Trong gian phòng nhỏ, ngọn nến mờ ảo tỏa ra thứ ánh sáng lung linh hòa với ánh trăng chiếu sáng bên hiên cửa, xa xa trên chiếc bàn gỗ bày đầy các loại trái cây còn có thêm một vò rượu nữa. Hàn Yên trêu Mộc Phong:
- Đậu hội nguyên, làm đại quan mà chỉ mời muội ăn mấy thứ trái cây này thôi sao, Phong ca ca làm vậy có mất mặt quá không?
Mộc Phong biết rõ Hàn Yên cười thầm trong bụng bảo một người tu hành như mình vẫn để ý đến công danh, đôi mắt xoay chuyển nghĩ: “Không cho tiểu nha đầu này biết tay một chút thì vẫn nghĩ mình là thiện nam tín nữ”. Thế là tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Hàn Yên, muội xem ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại bộ y phục rách này nên cũng không có gì cho muội, hay là ta chiu thiệt đem thân này gả bán cho muội có được không?
Hàn Yên nghe thấy, rất xấu hổ nói:
- Huynh sao vừa đậu hội nguyên giọng điệu liền trở nên trơn như mỡ thế?
Nàng nói xong lại líu lưỡi:
- Không phải bị mất trí chứ?
Mộc Phong làm ra bộ dạng mê gái, người nghiêng về phía trước, cặp “ma trảo” giơ lên làm ra vẻ muốn bổ xuống. Hàn Yên nhảy dựng lên hoảng hốt trong lòng lập tức nói:
- Không đùa cùng huynh nữa, muội tự đi luyện công.
Nhìn Hàn Yên có chút hơi khẩn trương, Mộc Phong mỉm cười thầm nghĩ: “Các tiểu cô nương chỉ cần hù một chút liền có hiệu quả, ha ha.” Hắn thu tay lại, cầm một trái cây cắn một miếng, quay đầu nhìn ánh trăng sáng trong như mặt nước. Lòng chợt nghĩ: “Yên Nhiên hiện tại có khỏe không? Nếu như nàng biết mình đậu hội nguyên thì có cao hứng không?”
Khi Mộc Phong thu công thì trời đã sáng tỏ, không biết mưa thu bắt đầu tí ta tí tách từ lúc nào làm cho phong cảnh càng thêm vài phần tiêu điều xơ xác.
Mộc Phong muốn dẫn Hàn Yên ra ngoài xem cảnh sắc kinh thành và dạo chơi một chuyến cho thỏa chí để quên đi hết những nỗi li sầu trong tim, nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, lẽ nào hôm nay chỉ ở trong nhà luyện Thiên Tâm Công Pháp?
Hàn Yên thức dậy nhìn thần sắc ảm đạm của Mộc Phong, trong lòng ký quái, quan tâm hỏi thăm:
- Phong ca ca có tâm sự ư?
Mộc Phong quay người nhìn Hàn Yên, thu liễm tâm thần nói:
- Nào có tâm sự gì, nếu có, cũng chỉ vì nhìn Hàn Yên đang từng ngày trưởng thành thôi.
Hàn Yên ngạc nhiên nói:
- Muội trưởng thành không phải chuyện tốt sao?
Mộc Phong cười nói:
- Nàng trưởng thành thì ta phải cưới nàng, còn cần chuẩn bị sính lễ.
Hàn Yên đỏ mặt nói:
- Phong ca ca chỉ thích trêu chọc muội, không để ý đến huynh nữa.
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị xô mạnh “phanh” một tiếng, vài tên lính cầm trường thương tiến vào, Mộc Phong kinh hãi, Hàn Yên thầm nghĩ: “Mời hội nguyên tham gia thi đình cũng đâu cần phải khoa trương như thế chứ?”
Theo sau mấy tên lính là một võ quan cao lớn đầu đội mũ giáp màu hồng, toàn thân khoác giáp đen, hông đeo loan đao. Hắn tiến về phía Mộc Phong hét:
- Ai là Trương Mộc Phong?
Mộc Phong hơi cúi người, ôm quyền thi lễ nói:
- Chính là tại hạ.
Võ quan đó hét lớn:
- Bắt lấy!
Lời nói còn chưa dứt thì mấy tên lính đã chĩa thương bao vây Mộc Phong. Hàn Yên vừa sốt ruột vừa tức giận nói lớn:
- Phong ca ca là tân khoa hội nguyên, quan gia có phải bắt nhầm người không?
Võ quan đó trầm giọng nói:
- Công tử nhà Hộ bộ thượng thư tố cáo Trương Mộc Phong từng cướp đoạt vợ chưa cưới của người và có ý muốn làm loạn, ta đến phụng mệnh tróc nã. Dẫn đi!
Mộc Phong nghe thấy, trong lòng rất tức giận, thầm nghĩ: “Nhất định là tên đồng môn Lan Phương làm, không lạ gì người đứng thứ hai thi hội có tên Uông Lan Phương. Hóa ra hắn là công tử nhà Hộ bộ thượng thư, không ngờ được tên tiểu tặc ác nhân này lại tố cáo mình.”
“Xoát” một tiếng, Hàn Yên bên cạnh xuất ra bảo kiếm đứng trước Mộc Phong, nàng không để vào mắt những kẻ tầm thường này, chỉ nghe nàng lạnh lùng nói:
- Đừng hòng dẫn Phong ca ca của ta đi!
Võ quan đó hét:
- Kẻ nào cả gan kháng mệnh, tru di cửu tộc!
Mộc Phong vốn muốn cùng Hàn Yên giết chóc một phen, chợt nghe tiếng hét của viên võ quan bỗng chốc ngớ người ra chợt nhớ tới cha mẹ vẫn còn ở Tây Lĩnh liền bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đưa tay kéo Hàn Yên, ôn nhu nhìn nàng nói:
- Hàn Yên, ta không có tội, đi theo bọn họ một hồi xem thử bọn họ làm gì được ta!
Nói xong bước mạnh đi ra. Chúng quan binh cũng nhanh chóng theo sau Mộc Phong ra ngoài.
Hàn Yên thẫn thờ nhìn hình bóng Mộc Phong xa dần, trong lòng nổi lên sự bất lực và vô cùng trống trải.
Đám quan binh nhanh chóng áp giải Mộc Phong đến hình bộ.
Mộc Phong bình tĩnh nhìn lão già ngồi trên công đường, đoán chứng người này chắc là hình bộ thượng thư, trong lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu tặc Lan Phương lẽ nào trong triều muốn gì được nấy, một tay che cả bầu trời?”
Quả không sai, người ngồi trên công đường chính là Hình bộ thượng thư, lão và Hộ bộ thượng thư gần đây quan hệ mật thiết, lần này nhận được ủy thác của Hộ bộ thượng thư, tự nhiên không coi Mộc Phong, tên dân đen không gia thế này ra gì. Chỉ nghe thấy lão cao giọng hét:
- Hay cho tên Trương Mộc Phong, quỳ xuống cho bổn quan, ngươi vốn là một tên tú tài nhỏ nhoi đọc sách thánh hiền, sao lại giở thủ đoạn cướp đoạt vợ người khác?
“Vị Hình bộ đại nhân này cũng thật biết đơn giản hóa, cả từ ‘chưa cưới’ cũng lược bỏ, lẽ nào Yên Nhiên và tên tiểu tặc đó đã thành hôn?” Mộc Phong trong lòng dấy lên nỗi chua xót, đứng bất động trên công đường, lạnh lùng nhìn Hình bộ đại nhân nói:
- Đại nhân minh giám, tiểu dân một lòng vào kinh dự thi, may mắn cứu được một vị cô nương trong tay sơn tặc. Vốn tiện thể đưa nàng vào kinh, trên đường giữ đúng lễ pháp, xin hỏi đại nhân, cái này cũng được coi là cướp đoạt sao?
Hình bộ đại nhân lạnh lùng cười nói:
- Theo phía nguyên cáo Uông Lan Phương, ngươi cùng vị cô nương đó hai người một ngựa, từ xưa đến nay nam nữ thụ thụ bất thân, điều này cũng hợp lễ pháp sao?
Mộc Phong chăm chú nhìn Hình bộ đại nhân nói:
- Chỉ bằng điểm này lẽ nào đã có thể định tội tiểu dân?
Hình bộ đại nhân tiếp xúc ánh mắt sắc bén như mũi kiếm của Mộc Phong, trong lòng sợ hãi, ánh mắt đó giống như xuyên vào tim khiến người vô cớ phát hoảng, liền ổn định tâm thần, phẫn nộ nói:
- Một tên thảo dân lại dám bất kính với bổn quan, người đâu, đánh hắn trăm côn cho ta, lập tức tống vào thiên lao, chờ bổn quan điều tra rõ ràng sẽ định tội lại.
Mấy tên lính như bầy hùm sói xông tới muốn đè ngã Mộc Phong ra đất, hắn nhắm mắt lại, nếu không phải sợ liên lụy mẹ cha thì… Ài, Mộc Phong thở dài một hơi nghĩ “Thực là hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn.”[1]
Mộc Phong giống như cây đinh mọc trên đất, bốn tên đại hán lực lượng như hùm sói xông tới cũng không làm Mộc Phong xúc động mảy may, hình bộ đại nhân nhìn thấy, giận dữ thở gấp thét:
- Đánh mạnh cho ta!
Tức khắc côn như mưa rơi trên người Mộc Phong, chỉ một lúc đã xé vụn trường bào trên người hắn, thân thể nổi lên những tia máu lờ mờ. Mộc Phong không vận công, trong đầu nghĩ đến cha mẹ yêu thương, tiếp đó là Yên Nhiên, trong lòng bi thương, chân khí chạy dữ dội trong kinh mạch, chớp mắt đã lên não, càng lúc càng tích nhiều. Mộc Phong bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, trong lòng kinh hãi: “Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?” Trên thân thể, côn vẫn như mưa đập xuống, Mộc Phong trong lòng có chút hoang mang và giận dữ, đang lúc này cũng không có cách vận công điều tức, Mộc Phong cười thảm:
- Trời muốn tận diệt ta, ta còn có thể làm gì.
Tức thì trong lòng trở nên an tĩnh, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn hòa.
Hình bộ đại nhân nhìn thần tình Mộc Phong, có chút kinh hãi, thấy mấy tên lính đã mệt đến thở hồng hộc liền tức giận nói:
- Còn dám miệt thị bổn quan, thay người, tiếp tục đánh thật mạnh cho ta!
Bốn tên đại hán khác xông đến vung côn về Mộc Phong.
Chân khí theo kinh mạch xông lên não tích tụ trên ấn đường Mộc Phong, cuối cùng đã vượt quá sự chịu đựng của hắn, chợt có cảm giác muốn tống khứ ra. Mộc Phong trong lòng nghĩ có thể là tẩu hỏa nhập ma, chân khí này ở trong não mà nổ, e rằng bản thân sẽ tiêu tùng, đáng tiếc ân dưỡng dục của cha mẹ, nhất thời sinh ý nghĩ liều lĩnh, bỗng nhiên phát hiện chân khí đã không chịu sự khống chế bản thân, người giống như căng cứng, khó mà động đậy.
Trong nháy mắt, tử ngọc bội trước ngực truyền lại một luồng nhiệt ấm thấm vào trong cơ thể, Mộc Phong đau đớn ngẩng đầu hét một tiếng, một cỗ chân khí từ trên ấn đường ầm ầm thoát ra, “đoàng” một tiếng, một luồng kim quang chọc thủng mái nhà nay vút lên trời. Môc Phong kinh ngạc phát hiện có thể cử động, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài mái nhà, đột nhiên kinh sợ phát giác, trên ấn đường của mình lại mở ra thiên mục.[2]
Khi ở Cổ Thú Giới, Mộc Phong từng đọc sách nên biết được kiến giải về thiên mục. Không nghĩ được bản thân lại trùng hợp như vậy, thiên mục lại mở ra ngoài ý muốn, vốn nên vui mừng nhưng thể lực chân khí dường như bị khô kiệt, Mộc Phong mệt mỏi nhắm thiên mục lại, rầm một tiếng, hắn hôn mê ngã lăn ra đất
Trong hình đường tất cả đều bị tiếng nổ “đoàng” đó dọa đến nhảy dựng lên, mọi người ngơ ngẩn nhìn nóc nhà đã thủng một lỗ to, ai cũng há hốc mồm không nói được lời nào. Lại nhìn Mộc Phong đã hôn mê, trên mặt đất đầy những đoạn gãy của mộc côn, đều dừng tay không biết làm thế nào.
Hình bộ đại nhân đã tỉnh lại từ cơn kinh hãi, lẽ nào trừng trị một tên tiểu dân lại làm trời cao phẫn nộ? Trong lòng thầm trách tên công tử đó nhà Hộ bộ thượng thư đa sự, một tên thảo dân có đáng phải đánh động can qua? Hình bộ đại nhân trong lòng nổi lên một ý nghĩ bất tường, đưa tay lau mồ hôi lạnh, tiếp đó vẫy tay ra hiệu giam Mộc Phong vào thiên lao. Chúng nhân ba chân bốn cẳng dẫn Mộc Phong đang bất tỉnh nhân sự đi, không ai chú ý trên trán Mộc Phong có một khe hở nhỏ.
Mộc Phong tỉnh lại phát hiện bốn phía tối đen, trên tay chân đều đeo xiềng xích. Bởi chân khí đã tiết ra ngoài nên Mộc Phong cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhớ đến việc thiên mục mới mở, lại có chút cảm giác trong họa được phúc.
Đoán chừng đã là ban đêm, bốn phía tối tăm không có ánh sáng, Mộc Phong ngồi xếp bằng trên đất, vận công mới có chút khí lực, cảnh vật xung quanh nhờ công lực khôi phục một chút cũng rõ ràng hơn. Hắn không ngờ đang ngồi trong một cái động, trừ cánh cửa nhỏ phía trước lọt vào chút ánh sáng, bốn phía đều là tường đá cứng rắn, trong động trừ một cái bàn đá, còn có một đống cỏ khô trên đất, chắc là cái giường hiện tại của bản thân đây. Mộc Phong cười khanh khách, rồi lại lắc đầu, đã đến rồi thì nên hài lòng thuận theo tự nhiên, Mộc Phong nhất thời thản nhiên ngồi xuống.
Lại nhớ đến chuyện thiên mục, Mộc Phong liền mở thiên mục, chợt nhìn ngoài động có hai tên cai ngục đang uống rượu với nhau, trên bàn có một con gà nướng và một đĩa thịt bò.
Thiên mục chăm chú nhìn con gà nướng, Mộc Phong bỗng nhiên có chút thèm ăn, hiện tại có thể ăn miếng thịt gà thì thực là việc tốt, bỗng nghe phía ngoài một người kêu to:
- Con gà nướng đã chạy đâu mất rồi, là ngươi cất giấu phải không?
Một người khác cũng cất giọng the thé:
- Bà nội ngươi, lão tử đến di chuyển cũng không, e là ngưoi cất giấu mà vẫn còn ăn trộm la làng.
Hai người ồn ào một lúc, tiếng nói thấp dần.
Mộc Phong trong lòng có chút kì quái, chẳng lẽ bên ngoài có cao thủ, nhân lúc hai người không hay không biết đến trộm con gà nướng?
Bỗng nhiên ngửi thấy ở dưới chân một mùi hương nhè nhẹ bốc lên, cúi đầu nhìn, con gà nướng vừa nãy lại tự mình chạy đến đây, trong lòng vui mừng đưa con gà nướng lên miệng gặm một miếng to, mồm miệng nuốt lấy nuốt để như chưa từng được ăn.
Ăn xong con gà nướng, Mộc Phong lau miệng, thầm nghĩ: “Không ngờ ta có thể lấy được con gà, sao không thử lấy vò rượu của hai người bên ngoài. Trong tay hắn quả nhiên có một vò rượu, lại nghe hai người bên ngoài lớn tiếng cãi nhau, Mộc Phong vui mừng trong lòng: “Sau này các ngươi có cái ăn thì ta cũng có, việc vui như vậy cũng không tệ chút nào”
Sau khi cơm no rượu say Mộc Phong lại ngồi tu luyện Thiên Tâm Công Pháp.
Tỉnh lại sau một đêm, Mộc Phong phát hiện trong cơ thể lại có chút biến hóa, các điểm vàng kim chật đầy trong kinh mạch trước đây đã ít đi rất nhiều, chợt phát hiện hình dạng tâm tạng đã biến đổi, bên trong một hài nhi đang ngủ, lờ mờ có chút giống hệt bản thân. Trong lòng lặng nhớ một lượt Thiên Tâm Bảo Điển. Theo nội dung trong đó, hài nhi này gọi là Linh Lung Thần Anh.
Trong sách miêu tả một cách đơn giản giới thiệu qua việc sản sinh thần anh này chỉ là truyền thuyết, dường như chưa có ai luyện thành, cũng không nói có chỗ nào tốt. Mộc Phong ngỡ ngàng một hồi không biết sau khi sản sinh Linh Lung Thần Anh công lực bản thân đến cảnh giới nào.
Trong sách còn đề cập một điểm, có được thần anh này, luyện Thiên Tâm Bảo Điển cũng không còn tác dụng. Mộc Phong nghĩ đến đây, lòng nổi lên nỗi lo lắng, không biết tương lai nên luyện cái gì? Lẽ nào con đường tu hành của bản thân lại gian nan như vậy sao?
Mộc Phong trong nhà lao tiếp tục vô tâm luyện công, ngẫu nhiên nhìn hài nhi đang ngủ, trong lòng nghĩ nếu như nó có thể tỉnh lại, hoặc giả có thể cùng mình nói chuyện, nghĩ đến đó chợt thấy có chút hoạt kê liền buồn cười, đứa trẻ này vốn là bản thân, nào có đạo lí tự nói với mình.
[1] Hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn: Câu này đầy đủ như sau:
Rồng hãm ao tù tôm giỡn mặt
Hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn!
[2] Thiên mục: nhân vật nổi tiếng nhất có con mắt thứ ba giữa trán như Mộc Phong là Nhị Lang thần Dương Tiễn. Theo điển tích, Nhị Lang thần Dương Tiễn vốn là ngoại tôn của Ngọc Hoàng Thượng Đế, tướng mạo khôi ngô kỳ vĩ, anh tuấn phi thường lại thông minh chính trực, sở hữu bẩy mươi hai huyền công biến ảo khôn lường, thật là phong độ làm lòng người say mê, tài phép làm nghiêng trời lệch đất.
Nhắc đến Nhị Lang thần không thể không trầm trồ ngưỡng vọng danh xưng “ba mắt”. Diệu năng của con mắt thứ ba không những là cánh cửa trí tuệ, phân biệt rõ vạn vật, dưới cái nhìn thấu tận tâm can của nó những giả trá của thiên địa đều bị bóc trần, lại còn thấu được mười hai nhân duyên, hiện tượng sinh tử lưu chuyển của bậc A la hán “vô ngã vô chấp”, có thể ra khỏi sinh tử luân hồi, không bị trói buộc bởi thân tâm thế gian.