[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 39 : Kiếp Nạn Hoành Sanh




- A!

Yên Nhiên kinh hoàng kêu lên.

Mộc Phong vừa muốn đặt Yên Nhiên xuống giường thì dưới giường trong chớp mắt đã mọc lên vô số cành cây cuốn chặt lấy hai người.

Mộc Phong kinh hoàng, một ý nghĩ khiến hắn nghẹt thở chợt lóe lên trong đầu: “Thụ yêu!”

Việc này khiến Mộc Phong khẩn trương vì vừa rồi không để Linh Lung Thần Anh ảnh hưởng đến bản thân đã cấp một đạo cấm chế vào tâm tạng, thần linh chi lực không chuyển ra được.

Một Phong vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn vừa muốn dùng ý niệm gọi Tiêu Diêu Châu ra nhưng chợt phát hiện trong ý niệm không ngờ lại có dị vật! Đó là linh thức của thụ yêu!

Mộc Phong trong lòng chấn động mãnh liệt, sự nóng vội và tức giận xộc vào trong tim, khóe miệng trào ra một chút huyết dịch màu kim nhạt. Linh thức của thụ yêu không ngừng tiến vào trong ý niệm của Mộc Phong, trong đầu hắn vang lên một tiếng nổ, trong chớp mắt bất tỉnh ngất đi.

Không biết đã bao nhiêu lâu, Mộc Phong tỉnh lại, mở to mắt nhìn bầu trời xanh ngắt giống như đã được nước rửa sạch sẽ, trên người hắn bị cuốn đầy những cành cây quái dị, tay chân không thể cựa quậy, dưới chân giẫm lên một vùng đất mềm.

Uông Lan Phương đang cười lạnh, đứng phía trước Mộc Phong ngoài năm xích.

Đứng cạnh Uông Lan Phương là một nữ tử hết sức diêm dúa lòe loẹt, toàn thân phát ra thanh quang nhàn nhạt.

Uông Lan Phương giơ cao tay phải, đánh “vù” một quyền vào Mộc Phong. Mộc Phong nhìn thấy quyền ảnh to lớn ập đến, bản thân lại hoàn toàn không có cách gì để tránh, chỉ nghe một tiếng “thịch” vang lên, Mộc Phong đã bị dính một quyền trước ngực, chấn động bay ra mười trượng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Công tử...

Một tiếng kêu gào thảm thiết truyền lại.

“Yên Nhiên? Là Yên Nhiên.” Mộc Phong nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Yên Nhiên đang bị thụ yêu cuốn ở nơi không xa trên một ngọn quái thụ, toàn thân không thể cử động.

Uông Lan Phương âm hiểm cười nói:

- Ngươi không phải là rất có bản lĩnh sao? Ngươi không phải muốn giành giật vợ chưa cưới của ta sao? Ha ha ha!

Mộc Phong tay chân vô lực nhưng lại không thể gọi được Tiêu Diêu Châu ra.

Uông Lan Phương trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng đi về phía Yên Nhiên.

Mộc Phong giận dữ hét lên:

- Tiểu tặc, ngươi dám cả gan động vào vợ ta, ta thề sẽ băm ngươi làm ngàn vạn mảnh!

Uông Lan Phương dừng bước, ngoái đầu ngó Mộc Phong, lạnh lùng cười nói:

- Muốn băm ta sao? Tốt, ta hôm nay băm ngươi trước để giải trừ mối hận trong lòng!

Nữ tử diêm dúa bên cạnh nói:

- Đồ nhi, tiêu diệt tên tiểu tử này nhanh một chút, đừng có lãng phí thời gian của ta!

Uông Lan Phương thi lễ với nữ tử đó rồi nói:

- Sư phụ, người tạm thời quay về trước, con sẽ đến tìm người sau, tên tiểu tử này nhiều lần giành giật vợ chưa cưới của con, con phải dày vò hắn cho thật đã!

Nữ tử diêm dúa đó khóe miệng nhếch lên, hừm một tiếng rồi hóa thành một chùm khói xanh tan biến dưới bầu trời, ả đi quá nhanh khiến Mộc Phong sợ hãi đến líu cả lưỡi.

Mộc Phong hét lớn:

- Tiểu tặc, không ngờ ngươi lại bái yêu nhân làm sư phụ! Ngươi đã giết cha mẹ ta phải không?

Uông Lan Phương nhìn Mộc Phong một cách khinh miệt và nói:

- Phải thì thế nào mà không phải thì thế nào? Nhưng ngươi đã đoán đúng, chính ta đã tiễn đưa cha mẹ ngươi xuống địa phủ, ha ha ha!

Mộc Phong trợn tròn mắt nói:

- Cha mẹ ta chỉ là người bình thường, ngươi lại hạ độc thủ như thế, ngươi đúng là không bằng chó lợn!

Uông Lan Phương khóe miệng treo một nụ cười lạnh, ác độc liếc nhìn Mộc Phong nói:

- Tiểu tử, ngươi cả gan dám giành giật vợ chưa cưới của ta, hôm nay thiếu gia ta phải từ từ dày vò ngươi!

Nói xong, quay người cười dâm đãng đi đến chỗ Yên Nhiên.

- Tiểu nhân, tránh ra!

Yên Nhiên vừa kinh hãi vừa tức giận hét lên.

Mộc Phong trong lòng hoảng loạn nghĩ: “Làm thế nào, làm thế nào?”

Uông Lan Phương đến trước người Yên Nhiên, ôn nhu nói:

- Nương tử, vi phu có điểm nào không bằng tên tiểu tử này? Nàng đừng sợ, hôm nay vi phu sẽ cùng nàng làm lễ phu thê, sau này nàng trở thành người của ta rồi.

- Cầu xin ngươi, không được như vậy, cầu xin ngươi.

Giọng nói Yên Nhiên từ phẫn nộ đã trở thành sợ hãi.

Uông Lan Phương lờ đi như không nhìn thấy, đưa tay ôm lấy Yên Nhiên, mở miệng hôn xuống.

“Toẹt!” Yên Nhiên mắt nhìn khuôn mặt xấu xa của Uông Lan Phương đang ép xuống gần mặt mình, dùng lực nhổ một bãi nước miếng vào giữa mặt hắn.

Uông Lan Phương chầm chậm nhấc tay lên chùi mặt, “bốp” một tiếng, giáng cho Yên Nhiên một bạt tai. Mặt Yên Nhiên trong chớp mắt đã sưng phù lên.

Mộc Phong đột nhiên nhớ đến việc gì đó, hét lớn:

- Ngư Đản, Ngư Đản!

Lúc này Uông Lan Phương đã xé rách trường sam của Yên Nhiên. Trước gò ngực cao vút của Yên Nhiên đã lộ ra nội y màu trắng. Uông Lan Phương cười dâm đãng, đưa tay đến trước ngực Yên Nhiên chuẩn bị sờ vào...

Yên Nhiên trừng to mắt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Bỗng nhiên một tiếng gầm mạnh mẽ kinh thiên động địa vang lên đằng sau Uông Lan Phương.

Uông Lan Phương vừa mới thò tay muốn chạm vào ngực Yên Nhiên, thì cảm thấy một lực đạo lớn va vào người khiến hắn bay văng ra ngoài.

Uông Lan Phương vận công đứng thẳng người, xoay đầu kinh ngạc nhìn cái đầu của một con kỳ lân uy phong lẫm liệt nhanh như sấm nổ xông về phía hắn.

Đó chính là Kỳ Lân Thần Thú vẫn luôn tu luyện trong ngọc trạc của Mộc Phong, Mộc Phong hay gọi là “Ngư Đản”!

Uông Lan Phương không kịp trốn, thân thể lại bị xô ra ngoài mười trượng.

Uông Lan Phương có chút kinh hoàng, tay phải “xoát” một tiếng biến hóa ra một đoản kiếm toàn thân màu đen, tay trái nắm kiếm quyết, trong chớp mắt một vùng kiếm quang xông thẳng về Ngư Đản.

Ngư Đản há miệng phun ra một chùm liệt diễm, gào thét cuốn văng kiếm quang đi. Thế đến của liệt diễm quá hung mãnh, kiếm quang do Uông Lan Phương biến hóa chớp mắt đã bị liệt diễm triệt tiêu. Sau đó bổ thẳng vào trước mặt Uông Lan Phương.

Uông Lan Phương lập tức cảm thấy một cỗ hơi nóng như muốn thiêu đốt tâm thần phả vào mặt. Trong lúc hoảng loạn, yêu khí hình dáng nhân sâm trong tay Uông Lan Phương theo thanh quang dao động, thụ yêu trói Mộc Phong và Yên Nhiên nháy mắt lui về đứng chắn trước người Uông Lan Phương. Liệt diễm truy đuổi đến, chỉ nghe những tiếng “lốp bốp”, “cách cách” vang lên dữ dội, vài thụ yêu trong chớp mắt đã bị thiêu thành tro bụi.

Kỳ Lân Thần Thú giống như cơn gió cuộn đến, trong chớp mắt lại phun ra một chùm liệt diễm. Uông Lan Phương vội vã lui vài trượng, thanh quang trước người lóe lên, thân ảnh tung bay, chỉ thấy một làn khói xanh bay thẳng lên trời.

Mộc Phong mắt thấy thụ yêu trói lấy mình đã thoát thân liền nhanh chóng dò tìm thần thức giải khai cấm chế ở tâm tạng, rồi giống như cơn gió bay đến bên Yên Nhiên, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Yên Nhiên còn chưa hết kinh hồn thì Mộc Phong đã cúi đầu hôn xuống môi nàng rồi quay đầu nói với Kỳ Lân Thần Thú:

- Ngư Đản, may mà ngươi đến đúng lúc, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta!

Ngư Đản nháy đôi mắt quái dị nói:

- Chủ nhân, trước mắt vẫn không phải lúc nói lời cám ơn, nếu như kẻ vừa rồi kêu sư phụ yêu nhân của hắn đến thì chúng ta sẽ chạy không thoát đâu!

- Vậy nên làm thế nào?

Mộc Phong sốt ruột hỏi.

Ngư Đản vội nói:

- Yêu nhân đó công pháp thông thần, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ, chủ nhân, hãy mau nghĩ cách ẩn trốn đi.

Mộc Phong suy nghĩ thật nhanh rồi quay sang kêu:

- Ngư Đản không bằng tất cả chúng ta trốn vào bên trong ngọc trạc, ngươi xem thế nào?

- Ý hay, chủ nhân trước hết hãy bố trí một ẩn hình trận nhỏ, tất cả chúng ta trốn vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, Tiểu Ngọc sẽ giúp chúng ta ẩn đi khí tức. Càng nhanh càng tốt!

Ngư Đản lòng nóng như thiêu đốt kêu lên.

Mộc Phong đặt Yên Nhiên xuống, tay phải liên tiếp điểm vạch lên ngọc trạc. Trong chớp mắt ngọc trạc tan biến không vết tích. Mộc Phong thôi động ý niệm, Kỳ Lân Thần Thú hóa thành một vệt lưu quang biến mất trong ngọc trạc. Mộc Phong đưa tay ôm lấy Yên Nhiên, tâm niệm chuyển động, tiếp theo cũng trốn vào trong đó.

Mộc Phong dẫn theo Yên Nhiên và Ngư Đản vừa mới trốn vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc thì ở ngoài đã vang lên tiếng nói của nữ tử diêm dúa:

- Vừa rồi rõ ràng vẫn còn khí tức bọn chúng, làm sao nháy mắt lại biến mất được? Kỳ quái thật!

- Sư phụ, bọn chúng đã trốn thoát rồi sao?

Tiếng nói của Uông Lan Phương cũng vang lên tiếp theo.

- Không việc gì, chỉ cần bọn chúng vẫn còn ở tinh cầu này, ta sẽ có biện pháp tìm được bọn chúng.

Giọng nói yêu nhân lại vang lên:

- Trước hết ta dùng Liệt Hồn Đại Pháp tìm một lượt.

Tiểu Tinh Linh dùng thần thức nói khẽ với Mộc Phong:

- Yêu nhân này là một nữ ma đầu trong Yêu Giới, chủ nhân, người làm sao lại trêu chọc đến nhân vật khó đối phó này?

Mộc Phong không biết làm sao đành nói:

- Ta cũng không biệt yêu nhân này từ đâu đến. May mà tên tiểu tặc dẫn theo không nhiều thụ yêu đến, bằng không thì dù có sự giúp đỡ của Ngư Đản, e rằng cũng khó mà thoát thân dễ dàng.

Tiểu Tinh Linh bay ra từ trong cơ thể Mộc Phong, liếc nhìn Ngư Đản, không nén nổi kêu lên:

- Tiểu Kỳ, tên ngốc nhà ngươi sao cũng ở nơi này?

Ngư Đản hắc hắc cười nói:

- Ta sớm đã biết ngươi đến, Tiểu Tinh Linh, hơn vạn năm không gặp, không tưởng được ngươi vẫn còn như cũ, hắc hắc.

Mộc Phong kinh hãi nói:

- Các ngươi kêu cái gì? Yêu nhân đó nếu như nghe thấy thì các ngươi còn đùa giỡn được chắc!

Ngư Đản hi hi cười nói:

- Chủ nhân không việc gì phải khẩn trương, bên trong Càn Khôn Như Ý Trạc, dù cho đại la kim tiên ở bên ngoài cũng không nghe thấy, hề hề!

Mộc Phong nghe vậy mới nhẹ nhõm trong lòng, lần đầu ở trong ngọc trạc không nhịn được hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Ở nơi này tất cả đều là bạch ngọc, bốn phía được chất khí màu trắng che phủ, không chú ý còn cho là màn sương nhưng tay chạm vào không thấy ẩm ướt, rõ ràng là một loại khí khô.

Mộc Phong không biết những châu báu, ngọc khí mà mình cất giữ đang để ở chỗ nào, vốn muốn mở thiên nhãn để tìm kiếm nhưng lại sợ quang tuyến mình phát ra bị yêu nhân ở bên ngoài phát hiện, chỉ đành kìm nén lòng hiếu kỳ.

Yên Nhiên dựa sát vào Mộc Phong, thần kinh khẩn trương vẫn chưa trở lại bình thường.

Mộc Phong ôn nhu nhìn nàng nói:

- Yên Nhiên chớ sợ, chúng ta trốn ở đây không việc gì đâu.

Nói xong, thương yêu dùng tay nhẹ nhàng xoa lên gò má nàng.

Kỳ thật bản thân Mộc Phong cũng không biết sẽ có chuyện gì hay không.

Yên Nhiên khóe miệng khẽ nở một nụ cười, ánh mắt đưa tình nhìn Mộc Phong nói:

- Có tướng công bên cạnh là Yên Nhiên đã thỏa mãn rồi, cho dù trọn kiếp cùng tướng công bị giam tại nơi này, thiếp cũng cam tâm tình nguyện.

Yên Nhiên đổi cách xưng hô, gọi Mộc Phong là tướng công khiến hắn trong lòng lập tức tràn đầy ấm áp, đưa tay ôm chặt Yên Nhiên vào lòng, nhẹ hôn xuống khuôn mặt nàng, chỗ vừa rồi bị Uông Lan Phương tát ở trong màn khí kì quái, vết sưng đã hoàn toàn biến mất, không để lại chút vết tích nào. Mộc Phong thầm khen chỗ này đúng là một nơi trị thương tốt.

Ngư Đản và Tiểu Linh Linh vẫn đang ôn lại chuyện xưa, nói những câu chuyện kỳ quái về Thần Giới và Thiên Tôn.

Mộc Phong chỉ chú ý an ủi Yên Nhiên, căn bản không lưu ý đến ngôn ngữ kỳ quái của chúng. Đột nhiên Mộc Phong lại nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu, rồi nghĩ đến cả Hàn Yên và Lan Nhi, bản thân mất tích ở nơi kì diệu không ai biết này, họ có thương tâm buồn khổ không? Họ có bị tên tiểu tặc đó làm hại không? Trong lòng hắn hơi cảm thấy khó chịu.

Yên Nhiên nhìn sắc mặt Mộc Phong đang dần có chút trầm trọng, biết hắn đang lo lắng cho cha mẹ, bản thân nàng lại không có cách gì chia sẻ sự khó chịu trong lòng cùng hắn, muốn an ủi hắn nhưng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành kiễng chân, hôn nhẹ vào môi hắn.

Mộc Phong bị kích thích một hồi, dùng đầu lưỡi dịu dàng tách hai hàm răng còn chưa khép lại của Yên Nhiên, thuận thế trơn tru chui vào, hai đầu lưỡi nhiệt tình cuốn chặt vào nhau, không chú ý bên cạnh còn có Ngư Đản và Tiểu Tinh Linh.

Bên trong Càn Khôn Như Ý Trạc không phân biệt ngày đêm, mọi người trong nhất thời không dám đi ra. Thời gian như dòng nước chầm chậm trôi đi, Ngư Đản không biết trốn đến chỗ nào để luyện công, Tiểu Tinh Linh đã sớm chui vào trong cơ thể Mộc Phong, chỉ có nàng và Linh Lung Thần Anh là không buồn rầu suy nghĩ, vẫn cười hi hi như thường, khiến Mộc Phong hổ thẹn bản thân mình vẫn lo lắng được mất cái gọi là tâm tình đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.