Ở loại không gian quái dị như Phạt Thần dị vực có thể tự tiến hành chuyển thế trọng sinh, thân thể thần nhân cũng không phải là bất tử ! Một khi khả năng này được chứng minh là đúng, dường như tất cả thần nhân đều cảm nhận được khủng khoảng chưa có từ trước đến nay. Mà nguy hiểm lớn nhất trước mắt đang ở trên người Mộc Phong, Tiêu Dao thần châu trong tay hắn bây giờ là thứ đáng sợ nhất trong ba hung vật lấy đi tính mạng thần nhân. Chỉ cần di chuyển ra xa rừng rậm ở biên giới Phạt Thần dị vực, chắc chắn sẽ không phải lo lắng quá nhiều tới việc có thể đụng phải những quái thú có thể cắn được vào thân thể của Thần nhân; chỉ cần không nhảy vào Hàm hồ, tự nhiên cũng sẽ không đụng phải quái ngư có thể ăn thịt thần nhân; bởi vậy, không chọc vào Mộc Phong - người có được thần khí là việc đại sự nguy cấp nhất ở trước mắt rồi.
Mấy trăm thần nhân tản ra thật sự rất nhanh, từ sáng sớm thần nhân từ mọi nơi trong Phạt thần dị vực hưng phấn bừng bừng chạy tới, bây giờ trong đầu lại đầy lo âu thấp thỏm, rất nhanh làm lũ chim thú chạy tán loạn.
Nếu Tra Bất Đồng biết trước hết thần nhân cũng sẽ chết, vậy chuyện thỉnh thoảng có thần nhân biến mất trong Phạt Thần dị vực trước đây, có thể không phải không có liên quan với hắn! Những thần nhân hơi thông minh một chút đều suy nghĩ tới cái vấn đề này, nếu Mộc Phong có thể có được thần khí, chưa chắc trong tay Tra Bất Đồng sẽ không có thần khí. Nếu như trong tay Tra Bất Đồng có thần khí, vậy rõ rằng trong tay đám thần nhân khác cũng có thể có thần khí!
Đây là một phỏng đoán đáng sợ, hóa ra ở trong Phạt Thần dị vực cũng không có cái gọi là an toàn. Mà hiện tại, sát cơ ở đây ngày càng đậm, thần nhân không có thần khí lại càng cảm thấy lo sợ bất an. Từ đó, sự yên ổn mấy chục vạn năm trong Phạt Thần dị vực liền bị phá vỡ, sát cơ tiềm tàng làm cho nhà của đám thân nhân càng thêm đóng chặt, khắp nơi tràn ngập sự đề phòng.
Sau khi mấy trăm thần nhân giải tán rất nhanh, Mộc Phong cũng nhấc chân trở về căn nhà nhỏ.
Ở bên trong nhà gỗ, Mộc Phong vừa vào cửa liền thấy một màn cực kì hoạt kê: Hoa Phi Hoa - thân cao chưa đầy ba thước đang trần truồng đuổi theo Tuyết Nhạn, nồng nhiệt hô là nương tử!
"Công tử, cái đứa bé Hoa phi Hoa này quá hỗn láo, vừa vào liền quấn lấy Tuyết Nhạn tỷ tỷ." Mặt mũi Vô Ngôn ngập tràn mất hứng, vừa thấy Mộc Phong đi vào, vội vàng tố cáo.
"Hoa Phi Hoa!" Mộc Phong đóng cửa lại một cách nặng nề, mặt không biểu lộ, trầm giọng hét lớn.
Mắt thấy nhân vật nguy hiểm thái độ hung dữ đi vào nhà, Hoa Phi Hoa hoảng sợ giống như một con chuột gặp phải mèo!
"Ngươi, Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng đến đây!" Con chuột nhỏ Hoa Phi Hoa rúc vào góc tường, lập tức liền phát hiện sự thực không thể lui lại được nữa, đành phải miễn cưỡng kêu lên the thé.
"Hoa Phi Hoa, Tuyết Nhạn là nương tử của ai?" Con mèo lớn Mộc Phong dừng bước lại, cười híp mắt hỏi.
"Đương nhiên là ta, ah, không phải của ta, ngươi xem chỗ này của ta chỉ lớn từng ấy, không thể sử dụng được, lấy không được nương tử. Ha ha!" Hoa Phi Hoa dùng ngón tay trỏ chỉ "Con giun" dưới háng, cực kì thức thời cười mỉa nói.
Vô Ngôn "Phụp" một tiếng cười duyên, mặt Tuyết Nhạn ửng đỏ.
"Ah, Tuyết Nhạn không phải nương tử của ngươi, vậy nàng là nương tử của ai?" Mộc Phong cười hơi gian gian, hắn tuyệt đối không sốt ruột.
Hoa Phi Hoa trải qua sự điều chỉnh ngắn ngủi, mới miễn cưỡng thích ứng hoàn cảnh, quay đầu nhìn Tuyết Nhạn như hoa như ngọc, cứ vậy mà buông tay thì dù thế nào hắn cũng không cam tâm. Con ngươi của hắn quay mòng mòng, lập tức lấy hết dũng khí nói: "Mộc Phong, chẳng lẽ ngươi vừa rồi không nhớ đã đáp ứng ta cái gì sao?"
"Ta đồng ý với ngươi cái gì, ngươi nói xem." Mộc Phong chẳng thèm nhìn ngó Hoa Phi Hoa một cái, xoay người đi tới bên cạnh Hoa Phi Hoa cùng Vô Ngôn, dịu dàng lưu lại vết ướt ở trên mặt hai nàng.
"Trước khi ta chuyển thế trọng sinh, ngươi đã đồng ý sẽ không quấy rối nương tử nhà ta đó!" Hoa Phi Hoa hao tổn sức lực leo lên giường, nhanh chóng nâng lên vị trí của mình, đúng lý hợp tình nói.
"Đúng, ta đã đồng ý." Mộc Phong cười hắc hắc.
Lửa giận của Hoa Phi Hoa bốc lên, mẹ kiếp ngươi đã thừa nhận đã đồng ý rồi, còn trả lời bình tĩnh như vậy, làm không ra người khác còn bảo lão tử đã đồng ý với ngươi. Đclmm! Ta sẽ đồng ý để ngươi cám dỗ Tuyết Nhạn? Vậy ta chính là đồ gà mờ. Người con gái xinh đẹp tới như vậy, lão tử sẽ cho ngươi? 350!
"Ngươi đã đồng ý, vì sao cm ngươi còn hôn Tuyết Nhạn ở trước mặt ta? "Hoa Phi Hoa chất vấn, nói xong lại nghĩ thầm lời nói của chính mình dường như còn chưa đúng, ý tứ giống như là, ngươi có thể thân mật với Tuyết Nhạn ở sau lưng ta, đương nhiên ở sau lưng ta cũng không được, đừng xem lão tử bây giờ nhỏ, trưởng thành cũng là một mãnh hán xách được người đó!
"Ta hôn Tuyết Nhạn mắc mớ gì tới ngươi? Tiểu bằng hữu." Mộc Phong cười hì hì đi tới bên giường, Hoa Phi Hoa đứng ở trên giường nhưng vẫn thấp hơn hắn một cái đầu, làm Hoa Phi Hoa giận đến mắng cái gường. A a, lại cao chỉ có một thước, muốn giết người à?
"Sao chuyện lại không liên quan tới ta?" Thiếu chút nữa Hoa Phi Hoa đã chịu thua kém mà lui về sau, rồi bỗng nhiên nhớ ra, bây giờ hắn đuối lý, tại sao ta phải sợ hắn? Thật sự không có đạo lý a! Không thể lùi lại, "Con giun" tuy nhỏ, cho dù không thể ưỡn thẳng ra, lão tử cũng phải nâng nó dậy!
"Tiểu bằng hữu, ngươi có lẽ hơi ngang ngạnh nhưng vẫn phải nói có đạo lý, đúng không?" Mộc Phong vỗ vỗ cái đầu dưa của Hoa Phi Hoa, khách khí đưa ra một lý luận mới nhất " Đường có thể đi ngang, nhưng vẫn phải nói có đạo lý"
"Là ta hay là ngươi nói không có lý lẽ?" Hoa Phi Hoa hoảng hốt trông thấy Tuyết Nhạn đang cười liếc mắt đưa tình với Mộc Phong, trong lòng mắng to: A a, gian phu dâm phụ!
"Được rồi, hôm nay tâm trạng lão tử tốt, sẽ dạy cho đứa con nít không hiểu chuyện nhà ngươi." Mộc Phong ho khan hai tiếng, dùng tư thế của thầy giáo trong lớp học nói: "Ta xác thực đã đồng ý với ngươi, ta sẽ không quấy rối nương tử nhà ngươi. Nhưng mà mấu chốt của vấn đề ở chỗ này, nếu như nương tử nhà ngươi chủ động tới cám dỗ ta, nếu như ta thích thú cùng nàng "trao đổi nhiệt thân" cái này không thể bảo là ta quấy rối nàng được, huống chi, nương tử nhà ngươi là ai ta còn không biết, sự tình này ở phía sau đương nhiên phải để sau này nói. Bây giờ, ngươi luôn miệng nói ta không được hôn Tuyết Nhạn, ta cực kì khó hiểu, từ mấy năm trước Tuyết Nhạn đã là nương tử nhà ta rồi, ta hôn nàng là chuyện đương nhiên, chuyện không làm không được, ngươi ghen ghét cũng được, mất hứng cũng được, ngươi cũng chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng ‘mọi người tự quét tuyết ở trước cửa, đừng quản sương ở trên ngói nhà kẻ khác.’ Hắc hắc, nghe hiểu đi à nha? Nghĩ thông chưa vậy?"
"Tuyết Nhạn ở trước mặt mọi người, chính miệng nàng bảo chọn ta mà, chẳng lẽ cái này là giả? Tuyết Nhạn hãy thành thật công đạo* cho ta." Mắt Hoa Phi Hoa nhìn thấy Mộc Phong vô liêm sỉ, dùng cường quyền để bắt ép Tuyết Nhạn thuộc về phạm vi cai quản của hắn, vội vàng đưa ra bằng chứng phản đối.
Đồ đại ngốc Hoa Phi Hoa! Vô Ngôn cười thầm, hai người đó đã sớm tâm đầu ý hợp, còn có thể xác thực lẽ phải cho ngươi được sao? Cho dù chuyện này có công đạo , chỉ sợ vào trong miệng công tử cùng Tuyết Nhạn cũng biến thành bày tỏ riêng tư rồi (tư đạo) .
"Đúng nha, ta nói là chọn ngươi ah. . ." Lần đầu tiên Tuyết Nhạn cười duyên với Hoa Phi Hoa,
Hoa Phi Hoa lập tức cảm thấy đầu óc hồ đồ, thiếu chút nữa đã té ngã ở trên giường, lực sát thương của mỹ nhân này thật sự không thể coi thường a! Hắn lắc lắc thân thể, vội vàng lấy lại thăng bằng, cả đời đã duyệt qua vô số nữ nhân, dù thế nào cũng đã từng sờ, trèo lên, lăn lộn, thọc vào ở giữa chốn yêu đương sao lại bị đánh gục dễ dàng trước tiếng cười không có một chút trần trụi của Tuyết Nhạn! Hoa Phi Hoa nhìn Mộc Phong không còn e sợ như ban đầu, thậm chí còn giơ bàn tay nhỏ bé trịnh trọng tố giác: " dù thế nào cũng đã từng sờ, trèo, lăn, thọc tới giữa chốn yêu đương sao lại bị đánh gục dễ dàng trước tiếng cười không có một chút trần trụi của Tuyết Nhạn! Hoa Phi Hoa nhìn Mộc Phong không còn e sợ như ban đầu, thậm chí còn giơ bàn tay nhỏ bé trịnh trọng tố giác: "
Nào biết Tuyết Nhạn lại nói thêm: "Hoa Phi Hoa, mặc dù ta cảm thấy ngươi gây ra một vài chuyện xấu, nhưng lương tâm không phải là quá xấu, cho nên nói chọn ngươi làm đệ đệ, chuyện này có gì sai sao?"
"Ngươi chọn ta làm đệ đệ?" Hoa Phi Hoa hoài nghi mình nghe lầm, lại bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc tuyệt đối không nói đùa của Tuyết Nhạn, Hoa Phi không thể không khó khăn ưỡn thẳng lưng, không giận tới ngất ngay tại chỗ, lão tử mạo hiểm tính mạng chuyển thế trọng sinh, không ngại chịu đựng một kiếm phân chia thân thể mang lại đau đớn vô cùng, chịu trăm nghìn đau khổ mới dài ra được cái kia, để làm đệ đệ của ngươi? Cbn! Còn không bằng ngươi chọn ta làm con ngươi, như thế tối thiểu lão tử còn ngủ với ngươi ba, năm năm, nói không chừng còn có thể vụng trộm hút chút. . . , hắc hắc!
"Đúng vậy, ngươi cho rằng ta đang chọn cái gì nhỉ? " Tuyết Nhạn cười tủm tỉm nhìn hắn thân thiết, hiện ra tư thế đại tỷ tỷ hoàn toàn đúng chỗ.
". . ." Hoa Phi Hoa giận ghê lắm ah, trong nháy mắt nương tử liền biến thành tỷ tỷ, thế giới này cũng biến hóa quá nhanh, bỏ bớt cả quá trình để cho người ta kịp thích ứng!
"Hoa Phi Hoa." Vô Ngôn đến gần, dịu dàng gọi hắn một tiếng.
"Gọi ta à?" Hoa Phi Hoa tham lam nhìn chằm chằm Vô Ngôn, trong lòng lại dâng thêm hy vọng, trông bộ dạng cô nàng này cũng không, cũng không quá chênh lệch so với Tuyết Nhạn, chẳng lẽ có cảm tình với ta?
"Ngươi lừa ta cùng công tử vào Phạt Thần dị vực, món nợ này tính sao đây?" Vô Ngôn liền đưa tay tát cho hắn một cái bạt tai như trời giáng, nếu không phải do ngươi, ta phải chia sẻ công tử với Tuyết Nhạn sao?
"Ngươi. . . , đây là ngươi gán tội cho người khác!" Hoa Phi Hoa khóc không ra nước mắt, "Hôm nay chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, ta lừa các người vào Phạt Thần dị vực khi nào?"
"Còn không phải do cái tên phân thân bảo bối của ngươi, hắn ở bên ngoài giở âm mưu quỷ kế, vì chiếm được sự đồng tình của công tử nhà ta, đó là một trận nước mắt nước mũi dụ dỗ chúng ta! Khoản nợ này chẳng lẽ không được đổ lên đầu ngươi sao?"
"Chuyện này. . ." Hoa Phi Hoa đột niên nhớ tới cái tên phân thân kia, cảm thấy buồn phiền, lão tử không cẩn thận để cái tên phân thân kia ở bên ngoài, đức hạnh của hắn ta còn không rõ sao? Mặc dù yêu ăn uống, chơi gái, đánh bạc, nhưng mà "một trận nước mắt nước mũi" lại tuyệt đối không thể tin được. Ôi, cũng không biết ở bên ngoài hắn còn làm một vài chuyện xấu gì, lừa mười tiên nữ cũng chẳng quan trọng gì, đừng để lão tử chơi đùa với nữ nhân thần giới. Nếu như làm hỏng thanh danh, sau này có cơ may trở lại, chẳng phải tiếng xấu rõ rành rành, còn bưng bít cái gì?
"Tính sao?" Cánh tay Vô Ngôn mềm mại trơn bóng thoạt nhìn rất mê người, nhưng đánh xuống cực kì đau người, lại giơ lên cao cao.
"Đợi chút, món nợ này ở bên ngoài tất nhiên cũng phải ra bên ngoài mới tính được, ta cũng không thể chỉ dựa vào lời kết tội một phía của ngươi mà định tội chính mình được ah? Ai dù không tốt, cũng phải gặp để đối chất với nhau mới được!" Hoa Phi Hoa đưa bàn tay nhỏ bé để vào chỗ Vỗ Ngôn vừa tát cho một cái vừa nãy, đặt ở trên miệng ngửi một cái, trong lòng lại thầm hối hận, hương vị xử nữ này cũng không tệ, thơm ngon ah! Sớm biết thì phải lỡ liều phải cố liều, để cho nàng đánh hay hai cái, ít nhất ở cái tát tàn bạo, thật sự cũng chẳng có gì thích thú này, còn có thể va chạm thân mật với mỹ nhân. Mặc dù Vô Ngôn ra tay rất chuẩn, nhưng đối với thân thể thần nhân của Hoa Phi Hoa, thực sự không làm hắn bị thương chút nào.
"Được được, thế nếu như sau này chúng ta đi ra bên ngoài, món nợ không nắm chắc ở trong này sẽ đi ra ngoài đó tính toán ngoài đó ah. Hắc hắc, hắc hắc!" vẻ mặt Vô Ngôn cười lương thiện. Sắc lang chính là muốn lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ có vẻ mặt thế này! Hoa Phi Hoa tuyệt đối chẳng lạ lẫm. Hắn dùng chiêu này tương đối thành thục, đã từng trăm phát trăm trúng, số lượng thiếu nữ đã từng phủ phục dưới quả lựu dưới quần hắn cũng không phải là ít, nếu cẩn thận hồi tưởng lại về những tình tiết hương diễm kia, phỏng chừng không cần ngủ ba ngày ba đêm.
"Việc này tạm thời xong, Hoa Phi Hoa, ngươi có thể trở về rồi, ta và ngươi không thân cũng chẳng quen, ta không có nghĩa vụ phải nuôi thêm một cái tàu há miệng ha, xin ngươi cứ tự nhiên a." Mộc Phong cười hơi gian gian, mặc dù "Con giun" của cái tên Hoa Phi Hoa này còn bé, nhưng tâm lý đã là một sắc nam trưởng thành đến mức độ cao nhất rồi, để hắn ở lại trong nhà, rất nhiều chiến dịch công thành chiếm đất đều triển khai không được, hơn nữa, khó mà dám chắc hắn sẽ không giở trò, đầu lão tử nhỏ, mang không nổi sừng đâu!
"Mộc Phong đại ca, Tuyết Nhạt tỷ tỷ, ah, còn có cái vị tỷ tỷ xinh đẹp này, các ngươi nhẫn tâm nhìn ta còn chưa đến một tuổi mà lang thang đầu đường sao?" Ngoài miệng Hoa Phi Hoa nhanh chóng xoa mật, vội vàng trơ trẽn, cái kia của ta mặc dù không lên được chiến trường, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé khéo léo này vẫn có thể phát huy tác đụng đúng lúc a?
"Hoa Hoa, ngươi an tâm đi, ta tin ngươi sẽ không lang thang đầu đường đâu." Vô Ngôn cười hì hì, "Phạt Thần dị vực đến cả đầu phố cũng không có, ngươi muốn tìm tới đầu đường lang thang vẫn là một hy vọng xa vời nhỉ!"
Vô Ngôn nói một tiếng "Hoa Hoa" lập tức gợi lên cho Mộc Phong hồi ức với chó con.
"Ta nhỏ như vậy đi ra ngoài sẽ bị chết đói đó, Tuyết Nhạn tỷ tỷ, nể tình ta đối với ngươi si tâm vọng tưởng mấy vạn năm không đổi, ngươi tạm thời thu nhận ta đi." Hoa Phi Hoa đã từng xuất kỳ chiêu rất nhiều lần đối phó với nữ nhân, biết nữ nhân có thiên tính làm mẹ, ở trước mặt nữ nhân, một người nam nhân vừa đẹp trai vừa tài giỏi, dù hắn có tỏ ra ngang ngược thì điều này cũng không quan trọng. Nếu như là nam nhân không đẹp trai, lại tạm thời không có bản lĩnh, vậy thì bắt chước côn trùng, khoác lên vai tấm da dê để tìm sự đồng tình của nữ nhân, con cọp cũng có lúc ngủ, nữ nhân lương thiện cuối cùng cũng có ngày rơi vào miệng sói. Trước mắt, ngoại hình của Hoa Phi Hoa ta so với trẻ con còn trẻ con hơn, nếu như không sử dụng hết lợi thế, chẳng phải là làm lãng phí tài nguyên hay sao?
Quả nhiên, Tuyết Nhạn lương thiện ở trước mặt Hoa đồng "đáng thương", lòng lập tức mềm nhũn ra.
"Mộc Phong, chúng ta nuôi hắn vài năm, ngươi xem, bây giờ hắn nhỏ như vầy, một mình sinh sống, chỉ e rằng thật sự sẽ bị chết đói." Tuyết Nhạn khinh ngôn nhuyễn ngữ (ám chỉ lời nói nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại) thỉnh cầu Mộc Phong.
"Được chứ, cái bộ dạng này được rồi, ta lại đi ra bên ngoài dựng một căn nhà nhỏ cho Hoa Hoa, coi như nuôi một cái. . . hài nhi." Miệng Mộc Phong vừa nói Hoa Hoa, lập tức sẽ không tự chủ muốn mang một con “chó” đến.
"Một cái hài nhi? Sợ là một con chó a?" Vô Ngôn thấy Mộc Phong bằng lòng thu nhận "kẻ thù" hoành đao đoạt ái, trong lòng tức giận, mượn cơ hội nói đả kích.
"Được rồi, Vô Ngôn, chờ hắn lớn hơn một chút rồi tiếp tục bàn tính a." Tuyết Nhạn khuyên nhủ.
"Đều bằng lòng rồi, đương nhiên không còn cách nào." Vô Ngôn bất đắc dĩ nói.
"Ta đi dựng nhà trước." Mộc Phong nhấc chân chạy về phía ngoài cửa.
"Dựng gian chuồng be bé là được rồi nha." Vô Ngôn nhớ mãi gian chuồng chó, bám theo Mộc Phong chạy ra ngoài. Tuyết Nhạn cũng lập tức đi ra ngoài, cũng chẳng thèm nhìn Hoa Phi Hoa đang trần truồng nâng tiểu "con giun" dậy một cái.
Hoa Phi Hoa thở dài, giật miếng da gấu đen từ trên giường, ba chân bốn cẳng quấn lấy hạ thân, nhảy xuống giường, lanh lợi vọt ra ngoài cửa.
Sắc trời đã tối đi rất nhiều, Mộc Phong vận chuyển tiêu dao thần châu " Xuyến xuyến xuyến" liên tục chém mấy cây nhãn, chỉ cần nửa canh giờ, cách ngoài một trượng ở ngay bên cạnh, có dựng một căn nhà nhỏ chỉ rộng khoảng sáu thước, chiều cao cũng chỉ bằng một nửa so với căn nhà bọn họ lúc trước. Ở trước căn nhà nhỏ hắn làm qua loa một cái cổng vòm hình bán nguyệt, lại dựng thêm một cái mái nhà có chóp nhọn. Vô Ngôn nhìn từ xa sang , trong lòng lập tức mừng thầm, cái gian nhà nhỏ này thật đúng như một cái chuồng chó, cực kì thích hợp cho Hoa Phi Hoa ở.
Từ đó, Hoa Phi Hoa liền có một căn nhà mới cũng coi là thoải mái dễ chịu, mặc dù Vô ngôn thường xuyên hô sai nhà hắn thành "Ổ chó".
(*) Công đạo: lý lẽ công bằng chính trực, chí công vô tư.
(tam bách ngũ) 350: là một câu chửi thề nhưng thực sự mình cũng chưa tra được nó.. Ai biết nói mình với