[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 211 : Dấu diếm sát khí




Phạt thần dị vực cũng không phải là chốn bồng lai tiên cảnh, trăm ngàn vạn năm trôi qua, năm tháng vô tình đã xóa đi lòng giết chóc, sự cuồng vọng cùng thô bạo của đám thần nhân, nhưng lại sinh ra trong họ tâm tính ham lợi nhỏ của phàm nhân. Mộc Phong một mình mang theo Vô Ngôn, tất nhiên là không ai thèm quản hắn cả, về sau hắn còn cứu về một Tuyết Nhạn, vẫn có thể bình an vô sự. Nhưng bây giờ không giống với trước đây bởi vì Vô Ngôn đã trưởng thành, lại còn hoa nhường nguyệt thẹn, như hoa như ngọc, giống như đang gợi lên dục vọng của nhiều thần nhân độc thân rơi vào trong phạt thần dị vực.

Nhà có con gái mới lớn, đương nhiên cánh cửa cao gấp ba lần. Đỗ Nhiễm mang đến cho Mộc Phong một tin xấu: "Không ít thần nhân nghe nói Vô Ngôn trưởng thành, đang chuẩn bị tới cầu hôn, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý, lão ca ta cũng biết rõ nàng không phải muội muội của ngươi, nhưng mà ở phạt thần dị vực vốn là nam nhiều nữ ít, ngươi không thể chiếm không hai mỹ nhân mình cho đấy chứ?"

Mộc Phong nói: " Điều này thì không thể gọi là chiếm không, Tuyết Nhạn và Vô Ngôn đều thích theo ta, thì có liên quan gì tới người khác? Chuyện của chúng ta không cần người khác quan tâm, nếu như có ai không phục, có thể tự mình tìm một người , cứu một người, cướp một người cũng được."

Đỗ Nhiễm cười hắc hắc, nhìn nhìn hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh hồ, hắn lại nói: "Lời này chính ngươi nói đó, trong phạt thần dị vực không có nha môn, không có chế độ, người khác mà động thủ cướp thật thì ngươi định làm gì bây giờ? Dù liều tới đầu rơi máu chảy thề sống chết cũng phải bảo vệ bằng được, nhưng nhiều thần nhân cô đơn thèm gái như vậy, liệu ngươi đánh thắng được hết sao?"

Mộc Phong cười khinh thường nói: "Tới một, ta sẽ giết một, ta cũng không tin những thần nhân này không sợ Tiêu Diêu thần châu của ta. Thân thể bọn họ bị phá hủy cũng có thể đầu thai lại ở nơi này, nhưng mà, ta mặc kệ bọn họ chuyển thế bao nhiêu, nói chung Vô Ngôn ta sẽ không buông, Tuyết Nhạn cũng chẳng thể lấy bọn họ được. Đỗ đại ca, mọi người đều từng là huynh đệ, việc này ngươi cũng không nên nói nhiều, nếu như ngươi có thể giúp đỡ được huynh đệ thì giúp, không thể giúp thì hãy để ta giúp bọn họ đầu thai!"

Đỗ Nhiễm lắc đầu nói: "Không phải lão ca ta không muốn giúp ngươi, nhưng tại nơi quái quỷ này, ngươi trốn cũng không thoát, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải cò cưa cùng bọn họ ? Dù sao ta cũng không có biện pháp rồi, cho dù ngươi có giết hết thể xác của bọn họ thì sao chứ? Trôi qua vài năm, bọn họ vẫn có thể lấy lại được thân thể cơ mà! Ngươi cũng không thể vì mấy nữ nhân mà trở thành địch của mấy trăm thần nhân chứ?"

Mộc Phong xì mũi coi thường, nói giọng chém đinh chặt sắt rằng: "Đừng nói chỉ mấy trăm thần nhân, cho dù là địch nhân của cả thần giới, ta cũng quyết không giao nữ nhân của mình cho kẻ khác! Ta thà làm ngọc nát, tuyệt không làm ngói lành. Đỗ đại ca, ta nhận tâm ý của ngươi, nhưng ta ý đã quyết ngươi không cần khuyên nữa!"Trong cơn nóng giận, Mộc Phong liền coi Tuyết Nhạn thành nữ nhân của mình, mặc dù bọn họ cũng chưa phải là vợ chồng thực sự, nhưng trước khoảng thời gian hiểm nguy sắp tới, cũng chẳng thể quản được nhiều, nếu như không bảo Tuyết Nhạn là nữ nhân của mình, chỉ e rằng có muốn bảo vệ các nàng, thì cũng chẳng có lý do chính đáng.

" Huynh đệ, thật lòng ngươi muốn trải qua cuộc sống mãi mãi không được bình yên sao? Ngươi nên hiểu rõ ràng, nơi này là Phạt Thần dị vực, không phải là cửu giới! Nếu như ở bên ngoài, ngươi hoàn toàn có khả năng trốn chạy, ta tin tưởng dựa vào năng lực của mình không một thần nhân nào có thể tìm thấy ngươi. Nhưng đây là Phạt Thần dị vực. . . . . ."

"Phạt Thần dị vực thì sao chứ? Kẻ nào cả gan đụng tới Vô Ngôn của ta, ta sẽ khiến hắn không có chỗ chôn, ta cũng không tin Tiêu Diêu thần châu của ta không quét sạch được ba hồn bảy vía của bọn họ!" Mộc Phong vung mạnh tay lên, tức giận nói.

"Đỗ đại ca, Mộc Phong, hai người các ngươi hôm nay làm sao vậy? Ăn nhầm sấm sao? Giọng nói lớn như thế! Muốn giết ai à?" Tuyết Nhạn và Vô Ngôn đều bị chấn động bởi cơn tức giận của Mộc Phong, Tuyết Nhạn xoay người đi tới, Vô Ngôn cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn quanh.

"Tuyết Nhạn, ngươi và Vô Ngôn, chỉ một người được đi theo Mộc Phong , người còn lại thì phải gả cho thần nhân khác!" Đỗ Nhiễm bất đắc dĩ nhìn Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, hai cô gái này cũng quá đẹp, nếu mà là ta chỉ sợ cũng chẳng nỡ buông một người!

"Vì sao? "Có lấy hắn hay không là quyền của ta, nhưng muốn gả ta cho thần nhân khác, đó chỉ là hy vọng hão huyền !" Sắc mặt Tuyết Nhạn nhất thời trầm xuống, trợn trừng mắt nói.

Vô Ngôn cũng nhanh chóng tiến lại gần.

Đỗ Nhiễm liền vội vàng mang nguyên tắc bất thành văn trong Phạt Thần dị vực nói ra một lượt.

Vô Ngôn bỗng nhiên hoảng hốt vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Phong, chỉ sợ hắn muốn gả mình ra ngoài.

Mộc Phong vỗ vỗ vai của nàng, bình tĩnh nói: "Tuyết Nhạn, Vô Ngôn, các ngươi đừng sợ, có ta ở đây, có Tiêu Dao Thần Châu ở đây, không ai có thể cướp các nàng khỏi tay ta cả!"

"Công tử, ngoại trừ đánh nhau với bọn họ thì còn có biện pháp khác nào không?" Vô Ngôn nhỏ nhẹ hỏi.

"Ta có một ý kiến nhưng cũng không phải biện pháp.” Đỗ Nhiễm tiếp lời nói.

"Biện pháp gì?" Mộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Đỗ Nhiễm.

"Giết một người trong số các nàng!"

"Nằm mơ!" Mộc Phong liền quát. Hắn hiểu được ý tứ của Đỗ Nhiễm, hủy thân thể của một trong hai nàng, để cho các nàng phát triển lại từ dáng vẻ hài đồng.

Trong phút chốc, Vô Ngôn và Tuyết Nhạn đều trợn mắt há mồm!

"Đỗ đại ca, ngươi không cần nói nữa, ngày mai ngươi bảo tất cả những tên thần nhân muốn cướp người lại đây! Mộc Phong ta ở đây để chờ bọn họ!" Sắc mặt Mộc Phong tái nhợt, hắn quát lớn.

Đỗ nhiễm lắc đầu, thở dài nói: "Huynh đệ, nếu ngươi đã quyết định như vậy, lão ca ta sẽ trở thành kẻ địch của bọn họ cùng ngươi!"

"Không được! Đỗ đại ca, ngươi còn phải chăm sóc Bạch Uyển Nhi đại tỷ, ngươi không cần phải ra mặt hộ ta! Thân là nam tử hán, đại trượng phu! Ta quyết sẽ không lùi về sau nửa bước! Ta muốn cho bọn họ biết , Mộc Phong ta không phải là hạng dễ động vào, người nào cản ta nhất định sẽ phải chết! Ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận! Nếu bọn họ muốn đầu thai, ta sẽ thành toàn bọn họ!" Trong ánh mắt của Mộc Phong hiện ra dày đặc sát ý , khiến Đỗ Nhiễm âm thầm hoảng sợ.

Đỗ Nhiễm đi rồi, Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn ngẩn người nhìn Mộc Phong, ba ngươi đã sống chung được mấy năm, đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở nơi này, bây giờ lại bảo tách các nàng ra, giống như muốn mang niềm vui của các nàng đi mất! Nhưng mà, đối mặt với nhiều thần nhân bất tử như vậy, có thể làm được gì bây giờ?

Hàm hồ vẫn tĩnh lặng như thế, lúc gió bắt đầu thổi, rừng nhãn truyền đến những tiếng động “ào ào”. Mộc Phong hờ hững ôm hai nữ vào trong ngực, hắn kiên định nói: " Dù có là địch của cả cửu giới, ta cũng quyết không để người khác mang các nàng đi!”

Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn ngẩng đầu, dịu dàng nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Mộc Phong rồi nhìn quay sang cười với nhau. Vô Ngôn duỗi bàn tay mềm mại trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộc Phong, nàng dịu dàng nói: "Công tử, ta sẽ không tách khỏi ngươi, trừ khi ta chết đi."

"Dù ta có chết cũng không tách khỏi ngươi!" Tuyết Nhạn mỉm cười thê lương.

"Không được nói ngốc nghếch! Nếu hai nàng chết đi, Mộc Phong ta sống cũng chẳng có ý nghĩa!" Mộc Phong ôm chặt hai nàng, cúi đầu hôn lên mặt các nàng một cái, hắn hung hăng nói: "Nếu bọn họ xâm phạm tới ta, nhất định ta sẽ không nương tay, đối với những tên ngang ngược thế này, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể giết không tha!"

Hai nữ quay mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có chủ ý nào hay hơn.

Vào lúc ban đêm, đốt một đống lửa bên cạnh Hàm hồ, trên giá nướng xiên hai con thỏ rừng, ánh lửa chiếu hồng gương mặt của hai nàng, vẻ mặt của hai người đều hơi ưu sầu, đầu gục xuống, Vô Ngôn thì vân vê chéo áo, lông mi dài chớp chớp; còn đôi mắt xinh của Tuyết Nhạn thì đang nhìn chằm chằm vào đống lửa, bầu không khí có đôi chút căng thẳng.

Ngược lại, Mộc Phong lại cực kì bình tĩnh, nghe Đỗ Nhiễm nói qua như vậy , tất nhiên máu nóng của hắn sẽ sôi trào, hận không thể giết sạch những thần nhân muốn cướp Vô Ngôn đi . Nhưng trên thực tế, Đỗ Nhiễm nói cũng không sai, nếu như ở thế giới bên ngoài, hoặc là giết hay trốn đi đều là biện pháp hay nhưng ở trong này quả là không được, bởi vì không có chỗ mà trốn, còn giết sạch đám thần nhân thì hai mươi năm sau họ sẽ quay lại trả thù. Tuy Mộc Phong chẳng sợ bọn họ tới để trả thù, nhưng không gian của Phạt Thần dị vực rất nhỏ bé, năm tháng lại vô biên, thử nghĩ xem đi tới nơi nào đều có cừu nhân bám theo cho dù bọn họ không gây sự chỉ gây ồn ào cũng đủ phiền rồi!

Dù sao Đỗ Nhiêm cũng đã từng là Thiên Quân của thần giới, xử sự cũng tương đối lão luyện rồi, mà Mộc Phong cũng không phải là người không có đầu óc, không thể để người khác cướp Vô Ngôn cùng Tuyết Nhạn đi đã là giới hạn thấp nhất của hắn rồi, vì cái giới hạn này, giết người cũng chỉ là một biện pháp không hay lắm ở trong đó, mặc dù bất đắc dĩ cũng phaỉ chịu.

"Ta nghĩ tới một biện pháp." Mộc Phong xấu xa nhìn vào mắt hai nàng, cười nói.

"Biện pháp gì?" Tuyết Nhạn ngẩng đầu, sốt ruột hỏi.

"Công tử, ta thấy ngươi có ý đồ xấu!" Vô Ngôn hơi ngẩng đầu lên, trong mắt nàng dào dạt ý cười.

"Đêm nay chúng ta dung hợp song tu cùng với nhau, đem gạo sống nấu thành cơm, phỏng chừng bọn họ cũng không thể cầu hôn được rồi." Mộc Phong hạ thấp thanh âm, cố ý nhìn quanh, bộ dạng giả vở không muốn người khác nghe được.

"Đến lúc này, ngươi còn có tâm tư để nói đùa!" Tuyết Nhạn mặt đỏ bừng, sẵng giọng nói.

"Tuyết Nhạn tỷ tỷ, công tử dường như không phải đang nói đùa, không bằng tỷ cứ nghe theo đi nha? Hì hì!" Vừa nhắc tới việc dung hợp song tu mà nàng đang ước muốn, Vô Ngôn liền cực kì cao hứng, lập tức phụ hoạ theo Mộc Phong.

"Vô Ngôn, ngươi muốn thì cứ nghe theo đi! Hắn chờ ngươi lớn lên cũng không phải là ngày một ngày hai,thôi hôm nay được dịp tốt. tốt nhất là nên tận dụng thời cơ, ta ủng hộ các ngươi! Đêm nay các ngươi bắt đầu hợp tịch song tu, ta tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng!”Tuyết Nhạn hừ nhẹ một tiếng.

"Không bằng đêm nay ba người chúng ta ở cùng một chỗ nha?" Mộc Phong cố ý làm ra vẻ mặt dày, giống như đang muốn chảy nước miếng ra mặt đất.

"Nha! Nha! Nha! Công tử, xem người kìa! Vừa nghĩ tới được thỏa ước nguyện dung hợp song tu cùng Tuyết Nhạn tỷ tỷ, là biến thành cái dạng đức hạnh này rồi!" Vô Ngôn giơ cọng hành chỉ về phía Mộc Phong, dịu dàng nói.

"Trong lòng của hắn muốn được song tu cùng ngươi!" Tuyết Nhạn nhào đầu về trước làm bộ muốn đánh, cười mắng.

Mộc Phong đưa tay nắm lấy cọng hành Vô Ngôn giơ ra, thuận thế đem nàng lôi về, lấy tay đặt lên vòng eo mềm mại mịn màng của nàng, thừa cơ khinh bạc lên môi nàng một xỉu rồi rút tay lại, đem Tuyết Nhạn đang lao về trước kéo vào trong ngực, chiếm đủ tiện nghi như thường lệ, mới không nhanh không chậm nói: "Mặc dù ta rất muốn được cùng các nàng cao hứng . . . . như vậy, nhưng trước nguy cơ đang mai phục khắp nơi, tâm tình như thế sẽ khiến cho mọi người không có tinh thần, hoảng hoảng sợ sợ, không thoải mái chân tay, đây chẳng phải là càng thêm mất hứng, nhưng mà ta có một biện pháp, không cần phải giết hết đám thần nhân mà vẫn giải quyết được vấn đề

"Thật sự sao ?" Tuyết Nhạn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Mộc Phong, hắn liền mượn cơ hội hôn vào cặp môi đỏ mọng ướt át xinh xắn của nàng, cười nói: "Tất nhiên không phải giả rồi."

"Công tử nói nhanh nào, rốt cuộc là biện pháp gì?" Mắt Vô Ngôn sáng lên, tinh thần sáng sủa hơn một chút.

"Ta đã cân nhắc nặng nhẹ, cảm thấy trở thành kẻ thù của mọi người , không bằng chỉ làm kẻ thù của một người!" Mộc Phong cười nhạt một tiếng, làm ra vẻ đã tính toán kỹ.

"Làm kẻ địch của một người? Với ai cơ?" Vô Ngôn biến sắc, tâm thần không yên lén nhìn Tuyết Nhạn, thầm nghĩ, nói cho cùng hay là muốn vứt bỏ một trong hai chúng ta sao?

Thần sắc Tuyết Nhạn càng thêm khẩn trương, nàng thầm suy nghĩ suy nghĩ ở trong lòng: "Nếu như hắn định lựa chọn giữa ta và Vô Ngôn, lấy tình cảm lâu năm giữa hắn với Vô Ngôn mà nói, nhất định sẽ loại ta ra rồi. Ai, ở đâu cũng có nam nhân bội bạc, mất đi ta thì cũng chẳng chuyện gì lớn với hắn cả, hóa ra hắn cũng chẳng để ta ở trong lòng."

"Vô Ngôn, ngươi còn nhớ lúc chúng ta vào đây, ở nhân gian chúng ta đã gặp một thứ gọi là phân thân của Hoa Phi Hoa phải không?" Mộc Phong vừa nhìn đã biết tâm sự trong lòng hai nàng, hắn cũng không vạch trần, lại đề cập một chuyện không dính líu gì tới.

"Nhớ rõ, chính hắn đã lừa gạt chúng ta vào đây! Nếu như ta có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến hắn bị ngũ mã, không! Bát mã phân thây!" Vô Ngôn vừa nghe Mộc Phong nhắc tới Hoa Phi Hoa, lập tức tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

"Tuy Hoa Phi Hoa hạng người dê xồm, háo sắc, nhưng mà, năng lực của hắn cũng không nhỏ, Vô Ngôn, đừng nói ngươi muốn dùng tám con ngựa phân thây hắn, ta đoán mười tám con tiên mã cũng không chẳng thể phân thây hắn được." Trong đầu Tuyết Nhạn hiện lên hình ảnh về kẻ tự xưng là phong lưu phóng khoáng Hoa Phi Hoa, đã có lần quấn quýt si mê với mình. Mặc dù hắn làm mình thấy ghét hắn, nhưng mà, coi như hắn đã vô tình làm một việc tốt, nếu như không phải hắn lừa gạt Mộc Phong và Vô Ngôn vào nơi này, mình rơi vào Phạt Thần dị vực này một mình chỉ sợ cũng chẳng được nhìn thấy Mộc Phong rồi, có khi còn phải cảm ơn Hoa Phi Hoa nữa. Vừa nghe Vô Ngôn nói thế, trong lời nói của Tuyết Nhạn liền có hơi hướng thiên về Hoa Phi Hoa một chút.

" Vào cái ngày ở Kim Nga Cổ trấn hồi đó, dường như Hoa Phi Hoa muốn theo đuổi Tuyết Nhạn, đó cũng chẳng phải là giả, ta thấy hắn có ý định cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga . . . . . ."

"Đừng lôi ta vào cùng một chỗ với hắn, tên Hoa Phi Hoa là một tay mê gái nổi tiếng khắp thần giới, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét." Tuyết Nhạn cúi đầu cắt ngang lời Mộc Phong.

"Đương nhiên, làm sao ta có thể để Tuyết Nhạn của ta có quan hệ với hắn được , hắc hắc!" Mộc Phong xảo quyệt cười nói.

"Ta thành của ngươi từ bao giờ? Nói chuyện phải có căn cứ, hừ!" Tuyết Nhạn oán trách nói.

"Đêm nay, đêm nay ta sẽ đưa căn cứ ấy cho nàng, nàng đừng sốt ruột chứ, Tuyết Nhạn." Mộc Phong đánh rắn lựa gậy, mượn lời mà tiến.

"Ai sốt ruột rồi hả? Thấy mà ghét!" Mặt Tuyết Nhạn đỏ lên, quay đầu qua bên, trong lòng như đã ăn vào chén mặt.

"Ta sốt ruột!" Miệng Mộc Phong càng thêm vô sỉ sáp tới gần, liếm liếm bên tai Tuyết Nhạn, làm thân thể nàng run rẩy một hồi, cảm giác tê dại liền lan ra khắp toàn thân.

"Được rồi, đêm nay còn chưa đến, công tử, ngươi nói về Hoa Phi Hoa để làm cái gì? Bây giờ cũng chưa phải là lúc tìm phân thân của để báo thù, dù sao cũng phải chờ tới khi ra khỏi cái nơi quỷ quái này rồi nói sau." Vô Ngôn chen miệng nói.

Đêm nay? Tuyết Nhạn vô thức nhìn về phía ngôi nhà gỗ nhỏ, trong đầu lập tức hiện lên chiếc giường, sau đó lại nghĩ đến ban đêm Vô Ngôn đi ngủ trước, Mộc Phong đã từng leo lên giường của nàng, ôm nàng tùy ý trêu cợt, tay hắn không an phận sờ mó cách lớp quần áo trước ngực mình, miệng thở gấp gáp như heo kêu, mặt lập tức đỏ lên.

"Có thù không báo không phải là quân tử, vừa vặt trước mặt có một cơ hội cho Hoa Phi Hoa trả xong hết nợ!" Mộc Phong cười quỷ dị nói.

"Không rõ." Vô Ngôn tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Mộc Phong, không biết rốt cục hắn muốn làm gì.

"Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?" Tuyết Nhạn đảo mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh từ trong mộng tưởng, tò mò hỏi.

"Ta muốn gả nàng cho Hoa Phi Hoa!" Mộc Phong lấy lại thần sắc, nghiêm nét mặt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.