[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 213 : Thần nhân tuyển thân




Theo lời vị thần nhân rơi vào Phạt Thần dị vực sớm nhất thì trời đã không mưa hơn mấy chục vạn năm rồi. Kỳ thật trong cửu giới còn lâu hơn thế. Những thần nhân bị kẹt ở trong Phạt Thần dị vực, lúc nào cũng có thói quen lấy nơi này so sánh với trần gian, mà dường như họ đã quên mất mình đã từng là những đại thần oai phong bát diện, rung chuyển trời đất! Với việc tính toán thời gian bọn họ cũng chỉ có ấn tượng mang máng, Đỗ Nhiễm cho rằng hắn đã kẹt ở đây ít nhất mười vạn năm, mà dựa vào sự chứng thực của Tuyết Nhạn, hắn rời khỏi thần giới cũng chỉ vài chục năm mà thôi. Xem ra thời gian ở đây chậm hơn so với trần gian, đó là điều không cần nghi ngờ. Vị thần nhân xây dựng nên Phạt thần dị vực rốt cuộc là ai? Vì sao lại đặt thời gian ở đây chậm tới như vậy?

Ai cũng không biết, mà dường như cũng chẳng ai quan tâm tới cái vấn đề vô vị này. Phạt Thần dị vực chẳng qua là một nơi lớn như lòng bàn tay, lúc đầu các thần nhân mới rơi vào đây hoàn toàn tiêu phí tâm tư vào việc làm cách nào mới có thể đi ra ngoài, đương nhiên cũng không có người nào thoát ra khỏi nơi này, rồi sau đó các thần nhân cũng không suy nghĩ nhiều đến vấn đề làm cách nào ra ngoài được. Đã có người tiêu phí mất mấy vạn năm cũng không giải quyết được, tự cho rằng là uổng phí. Tất cả mọi người đều tin rằng tuyệt đối không thể ra ngoài Phạt Thần dị vực được, thế là bèn yên tâm ở lại nơi này làm phàm nhân, thuận tiện bắt đầu cuộc sống nhân gian.

Phàm nhân cả đời có ba dục vọng lớn nhất: Vì ăn, vì mặc, vì “bóng”!

Ăn mặc tất nhiên là không phải bàn luận, còn cái gọi là "bóng", nói cho long trọng một chút, đây chính là vì suy nghĩ của nam nhân. Nam nhân khi đã ăn no, mặc ấm rồi, thì bắt đầu suy nghĩ làm sao thỏa mãn hai cái bóng lắc lư nửa người phía dưới. Vì sao nam nhân lại muốn chuyển động? Điều này được chú ý, cấu tạo cơ thể liền quyết định vật này để chuyển động, không phải để đứng yên, cho nên không chuyển động sẽ chẳng phải nam nhân bình thường.

Hôm nay, gần như tất cả các nam nhân không mất đi khả năng chuyển động của “bóng”, đều không sai hẹn, tự phát tập trung đến trước rừng cây nhãn bên cạnh Hàm hồ từ rất sớm.

Ngày hôm qua Đỗ Nhiễm vội vàng mật báo cho Mộc Phong, cũng không phải là tin vỉa hè, hóa ra ở trong Phạt Thần dị vực, những nam nhân độc thân buồn tẻ kia đã sớm có tính toán từ trước, Mộc Phong trái lại mới là người nhận được tin tức cuối cùng.

Bên hồ mấy trăm thần nhân đông nghịt đứng chật ních , không cần phải phải nói, tất cả bọn họ đều là nam nhân! Vì một nữ nhân mà lại lao sư động chúng tới thế, có thể hiểu rằng nữ nhân trong Phạt Thần dị vực thiếu tới mức nào!

Nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền vào, Mộc Phong mở to hai mắt, liếc nhìn “thỏ trắng nhỏ” đầy đặn trước ngực Vô Ngôn, tim lại đập loạn lên. Vô Ngôn còn đang chìm trong giấc mộng, khóe miệng của nàng lộ nét cười. Mộc Phong mấy năm nay vẫn luôn chú ý đến than thể của Tuyết Nhạn có “cặp thỏ trắng lớn” ở giường đối diện, đột nhiên hắn trông thấy cặp thỏ nhỏ trắng mê người, mới giật mình, Vô Ngôn đã trưởng thành! Mộc Phong dùng một tay nhẹ nhàng nắm chặt “thỏ trắng nhỏ” tràn trề sức sống, ánh mắt ấm áp rơi vào thân thể tròn đầy trắng muốt gần như hoàn mỹ của Vô Ngôn. Trong phút chốc trong lòng của hắn bừng lên một cảm giác chí khí hào hùng, hôm nay, hắn quyết chiến đấu vì “thỏ trắng lớn” cùng “thỏ trắng nhỏ”.

Không ai có thế cướp đi hai đôi thỏ đáng yêu thuộc về ta! Mộc Phong kiên quyết suy nghĩ, lập tức vươn người xuống giường, "xuyến" một tiếng biến hóa Tiêu Diêu thần châu, vẽ một đường hoa kiếm, ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm in vào gương mặt lạnh như băng của hắn.

"Công tử!" Vô Ngôn còn chưa mở mắt, tiếng nói trước đã vang lên từ trên giường. Mộc Phong trong phút chốc thu hồi Tiêu Diêu thần châu vào trong tay, quay người ngồi ở trên gường, đem Vô Ngôn ôm vào trong ngực. Vô Ngôn mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng choang, Tuyết Nhạn ở trên giường đối diện cũng đang uể oải ngồi thẳng người.

Tuyết Nhạn quăng ném cho Vô Ngôn một nụ cười bí hiểm, làm cho mặt Vô Ngôn hết đỏi lại trắng, hết trắng tới đỏ. Tuy nói nàng với Mộc Phong khăng khít gắn bó, nhưng y phục xộc xệch nằm ở trên ngực Mộc Phong lại phơi bày trong ánh sáng êm dịu buổi buổi sớm, vẫn là lần đầu tiên.

Vô Ngôn cúi đầu lúng túng nhìn cơ thể ở trần của mình, đỏ bừng cả mặt, cuống quýt buộc áo ngực vào, liến trộm thấy gương mặt Mộc Phong nhìn nàng ấm áp, trong lòng ngọt ngào, cơ thể hắn vừa vặn ngăn lại ánh mắt nhìn qua của Tuyết Nhạn. Vô Ngôn nhanh chóng vùng khỏi cái ôm ấm áp của Mộc Phong, mặc chiếc váy dài trắng vào người, nhảy xuống đất.

"Xem ra tối hôm qua ngủ cũng không tồi? Vô Ngôn." Tuyết Nhạn bước nhỏ nhẹ nhàng, di chuyển tới trước người Vô Ngôn, mỉm cười sâu xa.

"Khá tốt, Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ta ngủ từ sớm nên không trông thấy công tử leo vào gường ngươi, cũng chẳng thấy tay của hắn tiến vào váy ngươi. Hì hì!" Vô Ngôn còn thông minh xảo quyệt hơn cả hồ ly, nói một câu liền khiến cho người đơn giản như Tuyết Nhạn mặt đỏ tới mang tai, nhưng hồi lâu sau vẫn không thể giận được.

Tiếng la lối ở bên ngoài càng lúc càng lớn, Mộc Phong giục hai nữ mặc quần áo chỉnh tề là được, hôm nay không phải ra ngoài hẹn hò, không cần ăn mặc thật xinh đẹp. Nhưng một vài thứ ở đây không có cách nào biến đổi, bằng không hai nữ nhất định không biết sẽ biến thành người xấu xí tới mức nào.

Hai nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, Mộc Phong ra hiệu các nàng tạm thời đừng lộ diện, rồi tự mình đẩy cửa gỗ ra, sải bước nhanh ra ngoài nghênh đón.

Mộc Phong đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh nhìn từ trên cao xuống lướt qua đám thần nhân chen chúc ở ngoài, trước kia Mộc Phong đã từng lĩnh mấy ngàn tinh binh chống lại giặc Oa, đối với đám ồn ào mấy trăm người này không thèm để vào mắt, trầm giọng quát: "Mới sáng sớm như vậy các ngươi đã tới quấy rầy sự yên tĩnh của ta, vì ý định gì? Định cướp người sao?"

Mộc Phong lớn tiếng đe dọa, hù liên tiếp mấy trăm thần nhân, hắn thừa cơ hội quan sát một lúc, ngoại trừ Đỗ Nhiễm, Mộc Phong dường như không thể gọi được tên bất kì ai trong đám thần nhân khác. Hắn vô thức tìm trong đám người nhưng không phát hiện cái tên Hoa Phi Hoa xinh đẹp kia. Mộc Phong nhíu mày, người này phong lưu thành tính không biết có tới không a?

"Ngươi đừng cố ra vẻ, một người chỉ có thể có một nữ nhân, huynh đệ, ngươi liệu mà xử lý, giao một người ra đây mọi người dễ dàng thương lượng!" Một lão già mặc quần áo da thú đứng ở phía trước cao giọng quát.

Mộc Phong thầm mắng, một lão bất tử mà chẳng biết xấu hổ tới tranh giành nữ nhân!

"Giao một nữ nhân ra đây!"

"Tốt nhất giao cả hai người ra đây"

"Mọi người cạnh tranh công bằng!"

"Mau bảo hai mỹ nhân xuất hiện đi!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng người huyên náo, tiếng ồn ào hết chỗ này tới chỗ khác.

Mộc Phong cười lạnh.

Đỗ Nhiễm vất vả đi qua đám người đến gần Mộc Phong, móc ra một con dao phay từ trong ngực, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, nghĩ thông chưa? Lúc nào động thủ? Lão ca ta sẽ liều mạng cùng ngươi!"

Mộc Phong vỗ lên vai Đỗ Nhiễm, cảm thấy cảm động, hắn vội nói: "Đỗ đại ca, ngươi cất dao vào trước đi, ta đã có biện pháp, chúng ta nói trước động thủ sau. Nếu như bọn họ không chịu chấp nhận đạo lý, ta sẽ giúp bọn họ chuyển thế sau vẫn kịp."

"Ai!" Đỗ Nhiễm không nhịn được liền thở dài: "Bọn họ không nói đạo lý cùng với ngươi đâu, huynh đệ!"

"Trước thử xem đã rồi tính sau." Mộc Phong cười bí hiểm, nâng cao giọng hô to về phía đám người: "Hoa Phi Hoa! Hoa Phi Hoa có tới đây không?"

"Gọi ta à?" Đột nhiên một người vóc dáng cao lớn tách khỏi đám đông đi ra, là một nam tử đầu bù tóc rối, nhưng thấy hắn tự tay sửa sang lại đám tóc rối vương trước ngực, phấn khởi đáp lời.

'Hắn là Hoa Phi Hoa?" Mộc Phong giật mình, trong lòng cực kì nghi ngờ người đứng ở trước mắt này quần áo cũ rách, nhưng cũng lờ mờ có vài phần giống với bản sao của Hoa Phi Hoa mình gặp ở Thiên Nam quốc mấy năm trước, sao sinh ra chán nản tới bộ dạng như thế này? Trong lòng Mộc Phong mắng một câu, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười: "Ngươi thật sự là Hoa Phi Hoa?"

"Ah! Chính là ta! Có muốn ta cởi quần áo để chứng minh mình không?" Hoa Phi Hoa không ngừng cười hắc hắc.

"Cởi quần áo ra có thể chứng minh hắn là Hoa Phi Hoa?" Mộc Phong quay đầu lại dùng ánh mắt nghi ngờ dò hỏi Đỗ Nhiễm đứng bên cạnh.

"Ha ha ha. . ." Toàn bộ xung quanh truyền đến những trận cười dữ dội.

"Huynh đệ, có điều ngươi không biết, tính cái tên Hoa Phi Hoa này vốn cực kì yêu thích mỹ nhân, sau khi rơi vào Phạt Thần dị vực này, phát hiện trong này không hề có một nữ nhân độc thân, liền tìm bằng mọi cách không cam chịu bị giam ở nơi này, mỗi ngày đều chạy về phía biên giới định thoát ra ngoài, kết quả vô tình bị một con quái thú cắn mất vật kia." Đỗ Nhiễm nhịn cười giải thích.

"Hay lắm, hay lắm! Ha ha." Mộc Phong không nén được cười ầm lên, thầm nghĩ, lão tử muốn tìm được một tên hoạn quan là tốt nhất, không ngờ được như ý muốn, hoàn toàn chẳng uổng phí công sức. Nghĩ lại cũng kì, không phải trước kia đã từng nghe Đỗ Nhiêm nói qua đó sao? Trong Phạt Thần dị vực có dã thú gì mà cắn đứt được cơ thể thần nhân? Con quái thú kia rốt cuộc là thứ gì mà lại có loại năng lực này?

Hay cái gì cực? Ta nói đại ca, ngươi biểu hiện cho dễ hiểu chút!" Hoa Phi Hoa ung dung hất tóc, chẳng thèm để ý tiếng cười vang của mọi người, vẫn cười hì hì như trước nói: "Nhìn cho rõ ràng, ta là thân nhân chỉ cần ra khỏi cái nơi Phạt Thần dị vực này, cái tên kia của ta sẽ lập tức dài ra đó!"

"Ha ha, tiếc là ngươi thoát ra được sao?" Trong đám người truyền ra một câu nói trào phúng.

"Hoa Phi Hoa, ngươi không thoát khỏi Phạt Thần dị vực được, ta thấy ngươi cũng chẳng có cách nào biểu diễn cái kia, cưới nương tử thì cũng chẳng dùng được, nỡ làm lỡ dở chung thân đại sự của người ta, không bằng tự biết điều rút lui sớm đi a. Các huynh đệ, các ngươi nói xem, đúng hay không?" Lão già đang mặc quần áo da thú luc trước vung tay hô lên, trong đám người lập tức truyền ra một tràng âm thanh trầm trồ khen ngợi.

"Người kia là ai?" Mộc Phong liếc xéo cái lão già mặc quần áo da thú kia, nhỏ giọng hỏi Đỗ Nhiễm.

"Hắn là Thiên Quân tiền nhiệm của Thu Ngô thần giới trong thần vực, tên là Tra Bất Đồng, năm đó chính hắn đã dẫn đầu làm phản ly khai khỏi thần giới chính phái, gia nhập nghịch thiên Thần minh, lúc ta phụng mệnh đuổi theo hắn đã rơi cùng một chỗ vô đây! " Đỗ Nhiễm lắc đầu, nhưng trong mắt chẳng còn chút hận ý, thời gian vài vạn năm đã làm xóa mờ quan niệm cùng thù hận của hắn.

"Tra lão đầu, mẹ ngươi, ta thấy ngươi sông vô dụng nhiều năm như vậy, Hoa Phi Hoa ta vẫn còn muốn cưới vợ, hiện tại thật không dễ dàng mới có nhiều thiếu nữ xinh đẹp như thế, cuối cùng ta cũng chiếm trước một cái nha! Nếu như thiếu nữ xinh đẹp kia vừa ý ta, cùng lắm thì ta lập tức chuyển thế trọng sinh ngay tại đây, chỉ cần thiếu nữ xinh đẹp kia nguyện ý thủ túc vì ta vài năm, ta lại trọng sinh khoảng chục năm, cái này mất đi lại chẳng mọc ra rồi. Ta nói Tra lão đầu, ngươi đã lớn tuổi rồi nên để cơ hội cho người trẻ tuổi đi! Các huynh đệ, ý kiến của tại hạ thế nào?"

Trong đám người lại truyền ra những tiếng cười vang, cả tiếng khen phải.

"Nhìn vào thứ đức hạnh của ngươi, mỹ nhân sẽ lấy ngươi? Cũng không thèm soi mặt vào nước tiểu mà xem! Không có vật gây giống mà đòi cưới ai? Đừng cho là mông mình lớn nhất định sẽ sinh ra con trai vậy?" Tra Bất Đồng cười nhạo nói.

“Tranh cãi cái đầu mẹ ngươi! Con bà nó là con gấu! Mẹ cái con chim kia!" Trong đám người lại đi ra một hán tử mặt đen cao lớn cường tránh, miệng đầy câu thô tục, tiếng nói như chuông lớn, ""Một vị thiếu nữ xinh đẹp sao đủ được, lão tử có một chủ ý, tất cả mọi người đừng làm ầm! Nghe ý kiến của lão tử xem như thế nào?"

"Người này tên là Lỗ Đạt Bưu, nổi tiếng cương mãnh ở thần giới trước kia, bản tính lại xem như chân chất, đã từng dùng một tay chống Thiên Lôi, và cũng từng so qua vài chiêu với ta, công lực hắn không chênh ta là mấy!" Đỗ Nhiễm vội vàng giới thiệu cho Mộc Phong.

"Dựa vào mẹ ngươi, nhất định là chủ ý dởm."

"Ỷ vào mình sức vóc cao to, có phải muốn dùng sức lực để giải quyết hay không?"

Trong đám người lại truyền ra những tiếng chửi.

Mộc Phong nhíu mày, ngẫm nghĩ: Những thần nhân này sao giống như một đám thổ phỉ? Choáng a, chẳng lẽ lại là thần do bọn cướp tu thành? Trong lòng Mộc Phong vừa động, giơ hai tay lên ý bảo mọi người đừng ồn ào, thích thú cao giọng nói: "Vị nhân huynh này, ngươi có cao kiến gì, mời nói!"

Lỗ Đạt Bưu quay đầu về phía Mộc Phong, giọng ồm ồm nói: "Huynh đệ, ta thấy ngươi rất vừa mắt, dựa vào thái độ này của ngươi, mặc kệ hôm nay lão tử có làm được em rể của ngươi hay không, lão tử cũng muốn kết giao huynh đệ với ngươi. Lão tử đề nghị, thiếu nữ xinh đẹp để ý ai, thì chính là của người đó, tránh khỏi giằng co làm phiền lão tử!"

"Tốt, ta ủng hộ!" Lập tức Mộc Phong ủng hộ nhiệt liệt, thầm nghĩ, chẳng phải là vừa hợp ý lão tử!

Lỗ Đạt Bưu lập tức ngẩng cao đầu, vẻ mặt tươi rói.

"Được, cứ thế mà làm!"

"Ta không có ý kiến!"

"Lão tử cũng đồng ý!"

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, đều nghĩ thầm, cái tên Lỗ Đạt Bưu to lớn như trâu ngựa, nếu nói về sức lực, ai là đối thủ của hắn? Nếu hắn không lấy cái mạnh của hắn, áp chế cái dở của kẻ khác cũng coi là công bằng rồi.

Lại có người mừng thầm, cái lão già họm hẹm Tra Bất Đồng chắc chắn không có cơ hội rồi, bây giờ Hoa Phi Hoa vẫn là hoạn quan làm sao mỹ nhân có thể vừa ý hắn? Cái tên Lỗ Đạt Bưu này cũng chỉ là tên mãng phu, nhất định cũng không phải đối tượng được chọn, hắc hắc, một lúc mà loại bỏ được ba tên, cơ hội lại tăng lên vài phần!

Cũng có người suy nghĩ, mấy trăm người tranh giành một mỹ nhân, mình vốn chẳng có cơ hội gì, chỉ đơn giản đến góp vui, ngắm mỹ nhân mới là điều mấu chốt nói không chừng lão tử vô tình trồng liễu, không chú ý đụng vào vận cứt chó, hắc, không chừng còn được mỹ nhân nhìn trúng thì sao!

Đỗ Nhiễm quay đầu nhìn Mộc Phong khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, ngươi đã nghĩ thông chưa?"

Mộc Phong cười cười, nét mặt không đổi, từ chối cho ý kiến.

"Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy ngươi gọi mỹ nhân ra đi, để cho nàng tự lựa chọn! Mẹ nó, nếu nàng không chọn ta, thì do nàng không có mắt! Lão tử chấp nhận!" Lỗ Đạt Bưu nói oang oang về phía Mộc Phong.

"Cứ làm như thế đi nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, thế các vị tự cầu may mắn đi, tất cả phụ thuộc vào vận may!" Mộc Phong uy nghiêm nhìn lướt qua mấy trăm thần nhân, quát lớn.

Mấy trăm người trong sân lập tức xoa tay, khen ngợi ầm ầm. Trong đám người càng ngày càng lộn xộn, mấy trăm đại nam nhân đều cố gắng tạo dáng vẻ mạnh mẽ, hạnh phúc chung thân ở hành động lần này, hôm nay cho dù bất cứ giá nào, mặc kệ người khác chê cười cũng phải phô trương một lần.

Mộc Phong xoay người dùng ánh mắt nói với Tuyết Nhạn ở trong phòng, rồi hắn lên cao giọng nói: "Tuyết Nhạn, ngươi ra lựa chọn đi, vừa ý ai thì chọn người đó!"

Tuyêt Nhạn nhẹ nhàng đáp lời, giữ bình tĩnh đi tới bên ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững nhìn vào trong sân.

Mấy trăm thần nhân lập tức nhìn ngây người, lại có hơn mười người há hốc miệng, nhỏ nước dãi, si ngốc nhìn vào tuyệt thế mỹ nhân đang đứng ở ngoài cửa.

"Tuyết Nhạn!"Hoa Phi Hoa kinh hãi hô lên.

"Không được lên tiếng!" Lỗ Đạt Bưu hung tợn quát về phía Hoa Phi Hoa, rồi lại âm thầm thở dài, mẹ nó, mỹ nhân này gầy quá, sợ là chịu không nổi lão tử.

Tra Bất Đồng vừa nhìn thấy Tuyết Nhạn trong lòng lập tức nhụt chí, mặc dù ta với Hồng Lạc không chung quan điểm, nhưng quan hệ rất tốt, con gái của hắn, ta sao dám nhúng chàm?

Danh tiếng của Tuyết Nhạn trong thần giới đúng là khá lớn, gần như một nửa thần nhân trong sân lập tức sinh ra ý nghĩ hổ thẹn. Cũng có một nửa thần nhân đã từng hâm mộ thanh danh đệ nhất mỹ nhân thần giới của Tuyết Nhạn, bây giờ vừa thấy, trong lòng càng thêm rung động: Mỹ nữ này thật danh bất hư truyền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.