Tiên Giới dị biến
Thần thức của Mộc Phong đi vào trong Thất Tinh Tử Ngọc Bội.
Sau một canh giờ, thần thức đi ra, Mộc Phong trong mắt tràn đầy thần sắc hoang mang, kinh khủng và hoài nghi.
- Công tử, chàng làm sao vậy?
Liễu Diệp bất an hỏi.
Mộc Phong đờ đẫn lắc đầu.
- Chủ nhân, người đã nhìn thấy cái gì?
Tiểu Tinh Linh dùng thần niệm nghiêm nghị nói.
- Bên trong… bên trong có bảy tinh cầu!
Mộc Phong kinh hãi cực độ, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, dùng thần niệm trả lời:
- Chẳng lẽ bên trong là ảo cảnh?
- Những gì người nhìn thấy đều là chân thật, nhưng người ngàn vạn lần không được nói chuyện tối nay cho người ngoài, bằng không sẽ gặp phải đại họa.
Tiểu Tinh Linh vẻ mặt nghiêm túc, nói với Mộc Phong:
- Miếng Thất Tinh Tử Ngọc Bội này trước khi người rơi xuống Phàm Gian đã sớm cùng người trích huyết nhận chủ, kẻ khác có cướp đi, cho dù có thể phá vỡ Thần Cấm cũng không có ý nghĩa gì, nhưng đây lại là con dao hai lưỡi. Tuyệt đối không thể tiết lộ những gì người nhìn thấy! Khi năng lượng người không đủ, có thể lấy một ít năng lượng trong đó bổ sung, nhưng người phải tránh không được dùng năng lượng trong ngọc bội này để luyện công! Bằng không, cho dù là Tiên Giới chí tôn có đến cũng không cứu được người!
Mộc Phong nghe Tiểu Tinh Linh nói như vậy, lập tức có cảm giác như từ trên trời rơi xuống đất, xem ra tất cả vẫn phải dựa vào chính mình.
Bên trong rốt cuộc có cái gì?
Liễu Diệp không hỏi, nếu như Mộc Phong không muốn nói cho nàng thì có hỏi cũng vô ích. Có lúc, mình không biết tí gì còn tốt hơn là biết một cách mơ hồ, nếu không, thông minh sẽ lại bị thông minh lừa dối. Trên đời có biết bao người thông minh có lúc còn sống không được tốt bằng người ngu xuẩn.
Mộc Phong rất muốn hỏi Tiểu Tinh Linh, đây rốt cuộc là vì sao? Trong đó rốt cuộc có âm mưu to lớn gì? Thế nhưng Tiểu Tinh Linh không tiết lộ tí gì, chỉ lặp lại một câu cũ rích:
- Lúc không nên biết thì tốt nhất không cần biết, biết được sẽ không có lợi cho chủ nhân.
Mộc Phong giống như rơi vào trong đám mây mù, đứng trong phòng không nói một câu, nghĩ rất lâu cũng không đoán ra lý do vì sao.
Liễu Diệp ngồi trên giường lặng lẽ nhìn Mộc Phong, vẻ mặt lạnh lùng mặc nhiên không chút biểu tình. Nam nhân sầu muộn trước mắt này là người mà nàng cần phải chiếu cố, nàng chưa từng nghĩ đến phải nhận được cái gì từ hắn.
Hạnh Lâm sơn trang là một nơi kì quái. Ở Tiên Giới vốn không phân ngày và đêm nhưng trong sơn trang này đêm lại dài, tĩnh mịch, đôi khi còn có tiếng côn trùng, có chỗ tương tự so với đêm ở Thiên Nam quốc trên Phàm Gian Giới. Mộc Phong không nhịn được lại nhớ đến những ngày ở cùng Yên Nhiên, nỗi u buồn nhanh chóng lấp đầy trong mắt. Mộc Phong mím chặt miệng, tự nhắc nhở bản thân: “Tất cả đều đã qua rồi, nam nhân không cần sự đồng tình và thương hại. Chỉ có tự mình trở nên mạnh mẽ mới có thể khiến người khác coi trọng!”
Hai người im lặng suốt đêm, không ai nói thêm lời nào. Trời sáng, Mộc Phong ra khỏi phòng, mỉm cười nhìn rừng hạnh trước mặt, trong ánh mắt lộ ra một tia lãnh khốc. Một cỗ khí thế hào hùng nhiếp nhân dâng trào, một trận cuồng phong thổi đến làm các cây ngân hạnh xung quanh vang lên những tiếng “rào rào”.
Thái Hạnh Tử không biết từ đâu bay đến, chăm chú nhìn Mộc Phong giống như nhìn quái vật, nói:
- Lão đại, huynh mặc dù chỉ có một quả tim, nhưng cảnh giới của huynh e là tiên nhân bình thường cũng không thể có được, đúng không?
Mộc Phong cười, đáp:
- Cũng có thể đệ nói đúng!
Cha của Thái Hạnh Tử chắp tay đứng trước một cây ngân hạnh cao to, cười nói:
- Tử tử, lão đại này của con tối thiểu cũng có cảnh giới Đại La Kim Tiên, không phải là cảnh giới con có thể so sánh. Đúng không Mộc huynh đệ?
“Tiên nhân cảnh giới Thiên Quân có khác, chỉ từ khí thế lộ ra đã nhìn rõ cảnh giới của mình, thật không đơn giản.” Mộc Phong nghĩ xong liền kinh ngạc hỏi:
- Sao bá phụ lại gọi cháu là huynh đệ?
Cha của Thái Hạnh Tử bĩnh tĩnh cười, nói:
- Chúng ta kết giao với nhau, Tử tử nhà ta vẫn hay cùng ta xưng huynh đệ đó! Hơn nữa, từ công lực mà huynh đệ vừa mới biểu hiện, ta ẩn ước cảm thấy thân thế ngươi nhất định không bình thường, nói không chừng luận về bối phận ta cũng không nhất định ở trên ngươi. Huynh đệ có thể gọi ta là Ninh Trí Viễn, còn phu nhân ta gọi là Đình Vô Sương.
Mộc Phong “ha ha” cười lớn, nói:
- Thú vị, thú vị! Vậy đệ cũng không khách khí kết giao, Ninh đại ca!
Thái Hạnh Tử vẻ mặt khó chịu, gào lên:
- Cha! Cha với lão đại làm huynh đệ, con há không phải kém huynh ấy một bối sao?
Mộc Phong nói:
- Tử tử, chúng ta vẫn là huynh đệ. Mọi người đều là người tu hành, không cần để ý đến bối phận.
Thái Hạnh Tử vỗ vai Mộc Phong, nói:
- Được, lão đại, là bằng hữu! Chúng ta cũng kết giao.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Đình Vô Sương bay đến, thần sắc có chút khẩn trương, nói:
- Ninh ca, Thiên Tước Nhi vừa truyền về cho thiếp một tin kinh người. Nói là Ma Tôn và Minh Tôn đã đến Tiên Giới!
- Cái gì? Ma Tôn và Minh Tôn tên gọi là gì?
Ninh Trí Viễn sắc mặt trầm trọng hỏi.
- Ma Tôn là Phong Ngân, đứng hàng thứ hai trong tam đại Ma Tôn ở Ám Ma Giới. Minh Tôn là Bạch Tuyết, đứng thứ ba ở U Minh Giới!
Đình Vô Sương đáp.
- Cha, mẹ, Tiên Giới làm sao lại có thể xuất hiện Ma tôn và Minh tôn chứ?
Thái Hạnh Tử thắc mắc hỏi.
Mộc Phong cũng cảm thấy kỳ quái. Từ xưa đến nay Tiên Giới là giới đại biểu cho chính nghĩa, luôn luôn ở thế không đội trời chung với Ám Ma Giới vậy mà một Ma Tôn lại dám chạy đến Tiên Giới ư? U Minh Giới từ lâu đã thành một giới tách biệt, thái độ đối với Tiên Giới và Thần Ma Giới đều là mập mờ nước đôi, rất ít qua lại với hai giới này.
- Tên Phong Ngân Ma Tôn này nghe nói công lực thông thần, mạnh hơn cả Thiên Quân của Tiên Giới. Mấy trăm năm nay, Tiên Giới Chí Tôn không biết vì sao lại biến mất vô ảnh vô tung, chẳng lẽ Ám Ma Giới muốn thừa cơ thôn tính Tiên Giới?
Ninh Trí Viễn bình tĩnh phân tích:
- U Minh Giới từ trước tới nay vẫn không có thay đổi, rất ít khi qua lại với Tiên Giới chúng ta. Công lực Bạch Tuyết Minh Tôn còn là một câu đố, nhưng chắc cũng không dưới công lực Thiên Quân. Không biết ả đến Tiên Giới là vì cái gì?
- Tin tức này sáng nay thiếp mới được biết. Tiên Giới thất đại Thiên Quân đã nghiêm lệnh tiên nhân ở các lãnh địa không được tùy ý đi lại, phải bày sẵn thế trận chờ địch, chuẩn bị chặn đánh chúng bất cứ lúc nào!
Đình Vô Sương sắc mặt nghiêm lạnh, quay sang nói với Thái Hạnh Tử:
- Những ngày này, con hãy ở yên trong sơn trang cho ta, tạm thời không được chạy lung tung ra ngoài!
Thái Hạnh Tử nhăn mặt kêu:
- Suốt ngày ở trong trang, há chẳng phải khiến con buồn chết! Hơn nữa, nếu bọn chúng tấn công Hạnh Lâm sơn trang thì chúng ta không lẽ cũng chỉ ngồi chờ chết sao?
- Con đúng là đồ ngốc! Hạnh Lâm sơn trang có thể dễ dàng bị tấn công như vậy sao?
Ninh Trí Viễn trừng mắt nhìn Thái Hạnh Tử, rồi nói với Mộc Phong:
- Mộc huynh đệ, nghe Tử tử nói ngươi mới đến Tiên Giới, lạ đất lạ người, không bằng tạm thời ở lại sơn trang của ta, qua thời gian này rồi lại tính tiếp, thế nào?
Mộc Phong vốn định đến đây cáo từ nhưng thấy Tiên Giới phát sinh sự lạ, đành phải gật đầu. Hắn hỏi Đình Vô Sương:
- Bọn Phong Ngân Ma Tôn và Bạch Tuyết Minh Tôn dẫn theo bao nhiêu nhân mã đến Tiên Giới?
- Trước mắt chỉ phát hiện có hai người này, chưa thấy có tùy tùng.
Đình Vô Sương nói:
- Bất quá, nghe nói tên Phong Ngân Ma Tôn này ngoài háo sắc ra thì hình như cũng không xấu xa cho lắm.
- Chúng ta hãy cứ cẩn thận thì hơn!
Ninh Trí Viễn nói.
- Hôm qua, lúc vào sơn trang, đệ phát hiện ở ngoài trang có một thần trận tinh diệu, e rằng không phải người trong Tiên Giới bày bố!
Mộc Phong nói ra sự nghi hoặc của mình.
- Ha ha, không ngờ Mộc huynh đệ lại có nhãn lực tinh tường như vậy!
Ninh Trí Viễn cười, nói:
- Đây xác thực là một thần trận, do tiên phụ năm đó khi thăng lên Thần Giới đã dồn hết tâm trí lưu lại cho nên hai tên ma đầu này muốn tấn công sơn trang của ta, e cũng chẳng dễ dàng gì.
Thái Hạnh Tử nhìn Mộc Phong với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Lão đại, không phải huynh nói mới từ Phàm Gian thăng lên Tiên Giới một ngày sao? Làm sao ngay cả thần trận cũng biết vậy?
- Chỉ là trước đây ta đã từng đọc qua trong sách.
Mộc Phong bình tĩnh cười đáp.
- Tử tử, con dẫn Mộc huynh đệ đi dạo quanh sơn trang, ta với mẹ con đi kiểm tra thần trận một lượt để đề phòng bất trắc.
Ninh Trí Viễn nói xong, liền cùng Đình Vô Sương bay đi, chớp mắt đã biến mất trước mặt ba người.
Đợi hai người rời đi, Mộc Phong mới hỏi:
- Tử tử, ở Tiên Giới không có ban đêm, sơn trang này làm sao lại có phân biệt ngày đêm?
- Cha mẹ đệ đều đến từ Phàm Gian, họ thường nói với đệ là họ yêu thích cuộc sống ở Phàm Gian hơn, cho nên mới trang trí sơn trang thành kiểu dáng thế này. Đệ sinh ra ở Tiên Giới và chưa từng đến Phàm Gian. Đệ thích Tiên Giới hơn vì ở đây không có bóng đêm, có thể cả ngày du ngoạn khắp nơi. Mỗi khi đệ về đến sơn trang, đều bị cha mẹ cấm không cho đệ ra ngoài buổi tối chỉ vì có màn đêm đáng ghét. Lão đại, huynh cũng biết đệ nhàn rỗi không có việc làm, cứ đến tối là thấy rất vô vị!
Thái Hạnh Tử tỏ ra vô cùng bất mãn:
- Hiện giờ lại càng rắc rối hơn! Hai tên ma đầu chết toi, không có việc, đến Tiên Giới của chúng ta để làm cái gì? Hại lão tử lại phải chịu một đêm dài đằng đẵng!
Mộc Phong cười, nói:
- Tử tử, đợi việc này qua, ta sẽ cùng đệ đi ngao du khắp nơi trên Tiên Giới.
- Được, đây là huynh nói, không được nuốt lời đâu đó!
Thái Hạnh Tử lại “hắc hắc” cười, nói:
- Đến lúc đó đệ sẽ dẫn huynh đến Túy Tiên lâu vui chơi, ha ha!
Mộc Phong tung một chưởng đánh Thái Hạnh Tử văng mấy trượng rồi trầm giọng hét:
- Tí tuổi đầu, không học được cái gì tốt!
- Lão đại, huynh chưa đến thì tất nhiên là không biết chỗ kỳ diệu của Túy Tiên lâu đâu.
Thái Hạnh Tử không hề tức giận, bay lại gần Mộc Phong, bộ dạng vẫn tươi cười hớn hở như cũ, nói:
- Cam đoan huynh đến một lần còn muốn đến lần thứ hai! Hắc hắc!
Liễu Diệp đứng bên cạnh đột nhiên nói:
- Túy Tiên lâu thú vị lắm sao? Tử tử, công tử không muốn đi thì ta cùng đệ đi!
Mộc Phong không nhịn được phá lên cười, hung dữ trừng mắt nhìn Thái Hạnh Tử.
- Liễu Diệp tỷ tỷ, chỗ đó tỷ không thể đi được!
Thái Hạnh Tử hơi đỏ mặt, lúng túng nói.
- Tại sao các người đi được, ta lại không đi được?
Liễu Diệp thắc mắc hỏi.
- Liễu Diệp tỷ tỷ, đó là nơi chỉ những tên nam nhân xấu xa mới đến.
Tiểu Tinh Linh cười nhẹ nói.
Liễu Diệp chợt hiểu ra, mặt trở nên đỏ bừng.
Thái Hạnh Tử vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Lão đại, trong bụng huynh còn có em bé sao?
Mộc Phong không thể tránh được phải giải thích một hồi, rồi lại hỏi:
- Hạnh Lâm sơn trang nhà các ngươi xem chừng không nhỏ. Tử tử, ở đây còn có chỗ nào hay không?
Thái Hạnh Tử nói:
- Hầu hết các chỗ trong ngoài sơn trang này đệ đều đã đi qua, chỉ có một nơi là bất kể làm sao cũng không đến được. Chẳng riêng gì đệ, cả cha mẹ đệ cũng chưa từng đến đó, giống như chỗ đó bị ông nội của đệ bố trí vật gì đó để chặn lại.
- Vậy đệ dẫn ta đến đó xem xem, trong sơn trang này lại còn có nơi kỳ quái như vậy sao?
Mộc Phong nổi lòng hiếu kỳ.
- Được! Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, lão đại, đệ đây sẽ dẫn huynh và Liễu Diệp tỷ tỷ đi chơi!
Nói xong, Thái Hạnh Tử tung người bay lên, nhằm thẳng khu rừng hạnh mà đi. Mộc Phong và Liễu Diệp bay sát theo sau hắn.