Diệu Diệu chẳng phải là nói những quả kết ở trên cây không có năng lượng sao? Trong nước cũng không cảm thấy sóng năng lượng, mà những quả rơi vào trong nước lại có năng lượng, quả thực kỳ quái!
Gặp những việc đi vào chỗ bế tắc, để tránh làm cho sự việc rối rắm hơn thực chất của nó Mộc Phong lúc này muốn tìm cách giải quyết từ trong cái điểm bế tắc đó.
Hắn đưa một tia thần thức ra khỏi mặt nước, xuyên vào trong lục quả trên cây. Bên trong quả này có hạt như bình thường, trong hạt có nhân tròn màu đỏ tươi, không phát hiện được điều gì khác thường. Mộc Phong kéo lui thần thức ra rồi lại đưa vào một quả màu sắc nhạt hơn ở trong nước, màu nhân của quả này đã trở thành gốm trắng, thì ra năng lượng chính là ở bên trong nhân màu gốm trắng này!
Mộc Phong chỉ hiểu rõ một điểm, phàm gian có trùng thảo trân quý, trùng vốn không đáng giá, cỏ cũng không đáng giá, nhưng trùng ăn cỏ, cỏ hấp thu dinh dưỡng của trùng, sau đó nảy mầm trở thành trùng thảo, bởi vậy mới có giá trị. Đoán chừng những quả hàm chứa năng lượng cũng là theo đạo lý này. Nhưng trùng thảo khi hình thành thì không thể thoát khỏi thời tiết giá rét; chứng tỏ việc hình thành quả năng lượng này cũng có nhân tố bên ngoài.
Mộc Phong bỗng nảy sinh ý tưởng kỳ lạ, hay là dưới đáy nước này có chỗ cổ quái?”
Hắn liền đưa thần thức chui xuống dưới. Đáy nước khiến người ta có một cảm giác mềm mại, không phải đá cũng chẳng phải bùn đất. Trải qua một khoảng cách không ngắn, Mộc Phong cuối cũng đã cảm giác được sóng năng lượng, trong lòng hơi thầm mừng rỡ, hay là đáy nước này có năng lượng thạch!
Tia thần thức đó của Mộc Phong gần như đã thăm dò dưới đáy nước hơn ngàn dặm, bỗng nhiên rơi vào một không gian! Lờ mờ có thể thấy đây là một không gian rộng lớn, bên trong còn có sinh mệnh!
Cầu trong cầu, thực là tinh cầu quái dị, hóa ra sinh mệnh của nguyên sinh tinh cầu ở Dị Giới không phải sinh sống trên bề mặt tinh cầu mà là ở bên trong, giống như nhân bọc trong vỏ! Đây là một cái nhân khổng lồ, nếu nói ở phía ngoài tinh cầu, tất cả mọi người đều là chân hướng về tâm cầu, như vậy ở Dị Giới cầu trong cầu này phải là đầu hướng về tâm cầu!
“Diệu Diệu, mau trở về, ta dẫn ngươi đến một thế giới khác xem thử.” Mộc Phong phóng một tia thần thức về phía Diệu Diệu càng lúc càng bay xa.
“Đợi ta ăn quả xong hẵng nói!” Diệu Diệu cũng không thèm quay đầu lại, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Mộc Phong lướt mắt nhìn những quả năng lượng ở khắp nơi trong nước, thầm chửi một câu: “Đầu heo!” Đưa tay bắt một đạo thần quyết, trực tiếp tóm Diệu Diệu nhét vào nội thể.
“Ca ca, ngươi là kẻ bắt cóc! Cái này là phạm tội! Ta phải kiện ngươi!” Diệu Diệu giận dữ nói.
“Kiện ta nghe thử, ta giúp ngươi viết lên cái muôi múc nước. Hắc hắc!” Tiểu Tinh Linh cười nói.
“Tại sao phải viết lên cái muôi múc nước?” Diệu Diệu không hiểu nói.
“Nước dính vào thì cũng bị đổ đi mất thôi!” Tiểu Tinh Linh cười lớn ha ha.
Diệu Diệu ngẩn ngơ nhìn Tiểu Tinh Linh, vẫn chưa nghĩ thông.
Mộc Phong thần niệm vừa động, thân thể lập tức từ thực hóa hư, xông thẳng vào không gian ở đáy nước, giơ tay hạ một đạo ẩn tàng cấm chế.
Đứng trong không gian kỳ quái này, Mộc Phong ngước mắt nhìn “bầu trời” lờ mờ, hệt như khi mặt trời vừa lặn đằng tây, ánh tà dương vẫn chưa hết hẳn, cảnh chiều nặng trĩu thê lương. Đây là một không gian khép kín, không trung đầy những khí thể dị dạng, những thực vật mảnh dài mọc trên mặt đất xốp, cành nhánh cực nhiều, tựa như bị kéo dài ra vậy, trên những cành trơ trụi này không hề có lá. Điều này cũng khó trách, toàn bộ thực vật đều sinh trưởng về hướng địa tâm, tất nhiên là khác biệt hoàn toàn với tinh cầu bình thường.
Theo lẽ thường, tất cả mọi thứ đều phải rơi xuống địa tâm, trừ phi chúng không có trọng lực, nhưng điều này là không thể. Mộc Phong không vận công cũng đứng vững vàng trên mặt đất. Xuất hiện tình trạng kỳ dị này, có thể vẫn còn một loại lực khác từ bên ngoài chống lại lực địa tâm này. Mộc Phong mở thiên mục, một đạo tử kim sắc quang mang bắn lên không trung. Trên trời có một vật xoay tròn cực nhanh, bởi tốc độ quay quá nhanh, người thường căn bản không cảm giác được nó đang xoay tròn.
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phong dâng cao, hắn bay lên không trung, khoảng cách đến vật xoay tròn đó càng gần, lực cản truyền đến càng lớn, chẳng trách bản thân không rơi về hướng địa tâm, hóa ra thực sự có huyền ảo!
Mộc Phong tận lực suy nghĩ cũng không cách nào giải thích được hiện tượng kỳ quái này, tính vui đùa bất giác đại tăng, dứt khoát thu lại công pháp, tức thì bị một đạo lực rất mạnh bắn trở về, giống như vẫn thạch rơi vào mặt đất, “băng” tung tóe lên một hố lớn.
Dưới tầng trời thấp một đàn sinh vật hình người bay đến, tựa như cá đang bơi trong nước. Nói họ giống cá, xác thức cũng không quá, bởi vì tướng mạo bọn họ và mỹ nhân ngư trong truyền thuyết có cùng một dáng vẻ, chỗ bất đồng là trong đàn sinh vật hình người này còn có nam nhân. Sở dĩ nói bọn họ có sự khác biệt nam nữ, nguyên nhân là Mộc Phong nhìn thấy thân trước vài ‘người’ trong đó nhô ra hai vật hình tròn đại khái như là nhũ phòng. Hắn gọi họ là ngư nhân, ngư nhân không mặc y phục. Nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá, có điều không có lân phiến. Nửa thân dưới không lân phiến trơn bóng như ngọc, da dẻ họ màu hồng nhạt, tướng mạo đều tuyệt vời, chỉ có hai từ: Xinh đẹp! Rốt cuộc xinh đẹp thế nào?...Xinh đẹp phi thường.
Mộc Phong đã ẩn thân, không có ngư nhân nào có thể nhìn thấy hắn, có điều ban nãy không cẩn thẩn đã làm bắn tóe ra một hố lớn, phát ra tiếng động, hiếu kỳ gần như là thiên tính của con người. Đám ngư nhân tò mò vây quanh hố lớn phía trên, thầm thì thảo luận gì đó. Mộc Phong chia ra một tia thần thức tiến vào não một nam ngư nhân trong đó, sao chép một phần hệ thống ngôn ngữ của gã. Lần này Mộc Phong đã hiểu, một nữ nhân ngư đang oán trách: “Mấy trận chiến gần đây tộc nhân chúng ta tử thương vô số, có thể đã chọc giận thiên thần, bởi vậy mặt đất mới vô duyên vô cớ lõm xuống một cái hố. Nếu như còn đánh nữa sợ rằng cả mặt đất sẽ phải chìm xuống.”
Gặp phải việc không thể giải thích, nam nhân thông thường sẽ nói đây là bí ẩn không cách nào lý giải, nữ nhân sẽ vì chuyện này mà sinh ra cảm khái, nhân tiện phát tiết những bất mãn ngày thường.
Mộc Phong nằm bất động trong hố, tham quan miễn phí những mỹ nhân ngư xích lõa ở khoảng cách gần, chỉ thằng ngốc mới cử động.
Vẫn là nữ ngư nhân đó, không ngờ lại bay xuống hố, cách Mộc Phong chỉ có gần ba xích. Mộc Phong nhịn không nổi thở mạnh một hơi, chỉ nghe “hô” một tiếng khẽ vang, tức thì thổi mỹ nhân ngư này lên giữa không trung. Mộc Phong ngớ ra, hóa ra những ngư nhân này cực nhẹ, bởi vì Mộc Phong không hề vận công lại tựa như thổi một cọng lông ngỗng.
Trong nháy mắt, mỹ nhân ngư này lại bị một đại lực ép xuống. Liền sau đó là một tiếng hét truyền đến “A”, tiếng la này ít nhiều có chút ẻo lả, đoán chừng so với tiếng nàng ta ở trên giường còn êm tai hơn. Mộc Phong cười thầm, thân thể nhẹ vậy, cho dù rơi xuống cũng không thể thụ thương, có cần phải kêu khoa trương như thế không? Bất quá Mộc Phong vẫn thò tay nhẹ nhàng đỡ lấy nàng ta. Cái đỡ này vừa khéo đệm dưới hai vòng niêm hoa trước ngực nàng, khiến Mộc Phong thất vọng là vật xem có vẻ phong mãn dụ người như vậy lại trũng xuống cũng nhanh, cảm giác đó giống như nhào một khối bùn nhão, chỉ khác là tay không bị lõm vào.
Có người nói trước ngực nữ nhân có hai cái khóa, bất luận chiếc chìa nào chuyển động hợp lý đều có thể khai mở cơ quan trên toàn thân nàng! Quả nhiên, mỹ nhân ngư này lại “a” một tiếng.
Tính trẻ con của Mộc Phong bỗng nhiên nổi lên, tung người né ra ngoài hàng chục trượng, vận khởi huyễn hóa thuật, tức thì biến thành một nam ngư nhân xích lõa. Mộc Phong không khỏi kiểm tra trên dưới một lượt, nửa thân trên không phải ẩn tàng, nửa thân dưới chẳng cần giấu cũng không lộ ra xuân quang. Mộc Phong yên tâm triệt bỏ ẩn thân cấm chế, đường đường chính chính xông đến giúp ngư nhân kia, kêu một tiếng: “Xin hỏi, đây là nơi nào?”
“Ngươi là ai? Từ đâu đến?” Nữ ngư nhân kinh ngạc nhìn Mộc Phong, quay đầu lại hỏi ý kiến: “Các người có ai biết hắn không?”
Chúng ngư nhân đều lắc đầu, chỉ sợ đã lôi kéo quan hệ với Mộc Phong.
“Ta đi qua chỗ này, không cẩn thận bị lạc đường.” Mộc Phong mặt hơi mỉm cười , không có một điểm đáng nghi, bản lĩnh bịa chuyện càng ngày càng cao minh.
“Ngươi qua đây, bổn cô nương có lời muốn hỏi!” Nữ ngư nhân ra lệnh.
Mộc Phong thầm nghĩ, nghe nàng ban nãy “A” thông thạo như vậy, có phải là các cô nương đều đáng hoài nghi không! Bất quá hắn vẫn nghe theo lời nàng ta bay đến…
“Trời à! Tốc độ của ngươi thật nhanh, đánh trận nhất định là một hảo thủ!” Nữ nhân ngư kinh hô.
Mộc Phong ngẩn ra, vốn định trêu đùa bọn họ, đâu biết đã quên mất bản thân là thần, nhất thời không cẩn thận để lộ ra sơ hở!
“Ta bây giờ cũng mặc kệ ngươi là ai, ngươi đã bay nhanh như vậy thì phải đi đánh trận!” Nữ ngư nhân không chút khách khí đưa Mộc Phong vào hàng ngũ tráng đinh.
“Các người muốn đánh nhau với ai?” Tại sao phải đánh?” Mộc Phong mỉm cười.
“Ta thấy ngươi có điểm giống đồ ngốc!” Nữ ngư nhân trừng mắt nhìn Mộc Phong.
“Không hiểu thì là đồ ngốc sao?” Mộc Phong cười hỏi.
“Ngươi có thể không hiểu tại sao ngươi lại sinh ở thế giới này, cũng có thể không hiểu tại sao ngươi phải trở thành nam nhân, thế nhưng, ngươi chẳng thể không hiểu tại sao phải đánh trận! Bởi vì vấn đề này ngay cả đồ ngốc cũng biết!” Nữ ngư nhân xem thường nói.
Lại là một nữ nhân không nói đạo lý.
Xem ra chẳng có gì thú vị, Mộc Phong quay người định ly khai.
“Bởi vì bọn chúng đã cướp bảo bối của chúng ta!” Nữ ngư nhân bĩu môi nói.
“Bảo bối gì?” Mộc Phong lại thấy hứng thú.
“Công chúa của chúng ta!”
Hóa ra đã cướp một mỹ nhân ngư của họ, Mộc Phong thầm nghĩ bản thân không phải là chúa cứu thế, việc nhỏ này không thuộc về phạm vi cai quản của mình, bèn bình tĩnh nói: “Bọn chúng cướp công chúa của các người làm gì?”
“Bởi vì chỉ có công chúa mới biết những vật như vậy giấu ở đâu!” Nữ ngư nhân há miệng, nhổ ra một viên trân châu lóe ra tử quang nhỏ như hạt đậu.
“Dị Thần tinh châu!” Hỗn Độn Thần Thạch thình linh mở sáu con mắt, dùng thân niệm nói gấp.
“Dị Thần tinh châu này có tác dụng gì?” Mộc Phong dùng thần niệm tò mò hỏi.
“Dị Thần tinh châu chính là nước mắt của Thông Thiên Thần Châu khi thương tâm ngưng kết mà thành!” Hỗn Độn Thần Thạch nói.
“Nghe nói Thông Thiên Thần Châu đứng đầu tam đại thần vật trong thiên địa, Hỗn Độn Thần Thạch, Tô Thiết Thần Châu còn phải xếp phía sau nàng!” Càn Khôn Như Ý Trạc nhịn không nổi phát ra một câu.
“Thật sự là vậy sao? Thạch Đầu!” Mộc Phong tỏ ra hoài nghi.
“Mọi người đều muốn xếp như vậy, ta cũng không biết! Ngày nào đó gặp mặt nàng ta, ta nhất định phải tỷ cao thấp với nàng một phen!” Hỗn Độn Thần Thạch tức tối bất bình nói.
“Thông Thiên Thần Châu này có bổn sự gì?” Mộc Phong tiếp tục hỏi.
“…” Hỗn Độn Thần Thạch và Càn Khôn Như Ý Trạc im lặng không nói gì.
“Tiểu Ngọc, ngươi đã nói Thông Thiên Thần Châu đứng đầu tam đại thần vật mà lại không biết nó có bổn sự gì sao?” Mộc Phong vô cùng khó hiểu.
“Ta chỉ biết theo tin đồn Thông Thiên Thần Châu xếp đầu tiên trong tam đại thần vật, những thứ khác đều không biết.” Càn Khôn Như Ý Trạc lúng túng nói.
“Ngươi có đi đánh trận hay không?” Nữ ngư nhân thấy Mộc Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trân châu trên tay mình, không nhịn nổi quát: “Hôm nay ngươi nhất định phải đi đánh trận!”
“Gấp gì chứ! Ta đương nhiên muốn đi!” Mộc Phong thu hồi thần thức, bình tĩnh nói.