[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 3 :  Hỗn Nguyên Môn




Trên đoạn đường về Hỗn Nguyên Môn, Mộc Phong nhịn không được hỏi Ngộ Tâm:

- Tiền bối, con có thể theo người tu hành không?

Ngộ Tâm đáp:

- Tất cả chúng sinh bản thân sinh ra đã thanh tĩnh, chính đạo đã tiềm ẩn ở bên trong gọi là chân tàng. Người có chân tàng nên vô ngoại vô nội, vô sinh vô diệt, thanh tĩnh tịch diệt. Chúng sinh có chân tàng cho nên có tính chân đạo, có vô lượng pháp, đủ tam thanh cảnh. Nhưng chúng sinh mê hoặc, không tin bản thân mình có chân tàng vì thế trầm luân khổ não vô biên không thể giải thoát hoặc cầu đạo pháp bên ngoài nên lạc vào tiểu thừa, cuối cùng khó thành chánh đạo. Cũng vì thế chúng sinh khi cầu đạo, tâm linh cần phải cầu chân tàng, hướng tới có thể thân tâm giải thoát, ấy là đại thừa của đạo. Vì thế tu chân trọng ở tu tâm, tin tưởng vào khả năng của mình.

Mộc Phong vừa dụng tâm nghe vừa ngầm hạ quyết tâm phải tu thành một thân bản lĩnh. Mộc Phong nghĩ tới nghĩ lui lại hỏi:

- Tiền bối, bản lãnh của người cao cỡ nào, còn có người cao hơn không?

Ngộ Tâm thầm nghĩ “Thằng bé này trông vậy mà khí thế cao ngút trời, có lòng cầu tiến thế này tương lai chắc chắn thành tựu không hề nhỏ đây?” Bèn nghiêm mặt nói:

- Trong đạo môn, tu hành thành chánh quả sẽ kết ra kim đan, giai đoạn đầu kim đan này màu đỏ, sau đó lần lượt sẽ biến thành hoàng, lục, thanh, lam, tử, khi tử sắc cực thịnh, kim đan sẽ luyện hóa thành nguyên anh, đồng thời nguyên anh lại lần nữa hóa thành sắc đỏ tàng ẩn nơi tâm tạng. Đạt đến mức này, công lực chắn chắn sẽ đại tăng, sau đó nguyên anh sẽ từng bước lớn lên, kim đan cũng sẽ lần lượt gia tăng tùy theo công lực mà lần nữa hóa thành hoàng, lục, thanh, lam, tử. Đạt đến thâm tử sắc[1] xong sẽ tiếp cận đến ngưỡng của tiên nhân, bởi vì tu chân là nghịch thiên nhi hành, do vậy lúc này sẽ dẫn đến thiên kiếp, nếu có thể độ kiếp thành công thì sẽ biến thành tiên nhân.

Mộc Phong vừa nghe vừa ghi nhớ, trong lòng nghĩ bản thân khi trước cũng đọc qua nhiều thi thư nhưng hiểu biết về phương diện này thì lại hoàn toàn mù tịt không biết phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể đạt được thành tựu như vậy. Mộc Phong im lặng một hồi lại hiếu kì hỏi:

- Tiền bối, không biết người khi nào có thể trở thành tiên nhân vậy?

Ngộ Tâm nói :

- Nghe đây hài tử, vấn đề con hỏi quả thật không ít, bần đạo tu hành đã hơn năm trăm năm, nguyên anh trong nội thể kết hợp thành kim đan đã thành màu xanh rồi, còn phải đến hai cảnh giới nữa, không biết phải chờ đến thời gian bao lâu nữa, chắc khoảng ba trăm năm nữa có thể đạt được cảnh giới Độ Kiếp Kì.

Mộc Phong vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Vậy không phải là cần tới tám trăm năm mới có thể thành tiên ư? Có vẻ tu tiên không dễ. Con người sống được tới tám trăm năm sao? Nghe luận giải không ngờ lão đạo này đã năm trăm tuổi, không biết thật hay giả đây.” Mộc Phong tuổi còn nhỏ lại chưa từng tiếp xúc với tu chân, nếu như cậu bé biết lúc lâm phải thiên kiếp trong mười người tu chân có đến chín bị hồn phi phách tán thì không biết còn có cảm giác gì.

Ngộ Tâm đạo trưởng mang theo Mộc Phong phi hành nửa ngày, cuối cùng đã đến chân núi, Ngộ Tâm nhìn Mộc Phong nói:

- Đến rồi, chúng ta bây giờ lên Kỳ Linh Sơn.

Mộc Phong ngẩng đầu ngó lên nhìn thoáng qua, thấy Kỳ Linh Sơn mây mù che khuất ánh mặt trời, không biết là cao tới đâu?

Kỳ Linh Sơn danh xưng thiên hạ đệ nhất sơn, do ba ngọn núi tạo thành. Ba ngọn núi này có tên là Kỳ Linh, Tú Linh và Chung Linh. Ba ngọn núi này hùng vĩ chọc trời tạo thành một khối hài hòa, cực kỳ dễ thấy. Ngọn núi này trùng trùng điệp điệp, từ thấp đến cao, từ xa đến gần, cảnh sắc trên núi tràn ngập một màu xanh, từ xanh lục đến xanh lá cây, xanh lam, xanh xám, tầng tầng lớp lớp trải dài ra xa tít lẫn vào màu xanh ở đường chân trời, các dải màu xanh rất phong phú, như một văn nhân đã từng viết rằng:

“Linh nham đá ngọc cao chót vót.

Nhìn đến cửa trời mở dễ thôi.”

Ba ngọn kỳ sơn này cảnh sắc rực rỡ và biến đổi khôn lường. Kỳ Linh phong quanh năm là mùa xuân, chân núi hoa trà nở đỏ rực một màu, tình xuân dập dờn. Tú Linh phong là nơi sinh trưởng của các loại cây khác nhau, cành lá xum xuê dày đặc, là đại diện của mùa hạ. Nửa trên của núi phủ đầy lá cây màu vàng, khoác trên mình chiếc áo của mùa thu. Đỉnh Chung Linh quanh năm tuyết phủ, là đại diện cho mùa đông lạnh lẽo.

Điều lạ lùng là dãy núi này không có đường lên núi, khiến Mộc Phong phân vân không biết lên núi bằng cách nào. Ngộ Tâm dạo trưởng dắt Mộc Phong đi đến chân một gốc cây cổ thụ ngàn năm to mười người ôm không xuể, gõ nhẹ lên thân cây ba cái, giữa thân cây đột nhiên mở ra một cánh của nhỏ, một đạo sĩ nhỏ từ bên trong đi ra, hướng về Ngộ Tâm đạo trưởng cung kính thi lễ. Ngộ Tâm đạo trưởng dẫn Mộc Phong đi vào trong thân cây, trong thân cây vốn không có ánh sáng bỗng nhiên có một luồng sáng phát ra, Nguyên lai dưới thân cây là một cái động lớn, Ngộ Tâm đạo trưởng dẫn Mộc Phong đi vào trong động, cứ tiến về phía trước như vậy một khoảng thời gian, sau đó lại đi quanh co một lúc. Nhưng mà Mộc Phong thân thể không khỏe, chỉ đi như vậy một canh giờ, đã bắt đầu thở hổn hển.

Ngộ Tâm đạo trưởng ôm lấy Mộc Phong lướt đi như bay. Thì ra người sáng lập Hỗn Nguyên Môn chính là đỉnh đỉnh đại danh Thái Thượng Lão Quân. Vị đại la kim tiên này trước khi phi thăng đã bầy ra Càn Khôn Vô Cực trận, ngay cả tiên nhân cũng không thể dùng pháp lực bay lên núi. Nghìn năm về trước trong trận Đạo Ma đại chiến, bởi đường lên núi quá nhiều khiến cho Hỗn Nguyên Môn dễ công khó thủ làm tử thương vô số đệ tử. Vì thế bẩy trăm năm trước, một vị chưởng môn trước khi phi thăng đã dùng lôi hệ pháp thuật phá hủy hết đường lên núi, Rồi lại bỏ mười năm công phu tạo ra một con đường duy nhất để lên núi. Nếu không có đệ tử trong môn dẫn đường người ngoài không dễ gì xâm nhập, nhưng nếu bí mật bị lộ e rằng địch nhân có thể ồ ạt tiến vào.

Mộc Phong trong lúc đầu óc còn choáng váng hồ đồ thì đã được Ngộ Tâm đạo trưởng dẫn vào trong núi.

Lên đến đỉnh núi, Ngộ Tâm đem Mộc Phong giao cho đại đệ tử là Liễu Nhiên đạo trưởng. Liễu Nhiên đạo trưởng xem ra niên kỉ không ít hơn Ngộ Tâm là mấy, nhưng lại là một trong những đồ đệ của Ngộ Tâm thuộc Cung Phụng điện, chuyên môn phụ trách việc tiếp đãi. Liễu Nhiên thấy Mộc Phong trên mặt tịnh không có chút biểu tình nào, sau đó an bài Mộc Phong trong một căn nhà gỗ, nhắc nhở cậu không nên chạy loạn. Mộc Phong một mình ở trong phòng, lúc đầu trong lòng tràn ngập niềm vui được học nghệ, lại không ngờ rằng đến giờ vẫn chưa được gặp mặt chưởng môn, càng không biết theo ai học nghệ, cảm xúc đột nhiên dâng trào, cảm giác như muốn khóc một trận. Giữa trăm thứ buồn khổ, liền đem Ngư Đản từ trong lòng ra chơi. Ngư Đản tựa hồ rất vui thích, liên tục hít thở ba dài một ngắn, chính là muốn hấp thụ thiên địa linh mạch của ngọn Kỳ Linh Sơn này. Linh khí ở đây so với nơi khác rất dồi dào, Kỳ Lân Vương là thần thú chi vương, dù hiện tại còn nhỏ và mới bắt đầu tu luyện, song đối với linh khí lại có cảm giác trời sinh rất là linh mẫn.

Ngộ Tâm cũng đã nói với chưởng môn sư huynh của mình về tình trạng của Mộc Phong. Ngày hôm sau, Mộc Phong được đưa tới Tàng Kinh Các gặp Tịch Nhiên đạo trưởng. Đạo trưởng trông thấy cậu bé liền hỏi:

- Hài tử, ngươi là Mộc Phong phải không? Chưởng môn sư thúc nói với ta hiện tại ngươi không thích hợp để tu hành, tạm thời vào quét dọn Tàng Kinh Các, đợi sau này có cơ hội sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ.

Mộc Phong thất vọng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất đỗi thê lương. Hắn vốn muốn học được một thân bản lĩnh thông thiên, không ngờ lại trở thành một người quét dọn. Ài, hắn rời nhà vượt ngàn dặm đường tới đây, không ngờ lại thành ra thế này. Có điều hắn trời sinh đã có tính quật cường, không chấp nhận từ bỏ mục đích để quay trở về nhà.

Tịch Nhiên đạo trưởng thấy thần tình thất vọng của Mộc Phong trong lòng cũng cảm thấy bất nhẫn, nhưng một người đã bị phong tỏa kinh mạch như hắn làm sao có thể tu hành. Ông vừa dẫn hắn vào Tàng Kinh Các vừa an ủi:

- Hài tử, Tàng Kinh Các là trọng địa của bản môn, ngoại trừ sư thúc không ai có thể vào. Ta thấy ngươi bản tính lương thiện, gặp chuyện này trong lòng không thoải mái nhưng ngươi không nghĩ được sư thúc đối xử đặc biệt thế này cũng là chuyện tốt sao?

Mộc Phong lại buồn bã cúi đầu, chấp nhận hiện thực. Nhưng hắn chợt nhớ lại một bài thơ đã học hồi còn ở nhà:

“Bất cầu đại đạo xuất mê đồ,

Túng phụ hiền tài khởi trượng phu.

Bách tuế quang âm thạch hỏa thước,

Nhất sanh thân thế thủy phao phù.

Chỉ tham lợi lộc cầu vinh hiển,

Bất cố hình dong ám tụy khô.

Thí vấn đôi kim đẳng san nhạc,

Vô thường mãi đắc bất lai vô.”

Dịch nghĩa: diepkiemanh

Không đi đường ngay tất sẽ lạc lối

Dù có là hiền tài, chưa chắc đã xứng đấng trượng phu.

Trăm năm như giấc mộng trôi nhanh

Cuộc đời như bọt nước chóng tan.

Con người chỉ biết tham tiền bạc và công danh

Mà không biết đến khi thân tàn ma dại.

Cho dù có núi vàng biển bạc

Cũng không hiểu được hai chữ ‘vô thường’.

Dịch thơ: vandai79

“Chính đạo không đi, lạc lối hề...

Tài cao, tâm tục vẫn u mê.

Trăm năm giấc mộng hư vô mãi

Cuộc đời bèo nước vẫn trôi hề...

Công danh, lợi lộc lòng nhân thế

Thân dại ma tàn, một giấc tê.

Núi vàng, biển bạc tâm nào biết

‘Vô thường’ hai chữ vẫn còn mê.”

Đã biết đời người có trăm năm thôi, hà chi cứ phải để tâm đến thắng bại?

Mộc Phong tuổi còn nhỏ vậy mà đã có được luận giải sâu sắc như vậy, nếu mà có người khác biết được, nhất định là sẽ kinh hãi.

Tại Kỳ Linh Phong bốn mùa đều như mùa xuân, ngay cả Mộc Phong thân thể gầy gò yếu nhược như vậy mà cũng không cảm thấy lạnh. Hàng ngày trừ lúc quét dọn Tàng Kinh Các, lúc rảnh rỗi có thể đọc sách để giết thời gian. Nhưng con Ngư Đản đáng yêu này, ngày trước ở dưới rặng Tây Lĩnh Sơn, cả nửa năm cũng không thấy lớn, vậy mà mới đến đây được mấy ngày đã phổng phao lên nhanh chóng. Ngư Đản này cũng ngày càng thông nhân tính, lúc Mộc Phong đọc sách chỉ yên lặng chơi đùa bên cạnh, không nghịch nghợm ầm ĩ.

Một hôm lúc hoàng hôn, Mộc Phong dẫn theo Ngư Đản đi bộ ở bên ngoài nhà không xa, phóng mắt nhìn, từng dải mây trắng như ở dưới chân. Trong lòng càng cảm thấy cô độc, Mộc Phong nhịn không được to giọng ngâm lên kinh văn đọc ra từ Tàng Kinh Các:

“Hoàng nha bạch tuyết bất nan tầm,

Đạt giả tu bằng đức hành thâm.

Tứ tượng ngũ hành toàn trượng thổ,

Tam nguyên bát quái khởi li nhâm.

Luyện thành linh chất nhân nan thức,

Tiêu tẫn âm hồn quỷ mạc xâm.

Dục hướng nhân gian lưu diệu quyết,

Vị phùng nhất cá thị tri âm.”

Dịch thơ: linhlan

“Mầm vàng, tuyết trắng chẳng khó tầm

Thành đạt tu bằng đức hạnh thâm.

Tứ tượng, ngũ hành đều nhờ thổ

Tam nguyên, bát quái khởi từ nhâm.

Luyện thành linh thức người khó biết

Lưu tại nhân gian, diệu quyết thâm.

Mãi tầm chân sĩ trong nhân giới

Lòng giờ buồn mãi, chả tri âm.”

Đang lúc đó, từ trong biển mây hiện ra một tiểu cô nương chỉ khoảng mười tuổi, nhìn cô bé có khuôn mặt tròn trĩnh, lông mày cao vút, nước da trắng như tuyết, đôi mắt to xinh đẹp sáng long lanh như hút hồn người, mặc một chiếc váy dài màu lục nhạt, hệt như một tiểu tiên nữ lạc vào nhân gian. Mộc Phong si ngốc nhìn về phía tiểu cô nương, chân như bị đóng đinh, không biết di động thế nào. Tiểu cô nương bay đến trước mặt Mộc Phong, cười hì hì nói:

- Tiểu đệ đệ chẳng lẽ là ngốc tử sao? Sao lại đứng im như biến thành thần tiên vậy?

Mộc Phong từ từ định thần, nhất thời nghẹn họng, lẩm bẩm nói:

- Tỷ tỷ là tiên nữ hạ phạm sao?

Tiểu cô nương cười khì một trận, ngay sau đó liền nói:

- Ta trên đường qua chỗ này, còn nghĩ rằng có cao nhân đang ngâm thơ tụng đối, không ngờ là một ngốc đệ đệ vừa xấu vừa gầy này. Ha ha...

Mộc Phong thì lại nghĩ khác, bản thân hắn mặt đầy nốt đen, không bị chê xấu mới lạ, thầm nghĩ: “Đã gặp được thần tiên tỷ tỷ, dù sao cũng nên thỉnh giáo tỷ ấy một vài thứ không hiểu rõ.” Hắn liền hỏi:

- Hành Khí Ngọc Khí Minh có nói, hành khí là thôn tắc súc, súc tắc thân, thân tắc hạ, hạ tắc định, định tắc cố, cố tắc manh, manh tắc trường, trường tắc thối, thối tắc thiên[2]. Đại kỉ xuân tại thượng, địa kỉ xuân tại hạ[3]. Thuận tắc sinh, nghịch tắc tử. Không biết thần tiên tỷ tỷ có kiến giải gì? Cách hành khí này sao mà làm được?

Tiểu cô nương bất giác ngây ra, sau đó cười nói:

- Theo thanh tịnh đan pháp, gọi là hành khí chi pháp, phải ngưng thần tụ khí, vận xuống đan điền, nhập định ngưng kết, nghịch chuyển đốc mạch, nhiệt sẽ tăng lên. Lấy đất làm gốc, lấy trời làm ngọn, theo chu kỳ âm dương mà tu luyện. Ngốc đệ đệ, ngươi là đệ tử của ai, sao ngay cả hành khí chi pháp căn bản nhất cũng không hiểu?

Mộc Phong nhất thời sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói:

- Ta chỉ là đệ tử tạp dịch quét dọn Tàng Kinh Các, tạm thời còn chưa có sư phụ.

- À, vậy sao.

Tiểu cô nương trợn mắt to lên rồi nói tiếp:

- Ta phải đi rồi, đệ đệ khờ nhớ kĩ ta tên là Tử Vân. Có duyên sẽ gặp lại!

Nói xong giống như một ngọn gió biến mất không lưu lại vết tích gì.

[1] thâm tử sắc: mầu tím đậm, tử sắc là mầu tím

[2] thôn tắc súc, súc tắc thân, thân tắc hạ, hạ tắc định, định tắc cố, cố tắc manh, manh tắc trường, trường tắc thối, thối tắc thiên: Mộc Phong không hiểu có lẽ chúng ta cũng không nên hiểu kẻo đau đầu.

[3] Đại kỉ xuân tại thượng, địa kỉ xuân tại hạ: Chịu thua luôn.

2 và 3 các cao thủ của Vũ đường đành chịu vì nó liên quan đến nguyên tắc hành khí của Đạo thuật, cao thủ nào có đọc vui lòng chỉ bảo dùm anh em, vô cùng cám ơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.