Đang nói chuyện, một cỗ tử kim sắc quang cầu dao động cường liệt tập kích vào Mộc Phong, vang lên những tiếng “tư tư”. Mộc Phong cười nói: “Ngưng Hồ dường như cũng muốn thay đổi năng lượng dao động của ta, ta không so đo với ngươi, lùi lại thôi.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang cầu phình to gấp bội, bức Ngưng Hồ không thể không lùi lại vài xích.
“Ngươi chớ trêu chọc ả, nha đầu đó tranh cường háo thắng, nếu ả cáu tiết, đem họ biến thành năng lượng ám ma, đầu của ngươi sẽ to ra nhiều vì lắm chuyện phiền phức đó.” Hỗn Độn thần thạch chỉ vào Hàn Yên và Vô Ngôn nói.
Mộc Phong lách mình rút khỏi Ngưng Hồ, thương yêu nhìn nhị nữ trong hồ, quay người muốn trở về từ lối vào. Rốt cuộc hiện tại là mình có việc cầu ả, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Chủ nhân, đợi chút hãy đi.” Tiểu Tinh Linh kêu lên.
“Tiểu Tinh Linh, còn có chuyện gì?”
“Chủ nhân đã đến rồi, sao không hỏi Trúc châu trong hồ có diệu dụng gì?” Tiểu Tinh Linh cười nói.
“Trúc châu đó nhìn cũng đẹp đẽ, chẳng lẽ ngươi muốn để ta đeo nó trên người, bất quá chút đồ trang sức thường là đồ vật của nữ nhân, một đại nam nhân ăn mặc màu mè như thế, há không để người ta cười nhạo sao?”
“Trên người chủ nhân không phải mang theo Càn Khôn Như Ý trạc và Thất Tinh Tử ngọc bội sao? Nếu như có thể, mang thêm một Trúc châu thì có làm sao?” Tiểu Tinh Linh phản bác nói.
“Cái này không giống, thủ trạc và ngọc bội của ta không phải đồ trang sức. Ngươi nói coi, Trúc châu này còn có diệu dụng gì sao?
“Trúc châu ở trong Ngưng hồ trải qua trăm vạn năm mới trưởng thành, chắc chắn có giá trị đó. Ta thực sự cũng không biết Trúc châu này rốt cuộc có tác dụng gì, bất quá, Thạch Đầu chắc biết đó. Thạch Đầu, ngươi làm sao thấy hòn Trúc châu này?” Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.
“Ngưng Hồ đã có loại linh tính ngạo nghễ đó, chắc hẳn ả kết xuất Trúc châu là để khoe khoang với người đời một chút về năng lương tinh thuần của ả đó. Ta suy đoán Trúc châu này chính là loại năng lượng thể thuộc tính cực đoan.” Hỗn Độn thần thạch đáp.
“Thuộc tính cực đoan?” Mộc Phong khẽ nhíu mày.
“Phần Thiên thần hỏa là ngọn lửa nóng và sáng nhất, nó là một loại lửa có thuộc tính cực đoan. Bất quá, Ngưng Hồ này kết xuất ra Trúc châu, rốt cuộc ả muốn phô bày ra loại thuộc tính gì thì ta cũng không biết được.”
“Thạch đầu, ngươi là ông tổ vận dụng năng lượng, về phương diện năng lượng, lẽ nào còn có việc mà ngươi không biết sao?” Tiểu Tinh Linh đối với trả lời của Hỗn Độn thần thạch vô cùng không thỏa mãn.
“Sự vật đều là phát triển biến hóa mà ra, lúc thiên địa ở thời kỳ hồng hoang, nào có sinh vật nào? Sau cùng không phải những cái này đều biến đổi ra sao?” Hỗn Độn thần thạch dửng dưng nói.
“Trúc châu này đã có khả năng là loại thuộc tính cực đoan, ta cho dù lấy được dường như cũng chẳng biết để ở nơi nào, hơn nữa còn không biết cầm có tác dụng gì. Không bằng để nó chỗ này, sau này có duyên hãy đến lấy đi.” Mộc Phong thầm nghĩ: “Hàn Yên và Vô Ngôn vẫn còn cần ả tiếp tục cải tạo, làm sao có thể lấy của ả thứ gì?”
“Chủ nhân, người lo lắng Ngưng Hồ bất lợi đối với Hàn Yên và Vô Ngôn tỷ tỷ, đúng không? Kỳ thực, người khỏi cần lo lắng, Ngưng Hồ hiện giờ chỉ có linh tính, không có ý nghĩ. Hơn nữa, ả đã có linh tính khoe khoang, khả năng còn hy vọng có người lấy đi Trúc châu do ả kết xuất đi khoe khoang một phen, cho ả chút sỹ diện đi! Lại nói, người không phải có Vô Cực Lưỡng Nghi bình sao? Sao không kêu nó đến thử? “Tiểu Tinh Linh nhìn ra ý nghĩ của Mộc Phong, nhanh chóng nêu ra một ý kiến khác.
“Vô Cực Lưỡng Nghi bình mặc dù ở trong cơ thể ta, nhưng không nhất định nghe ta nói. Bất quá, ta có thể thử một phen, biết đâu nó nổi cao hứng chịu ra giúp ta!” Mộc Phong nói xong liền xuất ra một tia thần thức đi vào đốc mạch, tìm đến Vô Cực Lưỡng Nghi bình, kiên trì câu thông một hồi với nó.
Sau một giờ, cũng không thấy Vô Cực Lưỡng Nghi bình có chút phản ứng gì, Mộc Phong cười khổ, chỉ đành quay người rời đi. Đúng lúc đó, ánh sáng thổ hoàng sắc (màu vàng đất) lóe lên, một chiếc bình sứ vàng ngọc tinh xảo từ trong cơ thể Mộc Phong chui ra, xoay chuyển phi đến phía trên Ngưng Hồ. Miệng bình bốc thẳng lên một đạo thổ hoàng sắc vụ khí, chớp mắt bay thẳng đến Trúc châu ở trung tâm Ngưng hồ, cuốn lấy nó cho vào trong bình, sau đó Vô Cực Lưỡng Nghi bình lại nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Mộc Phong.
Ngưng Hồ chớp mắt nổi sóng kịch liệt như thủy triều dâng, không biết là hưng phấn hay phẫn nộ.
Mộc Phong nhìn nhị nữ vẫn đang ngủ an lành trong hồ, thầm nghĩ: “Các nàng cứ ngủ ngon, ta lần tới sẽ đem nương tử và Lan Nhi trở lại.” Mộc Phong cười nhẹ, thân hình dần trở nên mờ ảo, chớp mắt đã biến mất ngoài động.
Ra khỏi địa động, bay ra khỏi Bành Kỳ tinh cầu, Mộc Phong xuất hiện ở trong quái dị không gian, dùng thần niệm thu Bành Kỳ tinh cầu vào trong Càn Khôn Như Ý trạc. Đã đến lúc phải đi, Mộc Phong niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang mang trên tay phát ra, giống như con tằm nhả tơ, cuốn lấy hắn, thần niệm vừa động, hắn đã đứng ở trong phủ của Y Liên. Lên đến cảnh giới tầng thứ 8 quả thực có khác, Mộc Phong chỉ mới nâng công lực và cảnh giới lên một tầng mà đã vận dụng một cách tùy tâm sở dục Không Gian Khiêu Dược quyết, xem ra sau này hành tẩu trong giới, không cần phải dùng biện pháp phi hành nữa. Mộc Phong vung tay xuất thần quyết để ẩn tàng thân hình, trong khoảng khắc ngộ ra cảnh giới thứ 8, lại kinh ngạc phát hiện, thần thức và thần niệm cũng là một loại hình thức năng lượng. Mộc Phong trong lòng mỉm cười, chung quy lại sau này có rất nhiều việc có thể không cần phải làm rồi. “Hồng Mông thiên kinh” đúng là công pháp thần kỳ, bản thân chỉ đạt đến tầng thứ 8 mà đột nhiên đã có rất nhiều năng lực quái dị mà ngay cả các vị thần phổ thông cũng có thể không có, còn có thể tùy tâm sở dục dùng thần thức và thần niệm làm được rất nhiều việc, đích thực là việc rất đáng vui mừng.
Mộc Phong tạm thời lưu lại trong phủ Y Liên là có thâm ý, nói cho cùng thì phân thân đó đại biểu cho bản thân, nếu như một người cả bản thân cũng không quý trọng, không để ý, thì người khác làm sao có thể quý trọng và để ý đến anh ta? Cho nên Mộc Phong đến để thu hồi phân thân đó.
Mộc Phong xuất ra thần thức, dò tìm một lượt trong phủ đệ của Y Liên, ngoại trừ phát hiện phân thân của mình đang ở cùng một chỗ với chị em Bách Hợp, còn nhìn thấy một nữ nhân đã từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình, chính là Hạnh Nhi.
Điều khiến Mộc Phong không hiểu là Hạnh Nhi đang bị giam cầm, bị nhốt trong một thạch ốc tối tăm. Việc Hạnh Nhi bị nhốt giam đối với Mộc Phong không có quan hệ, việc của Yêu Giới, hắn cũng không có lý do để hỏi, thế nhưng đang lúc muốn thu hồi thần thức, hắn bỗng nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc. Người này tóc dài tới vai, ngũ quan đẹp đẽ, ẩn ẩn phát ra vài phần yêu khí, hoa mắt còn cho đó là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng hắn là nam nhân, còn là người mà Mộc Phong không lạ, hắn chính là kẻ năm đó chạy trốn theo Khôn Liên yêu vương đến Yêu Giới này, Uông Lan Phương!
Đoạn tình cừu ân oán đó đối với Mộc Phong mà nói, ký ức hãy còn như mới, nhưng cũng chỉ là mây khói lướt qua mà thôi. Uông Lan Phương dĩ nhiên háo sắc, nhưng không thể vì thể mà gán cho hắn là người xấu.
Trong thạch ốc, Uông Lan Phương mắt lóe lên một tia nhìn dâm đãng, hắn đi đến trước một bộ, cách Hạnh Nhi gần một xích nói: “Hạnh Nhi, ta hỏi lại lần nữa, ngươi đem năng lượng thạch giấu đi đâu?”
Hạnh Nhi theo bản năng muốn lùi lại một bước, thân hình yểu điệu lay đông, tay Uông Lan Phương đã đặt lên bờ vai gầy khẽ run lên của nàng. Hạnh Nhi tựa hồ không cách gì phản kháng, chắc đang bị cấm chế chế trụ lại, đầu cúi thấp, hướng về một bên, giọng có chút run rẩy: “Ta không lấy trộm năng lượng, các người xử oan ta!”
Bàn tay trắng toát, không chút huyết sắc của Uông Lan Phương chầm chậm trượt từ trên vai Hạnh Nhi lên trên cái gáy nhỏ nhắn.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!” Hạnh Nhi mặt đã đỏ hồng.
“Ả không phải người trong Yêu Giới! Yêu nhân vốn là thực vật thành tinh, làm sao có thể có máu đào chảy lên trên mặt?” Mộc Phong vốn không muốn tiếp tục nhìn, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến hắn không di chuyển thần thức.
“Hạnh Nhi, chúng ta vốn là đồng môn, năm đó cùng nhau đến Yêu Giới này, đó là do trời định, nàng xem sư huynh ta đã đột phá đến cảnh giới Yêu tôn, không bằng nàng theo ta tu hành, vì chúng ta có tư chất đặc thù ở giới này nên nàng hoàn toàn có thể tu lên cảnh giới Yêu tôn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể thống nhất Yêu giới, có lẽ còn có thể sát nhập Tiên giới, lúc đó thì ung dung tự tại biết bao! Há không bằng nương nhờ dưới trướng người khác sao?” Uông Lan Phương nét mặt cười bỗng nhiên phát sinh dâm ý.
“Đồng môn? Hạnh Nhi lẽ nào đến từ Hỗn Nguyên môn ở Thiên Nam quốc?” Mộc Phong kinh ngạc nghĩ.
“Yêu nhân! Ngươi phản bội sư môn, nhân thần công phẫn, khi đó ngươi chạy đến Yêu Giới, lại bắt cóc ta đi, nếu như không vậy, ta làm sao có thể chịu đựng khóc thầm, đến Yêu Giới này sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng chứ?”
“Hạnh Nhi, nàng quá cố chấp rồi, cứ cho nàng suốt ngày ở cũng mấy lão gia hỏa ở Hỗn Nguyên môn thì có thể dễ dàng phi thăng lên Tiên Giới sao? Hơn nữa Tiên Giới và Yêu Giới vốn là hai giới cùng cấp, trường sinh bất lão giống nhau, tu tiên và tu yêu có gì khác biệt? Nàng tu hành ở Yêu Giới này, tránh được thiên kiếp, không lâu trước đây đã tu xuất ra tiên tâm, đạt đến thực lực tiên nhân. Nàng nên cảm ơn ta, nếu không phải ta từng nhiều lần trước mặt Khôn Liên Yêu vương nói tốt cho nàng, liên tục cho nàng lam sắc năng lượng thạch tu luyện, nàng có thể có chút thành tựu như hôm nay không?”
Mộc Phong dùng thần thức nhẹ nhàng đi vào cơ thể Hạnh Nhi, thấy một quả tiên tâm màu trắng bạc đang chậm chạp đập, hóa ra tiên tâm đang bị quản chế. Bất quá, ả quả thực là cơ thể tiên nhân, chỉ là năng lượng trong cơ thể quái dị, không phải là tiên linh chi lực! Xem ra Uông Lan Phương ở Yêu Giới này cũng thu hoạch không nhỏ, có lẽ thực sự đạt đến cảnh giới Yêu tôn. Yêu tôn thì sẽ có thực lực thế nào? Mình cũng không biết, may mà không tùy tiện đi thăm dò công lực kẻ này, bằng không há không phải có thể bị hắn phát hiện sao. Phàm nhân tu hành ở Yêu Giới lại có thể tu thành tiên nhân? Mộc Phong vô cùng không hiểu, khi đó mình chưa từng vận công, lại không biết Yêu Giới còn có tiên nhân thế này! Hạnh Nhi đến từ Hỗn Nguyên môn, chắc là môn hạ của Nguyệt Tâm sư bá. Mộc Phong lục tìm trong bể sâu ký ức, đột nhiên tỉnh ngộ, Hạnh Nhi này cùng mình đã từng có một đoạn duyên! Năm đó khi Kỳ Lân thần thú cõng mình từ Lão Quân hồ phi lên núi, lạc vào Tú Linh phong, gặp một tiểu cô nương tuổi chừng mười bốn, mười lăm, lẽ nào là Hạnh Nhi? Mộc Phong dùng thần niệm đem hai hình ảnh cho vào trong não cẩn thận so sánh, quả là nàng! Thì ra qua nhiều năm, nàng đã lớn rồi!
Hạnh Nhi trầm giọng nói: “Dù cho gặp phải thiên kiếp, tu không thành tiên, cũng chỉ có thể nói thời vận của ta không tốt, tu hành không đủ, chung quy lại chết đi còn tốt hơn gấp vạn lần sống mà bị ngươi chèn ép nơi này!”
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi! Nhưng trước lúc chết, ta sẽ để ngươi thử cảm thụ mùi vị làm đàn bà, có lẽ lúc đó ngươi còn bỏ đi ý muốn chết nữa, hắc hắc!” Uông Lan Phương không kìm được nụ cười dâm đãng, tay men theo cần cổ trắng ngần của Hạnh Nhi trượt xuống bên dưới.
“Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hạnh Nhi vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, khó có thể chịu nổi.
“Màn kịch đến đây nên kết thúc đi!” Mộc Phong giống như quỷ mị xuất hiện trong thạch ốc, cách Uông Lan Phương mặt đang đầy vẻ kinh hãi gần một trượng, lạnh lùng nhìn hắn bình tĩnh nói.
Hạnh Nhi căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, bản thân không ngờ bị hắn ôm trong lòng, không nhịn được kinh ngạc nói: “Sao lại là ngươi?”
“Mộc Phong! Ngươi là người hay là quỷ!” Uông Lan Phương chớp mắt lại khôi phục sự lãnh khốc, âm lãnh nói.