[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 20 : Bàn Sấu Nhị Sát




Không biết hắn đã ngồi ngẩn ngơ và buồn tẻ trong nhà lao đã bao lâu. Một hôm, cửa nhà lao “kẹt kẹt” mở ra, một công tử nhỏ nhắn đội nón đi vào. Mộc Phong đưa ánh mắt lạ lùng quan sát, bản thân hắn một mình cô độc đến kinh đô, lẽ nào lại có bằng hữu đến thăm mình? Đang lúc nghi hoặc, chợt Mộc Phong nghe công tử đó nhẹ giọng gọi:

- Phong ca ca!

Mộc Phong nghe giọng nói rất quen thuộc ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là công tử nhà ai, đến chỗ này làm gì?

Công tử đó cười nhẹ nói:

- Phong ca ca, muội là Hàn Yên đây, huynh không nhận ra muội sao?

Mộc Phong nhìn kỹ, đây không phải là Hàn Yên sao? Mặt lộ tiếu ý nói:

- Hàn Yên muội muội của ta luyện công làm sao mà biến thành công tử xinh đẹp mất rồi?

Hàn Yên giận dỗi trách:

- Phong ca ca đã ngồi tại chỗ tăm tối không mặt trời này mà vẫn có lòng dạ trêu chọc muội sao?

Mộc Phong vẩn cười nói:

- Muội xem ta không phải rất tốt sao? Nói đi, làm sao muội đến được đây? Không phải là giết ngục tốt xông vào chứ?

Hàn Yên nguýt nhìn Mộc Phong nói:

- Việc giết người cướp ngục muội không phải chưa từng nghĩ đến, chắc chắn những kẻ bình thường không cản được muội, chỉ nghĩ đến Phong ca ca là hiếu tử, mới không làm theo cách đó.

Tiếp đó lại xảo quyệt cười:

- Bất quá vào trong thiên lao này muội phải xài rất nhiều ngân tử, Phong ca ca khi nào bồi thường cho muội?

Mộc Phong đảo mắt nói:

- Ngân tử thì quả thật không có, ngoài cách dĩ thân tương hứa[1], ta không còn cách nào khác.

Nói xong, giả bộ bất lực buông tay.

Hàn Yên đỏ mặt, bĩu môi nói:

- Lúc này mà Phong ca ca vẫn có tâm tư xấu xa đó, quả thật bị giam trong này để nhận tội là đáng.

Nàng lại nháy mắt nói:

- Phong ca ca, không bằng chúng ta xông ra ngoài có được không?

Mộc Phong hờ hững cười, bình tĩnh nói:

- Ta không làm việc thương thiên hại lý đó, bọn chúng có thể làm gì được ta?

Hàn Yên tiến tới ôm lấy Mộc Phong ôn nhu nói:

- Phong ca ca, vậy muội cùng huynh trong này, muội cũng không ra ngoài nữa.

Mộc Phong âu yếm nhìn Hàn Yên, nhẹ nhàng nói:

- Nha đầu ngốc, có lẽ qua vài ngày nữa ta có thể ra rồi, đến lúc đó ta cũng không cần đi tìm công danh gì nữa, sẽ cùng muội cùng nhau tu hành, được không?

Hàn Yên cao hứng buông tay khỏi Mộc Phong, nhảy lên nói:

- Tốt, vậy muội cứ ở kinh thành để chờ huynh ra. Vậy huynh phải giữ gìn bản thân cho tốt.

Mộc Phong gật gật đầu. Lúc này tiếng quát của một tên coi ngục ở bên ngoài vọng vào:

- Thời gian đã hết, nhanh chóng ly khai!

Hàn Yên lại ôm lấy Mộc Phong, bộc lộ thần tình lưu luyến không rời, Mộc Phong cười vẫy tay nói:

- Hàn Yên ngoan, đừng như tiểu hài tử nữa, đi ra đi, ta không có việc gì đâu. Khi ta ở trong địa phương thanh tĩnh này luyên công, nàng cũng không được làm biếng.

Hàn Yên “ừ” một tiếng, dần dần lui ra, xong mới một bước mà đã ba lần ngoảnh đầu nhìn cửa nhà lao.

Mộc Phong nhìn Hàn Yên đi khỏi, than nhẹ một tiếng, bản thân một khắc trước vốn không còn công pháp để luyện, thực muốn giữ Hàn Yên lại, có một muội muội khả ái bên mình, ít nhiều sẽ không buồn như thế, rồi lại nghĩ: “Cái này không phải là người ngốc nói mê sao? Từ xưa đến nay nào có chuyện dẫn theo thân nhân vào trong ngục? Hàn Yên là thân nhân sao?” Mộc Phong cũng bắt chiếc bộ dạng của Hàn Yên.

Lại vài ngày trôi qua, cửa ngục lại được mở, vài tên ngục tốt tiến vào, trong đó có một người cao giọng hét:

- Trương Mộc Phong cướp đoạt vợ chưa cưới của người khác, có ý đồ làm loạn, tội danh thành lập, niệm tình còn chưa tạo nên hậu quả nghiêm trọng, do đó khoan hồng xử lý.

Mộc Phong lòng nghĩ: “Cuối cùng có thể ly khai địa phương quái quỷ này rồi.”

Tên ngục tốt lại nói:

- Đày phạm nhân Trương Mộc Phong sung quân Đông Hải, lập tức lên đường.

Mộc Phong nghĩ đến nụ cười âm hiểm của Lan Phương, không nhịn nổi thầm mắng vài câu. Thế này là khoan hồng xử lý sao?

Lập tức, một tên coi ngục đến mở xích trên tay chân Mộc Phong, lại lấy gông đeo lên cổ hắn, dẫn ra khỏi cửa ngục.

Dưới chân là cỏ khô vàng úa trên đầu là bầu tời xanh ngắt, nghĩ lại mấy hôm trước ra khỏi cổng thành này còn có một đám người chen chúc ước ao muốn một lần trông thấy phong thái hội nguyên, nhưng giờ đây trên người đeo gông, quay đầu lại nhìn thấy trên tường thành những bố cáo giống nhau, mỗi câu mỗi chữ công bố cho toàn thiên hạ tội trạng của Trương Mộc Phong cướp đoạt vợ chưa cưới của người khác. Câu cuối chỉ rõ đày đi sung quân, tuy là đứng đầu thi hội cũng cần trừng trị để cảnh cáo hậu nhân.

Mộc Phong lắc đầu, trắng và đen thì ra ở dưới quyền lợi có thể dễ dàng điên đảo, từ xưa đến nay người đời cầu danh tìm lợi xem ra cũng không phải không có đạo lý.

Đông Hải cách kinh thành không quá xa, toàn bộ là quan đạo, một ngày đi được bảy, tám chục dặm, đại khái hơn mười hôm có thể đến.

Áp giải Mộc Phong đi trước chỉ vỏn vẹn hai tên ngục tốt, một cao một lùn, tên cao thì mập mạp, tên lùn thì gày như sào tre. Đồn rằng hai tên này là Bàn Sấu Nhị Sát công phu nổi tiếng nhất Hình bộ, từng nổi bật ở kỳ tỉ võ trong quân bởi vậy được Hình bộ đại nhân tuyển vào dưới trướng, khi nào có trọng phạm mới mời họ ra áp giải.

Khi Bàn Sấu Nhị Sát từ trong tay mấy tên ngục tốt tiếp nhận Mộc Phong, đều cảm thấy ngạc nhiên. Chưa nhìn qua Trương Mộc Phong, bọn chúng đều cho rằng tên này dám cướp vợ chưa cưới nhà Hộ bộ thượng thư, nhất định là uông dương đại đạo, hoặc là lục lâm hảo hán công phu cao cường, không nghĩ đến người đeo gông trước mắt này lại là một bạch diện thư sinh. Sau khi xác nhận không lầm lẫn, Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng thầm chửi cha mẹ Hình bộ đại nhân.

Rời khỏi cửa thành gần một ngày, đã sắp hoàng hôn, ba người đến nghỉ trong một khu rừng. Bàn Sát đứng trước mặt Mộc Phong giọng mang âm dương quái khí nói:

- Không nghĩ đến ngươi một tên thư sinh nhỏ nhoi lại dám cướp đoạt vợ chưa cưới nhà Hộ bộ thượng thư, thật khiến ta bội phục, chắc hẳn ngươi nhất định có chỗ cao minh. Bất kể dùng cách gì, thắng được một người trong Bàn Sấu Nhị Sát chúng ta, chúng ta sẽ tháo gông trên cổ ngươi, để ngươi thoải mái đi đến Đông Hải, bằng không… hắc hắc.

Sấu Sát cũng tiếp lời:

- Chúng ta không có hứng thú cùng ngươi đến vùng biển hứng gió, cái địa phương hẻo lánh này, chúng ta không đi cũng được, hai người chúng ta cùng lắm trả lời cho Hình bộ đại nhân một tiếng là ngươi trên đường nhiễm bệnh mà chết. Tiểu tử, đừng oán trách hai người chúng ta ác độc, ai bảo mạng ngươi không tốt ngay cả Hộ bộ đại nhân cũng dám đắc tội.

Nói xong, hai người khinh thường nhìn Mộc Phong. Mộc Phong trong lòng nghĩ: “Không phải là muốn dồn ta vào chỗ chết sao? Cũng không biết hai tên quái vật này rốt cuộc có bản lĩnh gì?” Liền nhìn kỹ một lượt, mới kinh ngạc phát hiện hai người này không ngờ là người tu chân, mà nguyên anh trong nội đan có màu vàng, thực không dám xem thường.

Mộc Phong lập tức mỉm cười nói:

- Tiểu dân có thể làm phiền hai vị đại nhân hộ tống, thật cực kỳ vinh hạnh. Hôm nay có dịp may thỉnh giáo hai vị đại nhân, xin hai vị đại nhân thủ hạ lưu tình.

Sấu Sát đến gần Mộc Phong, tay lấy chìa khóa mở gông trên cổ Mộc Phong, trầm giọng cười nói:

- Tiểu tử, người cần nắm chắc cơ hội, bằng không đến chỗ Diêm La Vương đầu thai chớ nói bản thân nhất thời hồ đồ, vô ý va phải tảng đá mà chết!

Bàn Sát xuất ra đại đao dài hai xích, đứng trên đất hét:

- Chuẩn bị xong chưa?

- Chậm đã!

Trong rừng cây đột nhiên phóng ra một công tử gầy gò, nhanh nhẹn sáng sủa, nho nhã lịch sự, lạnh lùng nói:

- Muốn giết Phong ca ca của ta, trước hết hỏi ta có đáp ứng không đã.

Mộc Phong vui mừng nói:

- Hàn Yên, muội làm sao đến được đây?

Hàn Yên còn chưa đáp lời, Bàn Sấu Nhị Sát đã cùng nhau liếc nhìn thư sinh nho nhã trước mặt, lạnh lùng cười nói:

- Không ngờ trên đường đến suối vàng vẫn còn có người đi cùng người, cũng không tịch mịch lắm, hắc hắc.

Hàn Yên đang muốn rút kiếm, Mộc Phong đã nhẹ nhàng đến trước người nàng, thân ảnh như quỷ mị, nhẹ nhàng nói:

- Hai tên này tìm ta, muội xem là được không cần xuất thủ. Trong cơ thể hai người này cũng có nguyên anh, nội đan có màu vàng, muội không phải đối thủ của chúng, để ta thử.

Phải hiểu là thanh âm Mộc Phong rất nhỏ, thế nhưng Bàn Sấu Nhị Sát vẫn nghe thấy, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ: “Tên này nhìn không ra có tu vi gì, làm sao nhìn thấu chúng ta?”

Lập tức dùng ánh mắt thầm đánh tiếng cho nhau. Tức thì hai người cùng lĩnh hội trong lòng, trong miệng niệm vài từ, đại đao hai bên như sấm sét chém tới Mộc Phong, lập tức một trận cuồng phong trong chớp mắt nổi lên. Thân Mộc Phong giống như bị hãm trong rừng đao, nhưng hắn nhìn đao quang cuồn cuộn đến cũng không vội, có ý thử năng lực thần anh sơ kết của bản thân, ngoài thân chớp mắt bố trí một đạo cấm chế. Chỉ nghe “đoàng” một tiếng rền vang, Bàn Sấu Nhị Sát như đập vào tảng đá, kinh mạch trong cơ thể không ngờ bị chấn động đến mức hơi rối loạn, người bay ra ngoài, hổ khẩu máu tươi trào ra. Còn Mộc Phong vẫn đứng tại vị trí cũ, không hề di động.

Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng kinh hãi, thực ra Mộc Phong cũng có cảm giác giật mình giống vậy. Hàn Yên đứng ngoài quan sát cũng mở to mắt, không dám tin chỉ vài ngày không gặp tu vi Mộc Phong đã trở nên mạnh mẽ như vậy.

Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng kịch chấn, hai người liên thủ sử dụng bảy tầng chân lực, cả cự thạch cũng phải vỡ nát, vậy mà không làm “tên thư sinh” di chuyển chút nào, còn khiến cho bản thân hai người bị thương nhẹ.

Mộc Phong cũng có chút ngạc nhiên, hai tên này tu vi không thấp, lại chỉ có chút bản lĩnh vậy sao? Hắn không nghĩ đến nguyên nhân do bản thân biến hóa. Quả thật trên thế gian này thực sự rất ít người có thể chính xác nhìn rõ bản thân.

Bàn Sấu Nhị Sát phi thân lên phía trước, hai đạo chân khí một xanh một tím chớp mắt tràn ngập toàn thân, hai quang cầu phân biệt trên song thủ hai người càng lúc càng lớn, lấp lánh ánh sáng chói mắt. Hàn Yên kinh hãi nói:

- Thiên Cương Kinh Lôi? Đây không phải công pháp của Tây Phật Tự sao? Làm sao người phàm tục có thể sử dụng?

Mộc Phong không biết Thiên Cương Kinh Lôi là cái gì, nhưng đã sớm nhìn thần sắc của Hàn Yên liền hiểu đây là loại công pháp lợi hãi, cũng không dám nắm chắc, hai tay điểm liên tục, trước thân bố trí một đạo cấm chế.

Bàn Sấu Nhị Sát đồng thời hét to, hai quang cầu gào thét xông tới.

Mộc Phong đưa tay phải ra, chớp mắt một luồng kim quang phá không xuất ra. Nháy mắt khi kim quang tiếp xúc với quang cầu, một tiếng nổ ngút trời vang lên, vài cây cổ thụ to lớn chắn ngang hai bên bị gãy đôi. Hai quang cầu chớp mắt nổ tung, kim quang phát ra từ Mộc Phong xuyên thẳng qua quang cầu, dưới ý niệm khống chế của hắn bỗng phân thành hai luồng sáng nhanh như thiểm điện bắn vào Bàn Sấu Nhị Sát.

Hiển nhiên Bàn Sấu Nhị Sát chưa kịp chuẩn bị thì kim quang đã truy đuổi đến, thân ảnh hai người tránh né loạn xạ một trận mới có thể trốn được, sau lưng một tiếng ầm vang lên, một cây cổ thụ cao lớn đổ xuống. Bàn Sấu Nhị Sát nhìn trường bào bị kim quang cắt đến tả tới, ngửi được mùi khét của những sợi vải bị thiêu, quả thực kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh. Hai người ngơ ngẩn nhìn Mộc Phong, đây thật là người tu chân sao? Thực sự không nhìn ra tu vi của tên thư sinh trước mắt thuộc loại nào?

Mộc Phong cũng ngơ ngẩn nhìn hai tay, quả thực không dám tin vùng biển lửa trước mắt lại là kiệt tác của chính mình.

Hàn Yên phi người nhào đến, Mộc Phong vội vàng thu lại công phu. Hàn Yên bổ đến trước ngực Mộc Phong, thần tình tràn ngập sự quan tâm và hưng phấn, nàng giống như con mèo nhỏ ôn nhu quấn lấy Mộc Phong nói:

- Phong ca ca, huynh làm sao trở nên lợi hại như vậy? Dạy cho muội nhé, làm sao làm được như vậy?

Mộc Phong hơi đỏ mặt nói:

- Ta cũng không biết, có thể là điều bất ngờ thôi.

Bàn Sấu Nhị Sát ngượng ngùng đi đến, Bàn Sát đỏ bừng mặt nói:

- Bái kiến tiền bối, vừa rồi đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi!

Mộc Phong trợn tròn mắt, không phải là vừa mới tỉ thí còn gì? Sao lại được gọi là tiền bối thế này? Nhất thời không biết nói thế nào cho phải, Mộc Phong chậm rãi nói:

- Hai vị đại nhân khách khí rồi, tiểu... dân may mắn thắng được, không xứng gọi là tiền bối.

Sấu Sát cũng tiến lên một bước nói:

- Bàn Sấu Nhị Sát chúng tôi vốn là tục gia đệ tử của Tây Phật Tự, thời gian qua cậy tài kiêu ngạo, lại không thể qua được một chiêu nửa thức của tiền bối. Thần công của tiền bối e là cả sư phụ bọn ta tới cũng nhất định không chống đỡ nổi, kêu người một tiếng tiền bối là chuyện nên làm.

Nghĩ đến tu chân giới không luận tuổi tác, chỉ luận bản lĩnh cao thấp, Mộc Phong cũng không phản đối nữa, chỉ trả lời:

- Hai vị nếu đã coi trọng tiểu đệ, không ngại chúng ta coi như ngang hàng, ta cứ kêu hai vị là ca ca.

Bàn Sấu Nhị Sát thấy Mộc Phong đánh thắng một cách dễ dàng mà vẫn khiêm tốn như vậy, trong lòng khâm phục, chiều ý nói:

- Như thế rất tốt, hai tên ngốc bọn ta hơn huynh đệ vài tuổi, cứ coi là lớn rồi, Mộc Phong huynh đệ.

Mộc Phong cười ha ha nói:

- Hai vị đại ca không biết câu “không đánh thì không biết nhau” sao?

Bàn Sấu Nhị Sát chắp tay nói:

- Vẫn nhờ Mộc Phong huynh đệ thủ hạ lưu tình, xin cảm tạ ơn này.

Hàn Yên nhìn Mộc Phong khuất phục Bàn Sấu Nhị Sát một cách dễ dàng, đôi mắt tràn ngập sự sùng bái nhìn Mộc Phong. Mộc Phong đưa tay dí lên mũi Hàn Yên nói:

- Chẳng lẽ muội cũng muốn gọi ta là tiền bối sao?

Hàn Yên xấu hổ cười, dịu dàng nói:

- Phong ca ca lại ức hiếp muội rồi.

Mộc Phong nháy mắt nhẹ nhàng nói với Hàn Yên:

- Nơi này còn có người ngoài, muội ôm ta không thả tay, người khác không hiểu tình hình lại cho là ta là kẻ bán nam bán nữ.

Hàn Yên trong mắt chớp lên tia nghi hoặc hỏi Mộc Phong:

- Bán nam bán nữ là cái gì?

Mộc Phong cười ha ha, ghé sát vào tai Hàn Yên nói:

- Là nam nhân thích nam nhân.

Hàn Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ, vôi vàng bỏ tay ra khỏi người Mộc Phong, sắc mặt đỏ hồng như hoa đào tháng ba. Bàn Sấu Nhị Sát bên này nhìn thấy ngạc nhiên: “Vị tiểu ca này thực cổ quái, cùng nam nhân thân thiết như vậy” Vội lùi một bước, trong lòng nghĩ: “Chúng ta tốt nhất nên cách xa hắn một chút”

Mộc Phong liếc thấy ánh mắt của Nhị Sát, lập tức liền minh bạch, nhìn Hàn Yên cười khổ. Hàn Yên đang cúi thấp đầu, chợt ngẩng lên nhìn thấy Mộc Phong dùng loại ánh mắt đó liếc nàng, càng thêm xấu hổ, đầu hơi cúi thấp, càng không thể giấu vẻ đẹp của nàng.

Mộc Phong nhìn đến ngơ ngẩn một lúc, vội thu liễm tâm thần, nói với Nhị Sát:

- Hai vị ca ca, chúng ta nên cố gắng đi nhanh. Mau đến Đông Hải để hai vị ca ca sớm hồi kinh báo cáo.

Bàn Sấu Nhị Sát gật đầu bằng lòng, sau khi biết bản lĩnh của Mộc Phong, cũng không đi bộ nữa, dẫn đầu bay về hướng Đông Hải. Mộc Phong chìa tay kéo Hàn Yên, cũng không nhanh không chậm theo phía sau.

[1] dĩ thân tương hứa: Đoạn này Mộc Phong trêu Hàn Yên. Hắn ám chỉ là bản thân không có tiền để đền đáp cho nàng, chỉ có thể đền ơn bằng cách lấy tấm thân này gả cho nàng, ngoài ra không còn cách nào khác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.