủ nhân người quả thật giỏi nha, ta có rất nhiều thần linh chi lực sẽ bổ sung thêm cho người, hãy cố gắng sử dụng đừng lãng phí nha, hì hì.

Mộc Phong trong lòng thầm mắng: “Rõ ràng thần linh chi lực là của bản thân ta, sao giờ lại nằm trong tay ngươi là thế nào, thử hỏi còn đạo lý nữa không?”

Linh Lung Thần Anh tiếp tục cười hi hi, không thèm để ý quan tâm đến Mộc Phong, hai tay lại hướng tới kinh mạch trong người Mộc Phong bắn ra những vệt kim quang. Thân thể Mộc Phong thoáng cái đã hồi phục như cũ, ngẩng đầu nghe thấy tiếng sấm mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn đang bắt đầu xoay tròn. Trong lòng có chút hoảng sợ, không biết đạo sấm sét thứ ba này sẽ điên cuồng như thế nào, chỉ sợ quá cường mãnh thì bản thân không ngăn cản được.

Tâm niệm vừa chuyển trong bàn tay tấm lá chắn nháy mắt biến thành hình cái ô dù cao tầm vài trượng, đứng thẳng trên mặt đất, Mộc Phong dễ dàng đứng dưới cái ô ngẩng đầu nhìn đám mây lôi kiếp phía trên cười nhạo nói:

- Trời sụp xuống cũng có cái trên đầu chống lại, ngươi cứ tự nhiên đánh xuống đây sẽ có cái ô của ta ngăn lại, ha ha.

Đúng lúc hắn đang đắc ý thì đạo sấm sét cuối cùng từ trên không trung như nghiêng trời lệch đất phóng xuống.

Chỉ nghe một tiếng nổ “Oành” vang lên, sấm sét đã đánh trúng mặt ngoài của Tiêu Diêu Châu, ngay lập tức một luồng điện quang theo cái ô cuồn cuộn truyền xuống mặt đất, mặt đất bị nổ mạnh gây ra chấn động, rừng cây xung quanh cách đó hơn mười trượng không có một cây nào may mắn thoát khỏi, hỏa quang phi thẳng lên không, khắp nơi một mảng cháy khét mờ. “Xào xạc” những thân cây gẫy đổ đè lên nhau.

Mộc Phong trong người huyết khí cuộn trào, hai tai ù đặc, mắt hoa lên thấy sao đầy trời, ngay lập tức ngồi bệt xuống bên cạnh U Lan Hoa.

Tiểu Tinh Linh cười nói:

- Chúc mừng chủ nhân kháng kiếp thành công!

Mộc Phong loạng choạng đứng thẳng người dậy, ánh mắt tự hào nói:

- Tiểu Tinh Linh, nếu ta bị sấm sét làm nổ tan khiến cho hồn phi phách tán, ngươi và Tiểu Linh Lung sẽ không bị liên lụy gì chứ?

Tiểu Tinh Linh cười yêu kiều trả lời:

- Có lẽ trong khi ngươi bị nổ tung ta đã sớm bay ra ngoài rồi, ngược lại Tiểu Linh Lung và ngươi sẽ cùng nhau xuống địa phủ.

Linh Lung Thần Anh la lên một tiếng kỳ quái:

- Tiên nữ tỷ tỷ thật quá nhẫn tâm, đại nạn lâm đầu bản thân lại bay đi.

Tiểu Tinh Linh vừa cười vừa nói:

- Ta đã sớm biết rằng lôi kiếp không là gì đối với chủ nhân, nếu không ta đã sớm bảo hắn quay về rồi.

Mộc Phong phất tay thu hồi Tiêu Diêu Châu, hái lấy Chúc Tâm U Lan Hoa bỏ vào trong ống tay áo.

Dùng bàn tay như một cái cuốc, lại dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh Linh, Mộc Phong cẩn thận đào lên một khối dài sáu xích rộng ba xích chính là Huyễn Thiên Hỏa Ngọc. Hỏa Ngọc có mầu đỏ sậm, toàn bộ khối không có một chút tạp sắc nào, cầm trong tay ấm áp dị thường, chắc chắn đây là một loại ngọc tốt.

Mộc Phong lần nữa phất tay biến Tiêu Diêu Châu thành một thanh lợi kiếm, vận khởi chân khí cầm Huyễn Thiên Hỏa Ngọc cắt thành hai mảnh, thầm nghĩ:

- Yên Nhiên và Hàn Yên mỗi nàng một khối quả là thích hợp.

Sau khi thu lại Tiêu Diêu Châu và cất Hỏa Ngọc, Mộc Phong phóng xuống dưới chân núi nhìn thấy Yên Nhiên và Hàn Yên lúc này sắc mặt tái nhợt đang ngội bệt dưới một tàng cây.

Mộc Phong vội vàng tiến tới nâng hai nàng dậy, quan thiết hỏi:

- Hai nàng làm sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.