Thấy ánh mắt của Yên Nhiên và Hàn Yên đều không có mấy thiện ý, Mộc Phong khẩn trương thay đổi đề tài nói:
- Vô Ngôn ý thức chưa hồi phục nên chưa tỉnh lại được, để ta ngay lập tức mở cấm chế, khôi phục lại thần thức cho cô ấy, chắc nàng ta sẽ có thể nói chuyện được.
- Bé như vậy mà có thể nói được ư? Chàng muốn lừa ta sao ?
Hàn Yên nhìn Mộc Phong hỏi.
- Cứ xem thử đã, nếu có thể nói khẳng định sẽ rất là thú vị đây.
Yên Nhiên xoay đầu cười nói.
Mộc Phong bình tĩnh quan sát tình huống không đáp lời Hàn Yên, biết nếu uốn sắt thì uốn lúc còn nóng, liền vội xuất một đạo pháp quyết, kim quang chớp nhoáng lao tới. Ba người cẩn thận quan sát phản ứng của tiểu hài nhi.
Hiện tại Vô Ngôn có thể so sánh với đứa bé một tuổi tại phàm gian, ánh mắt lóe lên một cái, miệng khẽ động. Mộc Phong nhẹ nhàng nói:
- Vô Ngôn, mau tỉnh lại, ngươi có nhận ra ta không?”
Vô Ngôn rũ đám bột bám trên ngọc trạc đôi mắt to tròn tò mò nhìn ba người, cái miệng nhỏ cất tiếng:
- Công tử!
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Nàng đã nhận ra người! Tướng công à.
Yên Nhiên thốt lên.
- Vô Ngôn thông minh, ngươi biết ta là ai không?
Hàn Yên từ ái cười nói.
- Ngươi sao lại ôm ấp ta như thế? Chúng ta đều là nữ nhân mà!
Vô Ngôn nhẹ nhàng vừa nhìn vừa nói với Hàn Yên.
- Trời! Bộ dạng của ngươi như vầy mà là nữ nhân sao?
Yên Nhiên và Hàn Yên không kiềm được bật cười loạn cả lên.
Vô Ngôn có thể trò chuyện được, liền có vô sô câu hỏi, thay y phục cho cô nàng hay việc đi vệ sinh của nàng ta cũng trở thành vấn đề lớn, hai nữ nhân hảo tâm muốn giúp đỡ, nhưng nàng ta không bằng lòng. Mộc Phong đành phải làm cái việc khó khăn này khiến nàng ta khuôn mặt đỏ hồng, nếu ai đó nhìn cảnh bốn người này chân tay rối loạn lên như thế chắc ngã ra vì cười mất.
Mộc Phong sắp đặt ngoài động này tụ pháp quyết, Vô Ngôn đối với công pháp cũng đã từng trải qua nên cũng hiểu nhiều việc, mặc dù Hợp Tịch Song Tu sẽ chưa thể luyện thành, nhưng cũng nhớ lại được những ký ức lưu trữ công pháp tu luyện của phổ thông tiên nhân. Dưới sự trợ giúp mạnh mẽ cùa Tiên linh chi lực, mà trên hết Vô Ngôn tự thân cũng rất nỗ lực, sau ba tháng đều đặn nàng ta đã có kích thước của một đứa bé ba tuổi, không những có thể nhảy mà còn có thể phi hành trên không. Đứa bé này rất thông minh, biết lợi dụng ưu thế thân thể nhỏ bé của mình có việc gì thì nhẩy vào lòng của Mộc Phong bắt hắn làm, tam nữ tự nhiên không thoải mái với hành động ngang tàng này, họ ngay từ đầu đã không chấp nhận tính đanh đá của tiểu hài tử này rồi. Mộc Phong lại cảm thấy Vô Ngôn tuy nhỏ bé, nhưng ánh mắt của nó lại chứa đầy sự mơ hồ, dù gì thì hai người bọn họ cũng đã từng luyện qua Hợp Tịch Song Tu. Hiện tại tiểu hài nhi này phải chăng tự mình Hợp Tịch Song Tu chăng? Mộc Phong tưởng rằng tiểu cô nương đã nghĩ đến vấn đề này, trong lòng không khỏi chấn kinh, hối hận lúc đầu không để cho Tiên Căng minh tôn tẩy đi toàn bộ hết tất cả kí ức của cô ả.
Cái động này quá nhỏ, lại có nhiều người ổn ào lẫn lộn, muốn thâu thân nhiệt ẩn thân thật không có khả năng, nhìn thấy những tòa thiên nhiên nhục thể xinh đẹp ngay trước mắt mà phải tận lực kiềm chế, có thể dùng hai từ để hình dung được tâm tình của Mộc Phong lúc này: Chịu đựng! Nếu phải thêm hai từ, sẽ là: Chịu đựng! Chịu đựng!
Xem ra Túy Tiên Lâu mới đích thực có thể khiến người ta thoải mái a! Trong lòng Mộc Phong xuất hiện hàng loạt những ý nghĩ xấu xa. Đang nghĩ tới cảnh say sưa trong Túy Tiên lâu, đột nhiên Mộc Phong nghĩ đến Liễu Diệp và Thái Hạnh Tử, không biết rằng bọn họ hiện tại có ổn thỏa không? Bích túc có thể sẽ không truy hỏi Liễu Diệp chứ? Nghĩ đến vấn đề này, hắn không tránh khỏi có chút khẩn trương, đồng thời đối với Bích Túc càng thêm hận, kẻ này tại Tiên Giới lại làm được cái Thiên quân quả thực là bi ai thống khổ cho Tiên Giới a, lão tử sẽ trừng phạt hắn!
Trong động bốn người không biết, việc Diệu Diệu thôn phệ hai trái tiên tâm của Đẳng Thu đại tiên dưới sự gợi ý của Bích Túc và việc Mộc Phong được xem như một biểu tượng đại ma đầu mới đã sớm truyền khắp Tiên Giới. Loại hành vi cả người và thần cùng căm phẫn này khiến rất nhiều tiên nhân ở Tiên Giới đều hận không thể giết hắn. Kể từ lần Phong Ngân Ma Tôn và Mộc Phong xuất hiện ở Túy Tiên Lầu, Túy Tiên Lầu liền bị xem là nơi không hay ho gì, con đường kinh doanh của Bôi Tâm đại tiên bị cắt đứt, cả ngày chỉ uống rượu ôm đàn, ẩn cư ở một tiên trấn, nghiến răng chửi cha chửi mẹ Mộc Phong. Bất quá vẫn có ba vị tiên nhân không tin Mộc Phong là ma quỷ, một vị là Liễu Diệp, một vị là Thái Hạnh Tử, lại còn lại một vị nghe nói là mới từ Phàm Gian Giới phi thăng lên Tiên Giới, là một nữ nhân xinh đẹp đến nỗi có thể khiến nam tiên nhân phát cuồng! Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương giữ mồm miệng, đối với việc này cự tuyệt phát biểu ý kiến.
Trên Tiên Giới chỉ có ngày, nhưng một ngày từ lúc ánh sáng rõ chuyển sang mờ dần, sự thay đổi đó để mọi người biết thời gian không đứng yên. Trong một ngày có một thời khắc sẽ hơi tối. Trong động Mộc Phong nói với ba nữ nhân về suy nghĩ rằng định trở lại Hạnh Lâm Sơn trang để tìm những người bằng hữu.
Do Diệu Diệu ngây ngô từng bị Yên Nhiên và Hàn Yên mê hoặc, đã vạch trần các hành vi quấy rối đánh lừa thiếu nữ vô tri của Mộc Phong, nhất là nhân lúc thiếu nữ hôn mê giúp nàng tắm rửa, ngay cả việc hắn đến Túy Tiên Lầu nhìn nữ nhân khỏa thân cũng bị bại lộ, khiến nhị nữ càng ghét cay ghét đắng, dĩ nhiên căm ghét cũng để làm gì, chỉ dựa trên nguyên tắc chủ yếu giáo dục cải tạo, khoan hồng xử trí với hắn, cho hắn cơ hội ăn năn hối cải mới ổn thôi.
Bất quá Mộc Phong hiện tại muốn đơn độc hành động đã là tuyệt đối không thể, đối với loại thanh niên bất lương nhiều lần dạy mà không sửa và phẩm đức đã bại hoại nghiêm trọng này, khẳng định phải tìm người giám hộ theo dõi từng giờ từng phút. Nhị nữ hạ quyết tâm phải ngăn chặn từ đầu, trừ tận gốc từ tư tưởng, hạn chế từ hành vi. Kỳ thực biện pháp tốt nhất để phòng ngừa một nam nhân hồ tư loạn tưởng là không ngừng cùng hắn Hợp Tịch Song Tu, làm cho hắn kiệt sức mỏi mệt tinh thần, hình giống cành khô, tốt nhất làm cho hắn gầy đét như que củi, ép khô tinh hoa của hắn, khiến hắn lần sau gặp mĩ nữ cũng chỉ có thể sinh ra cảm giác nhìn đồng tính, khiến hắn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là có tâm nhưng không đủ lực. Thế nhưng, nhị nữ đều không làm như vậy, cho nên dục vọng ăn vụng to lớn của Mộc Phong vẫn còn. Đương nhiên điều kiện trước tiên là không thể lại để Diệu Diệu, tên huynh đệ tâm chí không kiên định, dễ dàng phản bội của mình biết được.
Thông thường khả năng tên huynh đệ này có người đâm hai đao vào lưng cũng không sợ, nhưng nếu mà bị mỹ nữ, mà đến những ba mỹ nữ này đâm ba kiếm thì việc gì cũng có thể xảy ra.
Dĩ nhiên ý định của Mộc Phong muống rời khỏi chỗ này chắc để tìm thú vui, nhị nữ liền thương lượng kết quả sẽ ra sao, phải có người ở lại để lo toan mọi việc, còn người kia thân cận theo hắn. Xem ra chỉ có Hàn Yên là người bình tĩnh nhất dưới áp lực của đám đông, lại rất chủ động, hoàn toàn không ngần ngại với những kẻ theo đuổi Mộc Phong, cho nên việc đi theo giám sát gian khổ này tự nhiên rơi lên người Hàn Yên.
Mộc Phong để Kì Lân Thần Thú lưu tại trong động, thận trọng điểm lại những hoàn cảnh nguy hiểm đã trải qua, quyết định trong 36 kế thì lấy tẩu vi thượng sách làm đại kế chính. Sau khi An bài xong xuôi, hắn liền cùng Hàn Yên như môt sợi kim quang bay tới Hạnh Lâm Sơn Trang.
Hạnh Lâm Sơn Trang đối với Mộc Phong mà nói cũng không một chút xa lạ, hắn đã từng vài lần ra vào, thần trận ở ngoài trang tự nhiên không làm khó được hắn. Đến bên ngoài, cây bạch quả đã cởi bỏ lớp hoa phục màu lục, những cành khô trần trụi xuất trận chứng tỏ sơn trang đang vào mùa đông giá rét, có điều đối với sơn trang mà nói thì việc nóng lạnh này chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Núi băng biển lửa đều không làm tiên nhân bận tâm, đâu lại để ý đến chút chênh lệch nhiệt độ như vậy.
Mộc Phong nắm tay Hàn Yên phiêu thân đi đến trước cửa sơn trang , đang định lên tiếng thông báo thì đột nhiên hai đạo hào quang một trắng một hồng bay xẹt ra. Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương đồng thời đến, lạnh lùng đứng trước Mộc Phong và Yên Nhiên hơn vài trượng.
Mộc Phong không ngờ mình tại Tiên Giới lại có chút thanh danh “vang dội” như vậy, lúc này gặp lại cố nhân lòng vui mừng khôn xiết nói:
- Ninh đại ca, đại tẩu, đã lâu rồi không gặp, mọi người vẫn luôn khỏe mạnh và vui vẻ chứ?
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn bọn hai người Mộc Phong, trầm giọng nói:
- Mộc Phong! Ngươi đến đây đúng lúc lắm, phụ phụ hai người chúng ta đã tìm ngươi khắp nơi rồi, không tưởng được là cuối cùng ngươi cũng đã không còn là con rùa rụt đầu nữa! Niệm tình nghĩa huynh đệ ngày trước chúng ta không muốn động thủ với ngươi, khôn hồn thì hay tự trói tay đầu hàng đi !
Đình Vô Sương ở bên cạnh sát ý lẫm liệt, mái tóc dài tung bay, trong mắt lấp lánh quang manh bức nhận Hàn Yên công lực còn kém, không tự chủ được lùi ra sau vài bước, Mộc Phong vội vàng vận khởi thần linh chi lực, quang mang màu ám kim “xoạt” một tiếng trải dài ra, kéo mạnh nàng trở vào quang cầu phòng hộ. Mộc Phong vô cùng kinh ngạc nhìn Ninh Trí Viễn vài tháng trước còn xưng huynh gọi đệ với mình, có chút khó hiểu nói:
- Đại ca, chuyện này là thế nào? Tại sao lại muốn bắt đệ?
- Mộc Phong, ngươi không biết là ngươi đã làm những việc tốt gì à?
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nói:
- Nghe nói ngươi đã thôn phệ hoàn toàn hai quả tiên tâm? Phải chăng là có việc này?
Mộc Phong bình tĩnh gật đầu, trong lòng nghi hoặc: “Sao bọn họ có thể biết được?”
- Hành vi tàn ác như vậy ngươi cũng dám làm, có khác biệt gì với bọn ma đầu!
Ninh Trí Viễn giận dữ hét.
- Đại ca, ngươi nghe ta giải thích đã, vốn là hôm đó ta …
Mộc Phong gấp rút nói.
- Không cần nói nhiều, hôm nay không phải do ngươi nói mà chúng ta biết được như thế! Giờ chúng ta sẽ đem ngươi đến Vân Sơn, hi vọng đem đổi được Tử Tử của chúng ta về! Đại trượng phu, một người làm một người chịu! Ngươi đừng vọng tưởng trốn thoát
Đình Vô Sương mặt ngọc lạnh như tiền, trên mặt không biểu hiện chút tình cảm, đoản kiếm trong tay quang mang bạo trướng, lạnh lẽo như nước kết trong hồ băng.
- Các người vừa nói gì? Vì ta, tên cẩu tặc Bích túc đã bắt Tử Tử rồi à?
Mộc Phong sắc diện nghiêm trọng, sát ý bắt đầu nổi dậy:
- Sao chúng lại dám giam giữ Tử Tử chứ ?
- Ngươi không biết ư?
Đình Vô Sương trầm giọng hỏi lại.
Mộc Phong hoang mang lắc đầu.
- Mộc Phong, không phải phu phụ hai người chúng ta bức ép ngươi! Bích Túc ngày trước đem theo một tên trợ thủ thực lực cường hãn đã bắt đi Tử Tử và Liễu Diệp, tại Tiên Giới đều đã phát công cáo, hạn cho ngươi nội trong ba ngày đến Kí Vân Sơn tự nguyện nộp mình, bằng không, họ sẽ giết Liễu Diệp trước!
Ninh Trí Viễn tuổi tác đã hơn vài vạn năm, tính cách trầm ổn, mắt thấy Mộc Phong thần thái tự nhiên, có lẽ chưa thật sự hiểu được chuyện này, bèn đem mọi chuyện nói rõ.
Mộc Phong hoảng kinh, giọng đầy thù hận:
- Cái này…thật quá các độc mà!Ta không muốn kiếm hắn làm gì, nhưng hắn thực là bức ta tới gặp hắn mà!
- Mộc Phong, phu phụ chúng ta tuy không tin ngươi là ma đầu như bọn chúng đồn đãi, nhưng ngươi đã nuốt hai viên tiên tâm của Đằng Thu đại tiên, tuy không chí yếu đến tính mạng hắn, nhưng điều này có khác gì đi cùng đường với ma nhân? Đằng Thu luôn luôn ỷ vào Thiên quân, từng khoa trương kênh kiệu, nếu như ngày đó ngươi giết hắn, mọi người chỉ xem là vì tầm cừu tại Tiên Giới mà đánh nhau, kẻ nào mạnh thì kẻ đó sinh tồn! Nhưng ngươi lại nuốt tiên tâm để tăng cường công lực của bản thân, điều này là điều tối kị của Tiên Giới!
Ninh Trí Viễn nói.
- Là ta ăn, không liên quan đến chuyện của ca ca!
Diệu Diệu thình lình nói.
Mộc Phong vung bàn tay, ra hiệu Diệu Diệu bình tĩnh, sự việc này vốn là chủ ý của Mộc Phong, nhưng Diệu Diệu kể cả không làm gì thì vẫn là đồng phạm. Mộc Phong hiện tại đã hiểu tại sao ngày trước Yên Nhiên lại lo lắng như vậy, thì ra là chuyện này.
Hàn Yên tâm lí khẩn trương, nét mặt hiện ra vẻ lo âu.
Mộc Phong trầm tư một lúc rồi nói:
- Ninh đại ca, Mộc Phong ta đã làm ra sự việc đến mức này, nhất định sẽ dốc sức gánh vác. Chỉ là trong lòng thấy kỳ quái, theo lý mà nói, Ninh đại ca, hai người bọn huynh cũng có thực lực của Thiên quân, sao lại để bọn chúng bắt đi Tử Tử?
”Ai!” Ninh Trí Viễn thở dài nói:
- Nếu chỉ là Bích Túc mang tiên binh đến, hai phu thê chúng ta dĩ nhiên không sợ, nhưng mà Bích Túc không biết từ đâu tìm được một kẻ giúp đỡ, khiến chúng ta không cách nào ra tay!
- Hắn đã nhờ ai giúp?
Mộc Phong liền hỏi.
- Chúng ta ở Tiên Giới cũng đã hàng vạn năm, nhưng người này chúng ta lại chưa bao giờ thấy qua, lúc đầu cũng không phát hiện hắn có chỗ nào đặc biệt, nội thể cũng chỉ có một quả tim, giống hệt như ngươi, nhưng tu vi thâm bất khả trắc! Bích Túc đề xuất muốn mang Tử Tử và Liễu Diệp đi, chúng ta dĩ nhiên không chịu, nhưng quái nhân đó cũng không thấy tác động thế nào mà đang lúc chúng ta không chú ý liền lộ ra khí thế cường đại ép tới. Hai phu thê chúng ta đều có thực lực Thiên Quân, nhưng dưới khí thế của hắn lại cảm thấy chân tay nặng nề, thật khó mà phản kháng lại.
Ninh Trí Viễn nét mặt hơi đỏ.
- Chẵng nhẽ là người trong Thần Giới?
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc phong nhắc nhở.
- Ở Tiên Giới chả nhẽ lại có thần nhân sống ư?
Mộc Phong kinh dị hỏi lại.
- Người đó thực lực đúng là thần nhân, nhưng công pháp quái dị, tựa hồ như không phải người trong Thần Giới!
Đình Vô Sương bổ xung.
:hi: Ngày mai sẽ có chương 95, ngày kia 96, ngày kìa 97, ngày ...
:uong: