Đột nhiên từ đáy bình một cụm lửa nhỏ màu tím bay ra, Mộc Phong một mắt vừa nhìn sang, đầu óc bỗng dưng quay cuồng, toàn thân có cảm giác như vô lực. Thình lình, Mộc Phong chưa bao giờ có cảm giác kì nhiệt trong người tấn công thẳng tới tim. Diệu Diệu toàn thân tán xuất một tầng hắc sắc quang mang cản lại khoảng nửa khắc, đoạn bay đến trên đầu Mộc Phong la lớn:
- Năng lượng của đệ hết sạch rồi , nóng chết đi thôi ! ô ô!
Kì Lân Thần Thú đôi mắt mở to với thần sắc kinh hoàng kêu lớn:
- Trời ơi, thì ra chính là Phần Thiên Thần Hỏa!
- Lửa này là thứ lửa gì đây ?
Mộc Phong vận khởi Thần Linh chi lực, mồ hôi chảy ra làm ướt cả quần áo, số lượng những giọt mồ hôi phát tiết ra càng lúc càng nhiều, càng lớn như hạt châu.
- Chủ nhân, hãy lập tức trốn vào bên trong của Tiểu Ngọc mau!
Tiểu Tinh Linh cấp thiết kêu lớn:
- Ngọn lửa này chính thị là Phần Thiên Thần Hỏa, tại cửu giới lợi hại nhất là thần hỏa này, trời ạ , làm thế nào mà nó xuất hiện ở đây thế?
Mộc Phong thần niệm lập tức phát động, mang Diệu Diệu và Kì Lân thần thú tiến vào Càn Khôn Như Ý trạc. Ngọn lửa màu tím lúc này lập tức bay lên, trùm lấy thủ trạc.
Mộc Phong lấy tay lau mồ hôi, thở hỗn hễn nói:
- Con bà nó à, cái này gọi là Phần Thiên Thần Hỏa sao, thật sự là biến thái quá. May mắn là có Tiểu Ngọc ở đây!
- Ngươi không thể trốn ở chỗ này! Chủ nhân, lập tức đi ra mau!
Tiểu Ngọc đột nhiên nói một cách yếu ớt.
Diệu Diệu và Kì Lân Thần Thú nhìn thấy tình thế có khả năng không tốt, lập tức cả hai biến thành hai đạo hào quang chui vào nội thể của Mộc Phong.
Mộc Phong còn không có đủ thời gian để suy nghĩ đã bị Càn Khôn Như Ý hất văng ra, đồng thời còn có vài tinh cầu và trùng anh cũng bị văng ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, trùng anh trong nháy mắt đã bị thiêu thành một cụm khói trắng
Mộc Phong kinh sợ mắt mở lớn nhìn như ngây ngốc, khởi động Thần Linh chi lực tạo thành một kim sắc quang cầu, giận dữ quát :
- Tiểu Ngọc, sao ngươi lại đem chúng ta ném ra ngoài?
- Chủ Nhân, cái này chính là Phần Thiên Thần Hỏa a. Ta cũng không thể bảo vệ an toàn cho người, ngọn lửa này cũng có linh tính, phàm là thứ gì có sinh mệnh, nó đều muốn thiêu hủy!
Càn Khôn Như Ý trạc tỏ vẻ không còn sự lựa chọn nào khác nói:
- Nếu ngươi cứ trốn vào nội thể của ta, ta và ngươi có thể cùng bị thiêu một lượt, với hoàn cảnh này thì ngươi phải tự đối phó thôi!
- Ngươi, ngươi thật là quá ích kỷ mà?
Mộc Phong bên ngoài bị thiêu đến tâm thần không yên, không kìm chế được giận dữ nói:
- Nếu chúng ta bị đốt cháy hoàn toàn, vậy nhà ngươi ở lại có lợi ích gì?
Càn Khôn Như Ý không nói gì.
Càng làm Mộc Phong kinh tâm hơn, tinh cầu nằm gần đó không ngừng truyền lại âm thanh bị chấn động mạnh. Nhưng hiện tại hắn đã không thể tự bảo vệ chính bản thân, căn bản là không có cách nào lo lắng cho mấy khỏa tinh cầu này! Nhớ đến năm nữ nhân còn đang ở trong tinh cầu, Mộc Phong vừa giận vừa sợ! Ám kim sắc phòng hộ cầu xung quanh thân đã bắc đầu kịch liệt chấn động, thấy rõ là không thể chi trì lâu hơn nữa, rất nhanh sẽ bị thiêu hủy!
Tiểu Tinh Linh bình tĩnh hỏi :
- Thạch Đầu, ngươi có biện pháp gì không?
- Phần Thiên Thần Hỏa không có khả năng thiêu chết ta, nhưng ta cũng không thể kiềm chế nó được, nó chính là hỏa chúc tính cực đoan, nếu năng lượng của ta đầy đủ, dĩ nhiên có thể ngăn cản nó thiêu đến đây, nhưng muốn giết nó, chuyện này không làm được a!
Hỗn Độn thần thạch thở dà , chỉ tay tới Linh Lung Thần Anh nói:
- Đem năng lượng của ngươi cho ta, ta thử xem, có thể cản trở nó được không!
Linh Lung Thần Anh vội vàng vẫy tay đem một phần năng lượng cực lớn vào miệng Hỗn Độn Thần Thạch. Hỗn Độn Thần Thạch liên tiếp nuốt hàng trăm khỏa năng lượng, tựa hồ giống như chưa ăn gì, bàn tay vẫn đưa về phía trước Lung Linh Thần Anh.
Linh Lung Thần Anh cực kỳ buồn bã, trong lòng thật đau muốn chết được, nhưng không thể không cấp cho hắn. Sau một lúc nữa, Linh Lung Thần Anh tang khí đầy đầu xòe hai tay than:
- Năng lượng đã cấp cho ngươi hết rồi, nếu ngươi không thể thành công, bọn ta hôm nay chết là cái chắc!
Hỗn Độn Thần Thạch không nói gì, bay ra khỏi thân thể Mộc Phong, từ trong miệng phún ra một đạo tử khí dày đặc, đem Mộc Phong bao bọc lại bên trong, Mộc Phong chính tại ranh giới gần mất đi tri giác, thần trí mơ hồ, năng lượng cầu do Hỗn Độn Thần Thạch phún xuất trong chớp mắt đã cản Phần Thiên thần hỏa lại bên ngoài, bộ óc của Mộc Phong mới từ từ thanh tĩnh được một chút.
Từ bên ngoài quang tráo do tử khí hình thành không ngừng truyền vào âm thanh toái liệt (gãy vỡ), Hỗn Độn Thần Thạch không ngừng phun khí tím, mỗi lần phun ra một ngụm, quang tráo lập tức khôi phục như thường, nhưng chỉ có thể ngăn cản trong thời gian gần một chén trà mà thôi. Hỗn Độn Thần Thạch thở dài:
- Năng lượng của chúng ta không đủ tinh thuần, không thể ngăn trở nó được.
Nhất thời, cả đoàn người và thú đều cảm thấy tầng tầng tuyệt vọng, Mộc Phong năng lượng đã dùng hết, hô hoán Tô Thiết thần châu vài lần, cũng không có lấy một chút phản ứng.
“Băng”, một âm thanh trong trẻo vang lên, tử khí quang tráo đã bị phá vỡ, tử kim sắc quang mang chớp động, sức nóng khủng khiếp đã ập tới, Mộc Phong trước mắt chỉ thấy một phiến mông lung, tầm nhìn không thể nhìn thấu, khỏa tinh cầu không biết đã bị thiêu hết chưa? Một cảm giác ân hận trỗi lên, bản thân không có bản lãnh của Tiên Giới Chí Tôn đã đành, không thể cứu lấy năm nữ nhân của mình, không thể giết được Bích Túc, lại còn lâm vào tình trạng bi thảm như bây giờ, không nhẫn nhịn được, cất tiếng than dài:
- Trời không dung ta, ta cũng không còn cách nào! Chết ta không sợ, chỉ tiếc chết không minh bạch, thật không cam tâm a!
Phần Thiên thần hỏa trong chớp mắt đã đến trước mặt, Đỗ Ngu thần giáp phía trước Mộc Phong sợ hãi chui vào bên trong thể nội của hắn. Mộc Phong anh hùng lạc lối, hai mắt nhắm lại, mọi điều đều buông xuôi!
Đột nhiên, từ Thất Tinh Tử Ngọc Bội trước ngực Mộc Phong, bảy điểm sáng màu sắc không giống nhau sáng bừng lên, tức thời thất sắc quang ảnh bay ra, như cầu vồng bảy màu hướng về phía Phần Thiên thần hỏa, từng đám từng đám lớn Thần linh chi lực mang theo năng lượng kỳ dị bao lấy Mộc Phong, thân nhiệt xung quanh hắn đột nhiên biến mất, mở mắt ra phát hiện Phần Thiên Thần Hỏa đã bị Tử Ngọc Bội của bản thân phát ra ánh sáng bảy màu từ trước ngực thu lấy rồi.
- Thất Tinh Diệu Thiên!
Tiểu Tinh Linh kinh ngạc kêu lớn.
Bốn phía trong phút chốc đã khôi phục lại sự tĩnh lặng, nằm ở không xa, khỏa tinh cầu đã trở lại kích cỡ như trứng khủng long, Mộc Phong lấy tay cầm lên xem, tử tế xem kỹ, tức thời vừa vui vừa lo. Mừng vì thần cấm bên trên tinh cầu đã bị thiêu hết, lo vì năng lượng bản thân đã tiêu hao hết, tạm thời không thể đi vào được!
- Chủ Nhân, ta đã nhớ ra, hòn đảo này có khả năng chính là thần khí!
Tiểu Tinh Linh nói.
- Tiểu Tinh Linh, ngươi thật sự mã hậu pháo (ngựa chay sau pháo – ý là xong việc rồi mới nói), nhà ngươi nếu đã biết trước hòn đảo là một kiện thần khí , chúng ta đã không mạo hiểm tiến vào rồi!
Mộc Phong bất mãn hỏi:
- Vậy ngươi có biết nó là loại thần khí gì không?
- Tiểu đảo này dạo trước có thể sinh ra Phần Thiên Thần Hỏa, ta nghi ngờ là nó có thể là Vô Cực Lưỡng Nghi bình! Chỉ có Vô Cực Lưỡng Nghi bình mới có khả năng như vậy!
Tiểu Tinh Linh đáp.
- Vô Cực Lưỡng Nghi bình? Thực ra là cái gì mà lại có khả năng như vậy? Không ngờ ai đó lại có thể tạo ra thần khí như vậy!
Mộc Phong có một chút giật mình nói.
- Cái này là do Dị thần làm ra, cũng chỉ có duy nhất Dị thần mới có khả năng như vậy.
- Ai là Dị thần?
Mộc Phong hiếu kỳ hỏi.
- Ông ta là người mà cả thần nhân cũng không nhìn thấu được! Tương lai ngươi đến được Thần Giới, nếu như hữu duyên gặp được ông ta, ngươi có thể tự hỏi ông ấy!
Tiểu Tinh Linh trả lời.
Mộc Phong nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Đúng là tên biến thái, tốt hơn hết là đừng để ta gặp được!
Trong tâm xoay chuyển ra vấn đề khác, liền hỏi:
- Tiểu Tinh Linh, hồi nãy ngươi có nói về Thất Tinh Diệu Thiên, vậy có gì tốt trong đó vậy?
- Ở trước ngực ngươi có Thất Tinh Tử Ngọc Bội , căn bản vốn là Thần Giới chi bảo, là Thất Chuyển Bảo Tinh, theo như truyền thuyết từ lúc vũ trụ bắt đầu đã nhất thời sản sinh ra nó, trong cửu giới chỉ duy nhất nó là tinh cầu có linh tính, đã từng nhận Thiên Tôn là chủ, hiện tại, Thất Tinh Tử Ngọc bội đang đeo trên người ngươi, nó có thể cũng đã xem ngươi là chủ nhân của nó, dĩ nhiên sẽ trung thành bảo hộ cho ngươi. Lúc nãy trong giờ phút khi ngươi gặp nguy hiểm, nó đã phát động năng lượng cường đại hình thành Thất Tinh Diệu Thiên để bảo hộ. Thất Tinh hấp thụ Phần Thiên thần hỏa, nhưng ...
Tiểu Tinh Linh đột nhiên không nói nữa.
- Lại là chuyện gì nữa đây? Tiểu Tinh Linh?
Mộc Phong không hiểu hỏi lại.
- Không biết là bên trong Vô Cực Lưỡng Nghi Bình, Thất Tinh Diệu Thiên xuất hiện, có làm kinh động tới Thần Giới không?
Tiểu Tinh Linh thần sắc ưu tư, oán hận thốt:
- Nếu như lũ ma đầu ở Thần Giới biết được, ngươi sẽ gặp đại họa lâm đầu!
- Thần Giới cũng có ma đầu hay sao? Ta chưa từng chọc giận người của Thần Giới, nếu như chúng muốn lấy Thất Tinh Tử Ngọc Bội, ta dâng lên cho chùng là được, tránh khỏi ngày ngày mang cái thứ này, thật là phiền phức, nhiễu sự quá đi!
Mộc Phong tự nói một mình.
- Ngươi! Ngươi ...
Tiểu Tinh Linh nghe những lời Mộc Phong nói, thình lình bực không thốt nên lời.
- Tốt, không cần phải lo lắng nữa, thần cũng tốt, ma cũng được, trước tiên chúng ta phải rời khỏi địa phương quỷ quái này!
Mộc Phong lúng túng nói.
- Hiện tại ngươi muốn thoát ra sao?
Tiểu Tinh Linh cười cười nói.
- Ta dù một chút năng lượng cũng không còn, nhưng có Tô Thiết Thần Châu trong tay, làm sao mà ta có thể không rời khỏi nơi đây được? Giỡn chơi à!
Mộc Phong tự tin nói.
- Ngươi nghĩ Tô Thiết Thần Châu là vạn năng à? Tiểu Tử!
Càn Khôn Như Ý trạc không ngờ thình lình hỏi một câu.
- Không được sao? Ở đây không hề bị hạn chế bởi thần cấm, Tô Thiết Thần Châu không thể rời khỏi chỗ này sao?
Mộc Phong không tin, thôi động thần niệm kêu:
Thần châu, Thần châu, hãy đem ta rời khỏi chỗ này mau!
Kêu liền mấy tiếng nhưng Tô Thiết Thần Châu một chút phản ứng cũng không có, Mộc Phong cực kỳ phiền não than:
- Như vậy phải làm sao đây?
- Ngươi không có năng lượng, Tô Thiết Thần Châu căn bản không thể vận chuyển được! Trước đó Thần châu có năng lực giúp ngươi đi lại các giới, vốn là nó đã tự động hút lấy năng lượng từ kinh mạch của ngươi đó.
Càn Khôn Như Ý Ngọc lạnh lùng nói.
Mộc Phong giật mình, thầm tưởng:” Không lạ mỗi lần thôi động Tô Thíết thần châu đều cảm thấy bị mất sức, nguyên là năng lượng của bản thân bị nó hấp thu.” Bèn hỏi:
- Tiểu Linh Lung, Tô Thiết Thần châu mỗi lần đem chúng ta đi, ngươi có hay không tự cung cấp năng lượng cho nó?
- Đúng rồi, ngươi không biết à? Muốn cho ngựa chạy, phải cho nó ăn cỏ! Ta nghĩ ngươi vốn phải biết đạo lý này chứ. Chủ nhân, không phải là bản thân ngươi cũng không biết chuyện của mỉnh chứ?
Linh Lung Thần Anh mở miệng chê trách.
Mộc Phong tâm trạng phiền muộn, con bà nó, cái gì mà làm chuyện gì đều cần năng lượng, hiện tại một chút năng lượng cũng không có, không có cách nào thoát ra được, làm sao bây giờ?
- Tiểu Tinh Linh, chẳng lẽ chúng ta tiếp tục ở trong này, không có cách nào ra sao?
Mộc Phong giận dữ nói.
- Chỉ có một phương pháp duy nhất mà thôi, ngươi xem có thể thu hồi Vô Cực Lưỡng Nghi bình hay không?
Tiểu Tinh Linh bình tĩnh trả lời.
- Làm sao mà thu hồi?
Mộc Phong khẩn cấp hỏi.
- Thần vật đều có linh tính, ngươi hãy dụng thần niệm xem sao, liệu có cách nào để đem nó thu vào nội thể ngươi được không?
- Bình à, Bình nhi thông minh, ngươi ở nơi này phiêu lưu có thấy tịch mịch không? Tại sao không cùng ta đi du ngoạn các giới cho vu , nếu như cơ duyên mà đến, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm một bình nữ cho ngươi, để cho hai ngươi được vui vẻ cùng nhau !
Mộc Phong gục gặc đầu nói.
Một hồi lâu không có biến chuyển gì, một câu phản ứng cũng không !
Tiểu Tinh Linh cười lạnh vài tiếng, nói:
- Ngươi nghĩ Vô Cực Lưỡng Nghi bình và ngươi cùng một dạng háo sắc à?
Mộc Phong xấu hổ trả lời:
- Thực tế, bổn tính là vậy, có khả năng là cái bình này là nữ nhi, có thể khi nãy ta đã đoán sai.
Vừa nói Mộc Phong vừa dùng thần niệm nói:
- Bình à, Bình nhi ngoan, ta sẽ tìm kiếm một bình nam làm bạn với ngươi có được không ?
Vửa nói xong, xung quanh toàn thân phát ra một trận cuồng phong, Mộc Phong nhất thời cảm thấy một trận choáng váng, một đạo lưu quang màu vàng tiến vào thể nội của hắn, trấn tĩnh nhìn lại, tiểu đảo đã biến mất, thân đang đứng trên biển khơi vô biên xanh biếc, không thể kiềm chế được cười lớn nói:
- Ha ha ! Té ra không chỉ một mình ta phong lưu thành tính!
Tiểu Tinh Linh lắc lắc đầu, lầm bầm trong miệng:
- Đây là đạo lý gì đây. Nam bè nữ hát mà!