[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 28 : U Lan Hỏa Ngọc




Mộc Phong nhìn hai nàng nói:

- Chúc Tâm U Lan đối với chúng ta mà nói đã không còn tác dụng gì, chi bằng chúng ta hãy quay về?

Yên Nhiên và Hàn Yên nghe vậy cùng gật đầu đồng ý. Song Tiểu Tinh Linh từ trong cơ thể Mộc Phong nói vọng ra ngoài:

- Chúc Tâm U Lan mặc dù đối với các người không có lợi, nhưng dù sao Chúc Tâm U Lan cũng là một trong mười đại kì hoa của phàm giới, sinh trưởng trong điều kiện cực kì khắc nghiệt.

Mộc Phong nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Tinh Linh, ý ngươi là muốn bọn ta đi tìm Chúc Tâm U Lan Hoa hay sao?

Tiểu Tinh Linh khẽ cười:

- Đúng là như vậy, chủ nhân người cũng không ngốc lắm. Các người không nên ngắt lời, hãy nghe ta nói hết đã…

Tiểu Tinh Linh tạm dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chúc Tâm U Lan phải sinh trưởng tại vùng đất cực nhiệt, nói cách khác phía dưới Chúc Tâm U Lan chính là miệng hỏa sơn. Chúc Tâm U Lan nếu chỉ sinh trưởng ở cạnh miệng hỏa sơn thì sẽ không ra hoa, nên nó cần có một vật hỗ trợ.

Hàn Yên không hiểu liền hỏi:

- Chúc Tâm U Lan cần có vật gì để hỗ trợ vậy?

- Đóa Chúc Tâm U Lan đó đã có hồng quang chớp động, chính là dấu hiệu nó đã được nuôi dưỡng đầy đủ. Thời điểm nó khai nở cũng sắp đến rồi, lại nói phía dưới có một vật kỳ lạ, đối với những người tu tiên mà nói vật đó có vô cùng có lợi.

Yên Nhiên không nhẫn nại được liền hỏi cho rõ:

- Rốt cuộc vật kì lạ đó là gì vậy?

Tiểu Tinh Linh chậm rãi nói:

- Vật kì lạ đó có tên là Huyễn Thiên Hỏa Ngọc. Những người tu tiên mà ngồi trên đấy tu luyện sẽ nhanh hơn gấp bội so với người bình thường. Nhưng mà lúc Chúc Tâm U Lan khai hoa thì sẽ có lôi sát thiên kiếp cực kì mãnh liệt, không cẩn thận một chút thì hoa hủy ngọc tan, còn người khi đó dù vất vả vẫn không được gì.

Mộc Phong khẩn trương nói:

- Vậy thì chúng ta hãy nhân cơ hội hoa chưa nở nhanh chóng đoạt Huyễn Thiên Hỏa Ngọc vào tay, không phải sẽ tránh được lôi sát thiên kiếp sao?

Tiểu Tinh Linh cười nói:

- Chúc Tâm U Lan này vốn là một sinh vật có linh tính, trước khi nở nó thu người lại trốn trong các bụi cây, khi có vật gì di động tiếp cận, nó sẽ mang theo Huyễn Thiên Hỏa Ngọc chạy trốn, ngay cả Tiểu Tinh Linh ta cũng không thể biết vị trí chính xác của nó, chỉ khi nó khai hoa mới dừng lại một chỗ cố định để hấp thu thiên địa linh khí.

Yên Nhiên kinh dị:

- Nói như vậy, chỉ người chống lại được thiên kiếp mới có thể lấy được Huyễn Thiên Hỏa Ngọc sao?

Tiểu Tinh Linh mỉm cười:

- Tỷ tỷ hóa ra cũng thông minh, đúng là như vậy.

Hàn Yên đau khổ nói:

- Ta nghe sư phụ nói qua, trong giới tu chân công lực đạt đến Độ Kiếp Kì, mười người thì có đến chín người không chống nổi thiên kiếp khiến cho hình hủy thần diệt, bọn ta tu vi chỉ như này làm sao chống lại được thiên kiếp?

Tiểu Tinh Linh khẽ cười một tiếng:

- Hai vị tiên nữ tỷ tỷ đúng là không thể chống lại, nhưng chủ nhân thì có khả năng chống lại.

Mộc Phong hơi kinh hãi, chưa kịp nói gì thì Linh Lung Thần Anh đã cất tiếng nói một cách khó chịu:

- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân dù chống lại được thiên kiếp nhưng có thể sẽ liên lụy đến ta, ngươi sao lại đưa ra chủ ý bậy bạ này chứ.

Tiểu Tinh Linh đáp lại:

- Lôi sát thiên kiếp đó tất nhiên lợi hại, còn chủ nhân tuy không có công pháp nào lợi hại, nhưng hắn có Tiêu Diêu Thần Châu, cả cơ thể lại là Cửu Dương Kim Cương, có bị đánh cũng không chết, Tiểu Linh Lung, ngươi lúc đó chỉ cần trợ giúp một ít thần linh chi lực thôi.

Mộc Phong sắc mặt khẩn trương, thầm nghĩ:

- Nếu bị đánh chết thì đã tốt, chỉ sợ thành phế nhân thì thà chết còn hơn.

Tiểu Tinh Linh nói móc:

- Vì hai vị tiên nữ tỷ tỷ mỹ mạo hoa nhừng nguyệt thẹn thế này, chủ nhân vẩn không nguyện ý đi sao?

Yên Nhiên vô hạn ôn nhu nhìn Mộc Phong nói:

- Công tử, thôi thì chúng ta không đi trêu trọc lôi sát thiên kiếp kia nữa, chỉ cần công tử bình an ở bên cạnh chúng ta thì có thành tiên hay không cũng không quan trọng nữa.

Hàn Yên cũng gật đầu cùng chung suy nghĩ.

Mộc Phong quay đầu thấy Yên Nhiên và Hàn Yên ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn mình, trong lòng kích động, kiên định nói:

- Một lôi kiếp nhỏ nhoi đó ta nhất định phải đi xem thế nào.

Tiểu Tinh Linh mỉa mai cười:

- Chủ nhân là loại người này, ta đã biết rõ hắn sẽ đi mà.

Linh Lung Thần Anh cười lớn không ngớt trong khi Mộc Phong xấu hổ lắc lắc đầu. Yên Nhiên và Hàn Yên cũng lúng túng cúi đầu mân mê đuôi tóc không nói.

- Chúc Tâm U Lan sắp nở, chủ nhân nhanh nhằm hướng Đông, cách đây khoảng mười dặm có một đường nhỏ dẫn lên núi.

Mộc Phong chuyển thân kéo hai nữ nhân nói:

- Chúng ta mau tới đó xem sao.

Nói xong Mộc Phong mang theo hai nàng hóa thành một vệt kim quang sắc vàng nhằm hướng Đông bay tới.

Tiểu Tinh Linh nói:

- Chủ nhân mau dừng lại, Chúc Tâm U Lan ở bên cạnh miệng hỏa sơn cách đây mười trượng.

Mộc Phong nghe theo thân hình dừng lại buông hai nữ nhân ra. Hắn đứng trong mảnh rừng trơ trụi trên một ngọn núi nhỏ, đưa mắt quan sát.

Trên đỉnh núi cỏ dại mọc khắp nơi, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đó là một hỏa sơn, xem ra hỏa sơn này từ lần phun gần nhất đến nay đã được vài nghìn năm, giờ đã biến thành một hỏa sơn chết. Song độ ấm trên đỉnh núi có vẻ cao hơn cánh rừng dưới chân núi rất nhiều.

Cách đó không xa là một cây hoa lan cao chừng mười tấc, có những chiếc lá đứng nghiêng màu xanh lục, trên đó là những rãnh sâu rất đều, dù bị gió thổi vẫn không lung lay. Giữa các phiến lá là một bông hoa đứng thẳng, cuống hoa lộ ra sắc vàng, theo thứ tự từ trên xuống dưới là ba cánh hoa tạo thành ba phiến riêng biệt, lấm tấm những điểm có mầu đỏ đậm, từ trên hoa lan tỏa ra những luồng hồng quang rõ ràng. Đó chính là một trong mười đại kì hoa Chúc Tâm U Lan.

Mộc Phong dùng thần thức hỏi Tiểu Tinh Linh:

- Tiểu Tinh Linh bây giờ nên làm thế nào nữa?

Tiểu Tinh Linh trả lời:

- Chúc Tâm U Lan phải ba khắc nữa mới có thể nở, khi hoa nở thì hương thơm sẽ lan xa ngoài trăm dặm, khi đó lôi kiếp sẽ đến, chủ nhân mau đưa hai vị tỷ tỷ rời xa chỗ này xuống dưới chân núi, lôi kiếp xuất hiện không biết sẽ gây ra việc gì, nên cẩn thận là hơn.

Mộc Phong theo lời, phi thân đưa hai nữ nhân xuống núi, dặn hai nàng chỉ có thể ở xa đứng xem, không nên tự tiện lên núi hỗ trợ.

Mộc Phong bay trở lại đỉnh núi, nhẹ giọng hỏi Tiểu Tinh Linh:

- Thừa dịp lôi kiếp chưa đến, ta có nên đào Huyễn Thiên Hỏa Ngọc lên không?

Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong lắc đầu nói:

- Lôi kiếp sẽ đến ngay bây giờ, người chỉ cần đến gần Chúc Tâm U Lan ba bước là sẽ bị lôi kiếp giáng xuống người, chi bằng đứng yên một chỗ quan sát kì biến, đợi U Lan nở ra, rồi hãy phóng đến chống lại thiên kiếp.

Mộc Phong gật gật đầu, gọi ra Tiêu Diêu Thần Châu, trong lòng yên tĩnh xem xét một chút, trên tay hiện ra một tấm lá chắn rất lớn, rộng tầm một trượng. Thầm nghĩ: “Đợi cho lôi kiếp tới gần ta sẽ đứng dưới tấm lá chắn này, lúc đó lôi kiếp xem làm gì được ta.”

Chỉ sau một tuần trà, bầu trời đã biến sắc, từng đám mây đen nặng nề hợp lại giữa không trung, những tiếng sấm động ầm ầm nổi lên. Chúc Tâm U Lan hồng quang thêm đậm, trông có vẻ như muốn tán phát toàn bộ.

Tiểu Tinh Linh hô nhanh:

- Chủ nhân mau động thủ, lôi kiếp sắp đến rồi.

Mộc Phong nghe Tiểu Tinh Linh chỉ dẫn, thân hình nhoáng lên, tay cầm tấm lá chắn giơ lên phía trên U Lan Hoa. Trên đỉnh đầu tiếng sấm đại chấn.

Những chiếc cánh hoa của Chúc Tâm U Lan Hoa nở ra hoàn toàn, một cỗ u hương chấn động lòng người từ từ tràn ngập khắp chốn.

Trong đám mây đen phía trên đan xen những tiếng kinh lôi, chớp mắt một đạo thiểm điện mãnh liệt đánh trúng vào tấm lá chắn Mộc Phong giơ cao phía trên.

Mộc Phong cảm thấy cánh tay tê rần, thân thể rung động, trong miệng có vị ngọt phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, thân thể không thể khống chế ngã xuống mặt đất.

Tiểu Tinh Linh hô to:

- Tiểu Linh Lung mau bổ sung thần linh chi lực cho chủ nhân!

Linh Lung Thần Anh cánh tay nhỏ bé vung lên, một điểm kim quang trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay. Hai bàn tay nhỏ bé liền áp sát vào làm một, trong nháy mắt điểm kim quang đã biến thành một vệt kim quang tràn ngập khắp các kinh mạch trong cơ thể Mộc Phong.

Mộc Phong cảm thấy cơ thể khí huyết chuyển động nhanh hơn, cả người tràn ngập khí lực, lại dùng hết sức giơ tấm lá chắn lên phía trên cao. Một đạo kinh lôi mang theo ánh sáng chói mắt nổ ầm một trận.

Mộc Phong cảm giác như bị cả ngọn núi đè xuống, há mồm “Oa oa” phun ra hai ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt bị kinh lôi đánh nằm lăn ra đất, Mộc Phong trong lúc hoảng loạn suýt chút nữa đã dẫm lên Chúc Tâm U Lan Hoa ở trên mặt đất. Trong lòng không nhịn được mắng to:

- Bà nội nó, sấm sét này cũng quá điên cuồng, đỡ lần nữa, chỉ sợ cái tiểu mệnh của ta cũng tiêu tại đây!

Tiểu Tinh Linh thanh âm bình tĩnh vang lên:

- Chủ nhân, có ba đạo kinh lôi thì chỉ còn một lần nữa là thành công, ngàn vạn lần không thể bỏ cuộc.

Mộc Phong trong lòng nóng nảy buồn bực nói:

- Hai ngươi chỉ biết ngồi đấy mà xem nhiệt náo, sao không ra mà hỗ trợ?

Linh Lung Thần Anh cười hi hi nói:

- Ngay cả hai đạo sấm sét còn có thể dễ dàng ngăn trở, chủ nhân người quả thật giỏi nha, ta có rất nhiều thần linh chi lực sẽ bổ sung thêm cho người, hãy cố gắng sử dụng đừng lãng phí nha, hì hì.

Mộc Phong trong lòng thầm mắng: “Rõ ràng thần linh chi lực là của bản thân ta, sao giờ lại nằm trong tay ngươi là thế nào, thử hỏi còn đạo lý nữa không?”

Linh Lung Thần Anh tiếp tục cười hi hi, không thèm để ý quan tâm đến Mộc Phong, hai tay lại hướng tới kinh mạch trong người Mộc Phong bắn ra những vệt kim quang. Thân thể Mộc Phong thoáng cái đã hồi phục như cũ, ngẩng đầu nghe thấy tiếng sấm mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn đang bắt đầu xoay tròn. Trong lòng có chút hoảng sợ, không biết đạo sấm sét thứ ba này sẽ điên cuồng như thế nào, chỉ sợ quá cường mãnh thì bản thân không ngăn cản được.

Tâm niệm vừa chuyển trong bàn tay tấm lá chắn nháy mắt biến thành hình cái ô dù cao tầm vài trượng, đứng thẳng trên mặt đất, Mộc Phong dễ dàng đứng dưới cái ô ngẩng đầu nhìn đám mây lôi kiếp phía trên cười nhạo nói:

- Trời sụp xuống cũng có cái trên đầu chống lại, ngươi cứ tự nhiên đánh xuống đây sẽ có cái ô của ta ngăn lại, ha ha.

Đúng lúc hắn đang đắc ý thì đạo sấm sét cuối cùng từ trên không trung như nghiêng trời lệch đất phóng xuống.

Chỉ nghe một tiếng nổ “Oành” vang lên, sấm sét đã đánh trúng mặt ngoài của Tiêu Diêu Châu, ngay lập tức một luồng điện quang theo cái ô cuồn cuộn truyền xuống mặt đất, mặt đất bị nổ mạnh gây ra chấn động, rừng cây xung quanh cách đó hơn mười trượng không có một cây nào may mắn thoát khỏi, hỏa quang phi thẳng lên không, khắp nơi một mảng cháy khét mờ. “Xào xạc” những thân cây gẫy đổ đè lên nhau.

Mộc Phong trong người huyết khí cuộn trào, hai tai ù đặc, mắt hoa lên thấy sao đầy trời, ngay lập tức ngồi bệt xuống bên cạnh U Lan Hoa.

Tiểu Tinh Linh cười nói:

- Chúc mừng chủ nhân kháng kiếp thành công!

Mộc Phong loạng choạng đứng thẳng người dậy, ánh mắt tự hào nói:

- Tiểu Tinh Linh, nếu ta bị sấm sét làm nổ tan khiến cho hồn phi phách tán, ngươi và Tiểu Linh Lung sẽ không bị liên lụy gì chứ?

Tiểu Tinh Linh cười yêu kiều trả lời:

- Có lẽ trong khi ngươi bị nổ tung ta đã sớm bay ra ngoài rồi, ngược lại Tiểu Linh Lung và ngươi sẽ cùng nhau xuống địa phủ.

Linh Lung Thần Anh la lên một tiếng kỳ quái:

- Tiên nữ tỷ tỷ thật quá nhẫn tâm, đại nạn lâm đầu bản thân lại bay đi.

Tiểu Tinh Linh vừa cười vừa nói:

- Ta đã sớm biết rằng lôi kiếp không là gì đối với chủ nhân, nếu không ta đã sớm bảo hắn quay về rồi.

Mộc Phong phất tay thu hồi Tiêu Diêu Châu, hái lấy Chúc Tâm U Lan Hoa bỏ vào trong ống tay áo.

Dùng bàn tay như một cái cuốc, lại dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Tinh Linh, Mộc Phong cẩn thận đào lên một khối dài sáu xích rộng ba xích chính là Huyễn Thiên Hỏa Ngọc. Hỏa Ngọc có mầu đỏ sậm, toàn bộ khối không có một chút tạp sắc nào, cầm trong tay ấm áp dị thường, chắc chắn đây là một loại ngọc tốt.

Mộc Phong lần nữa phất tay biến Tiêu Diêu Châu thành một thanh lợi kiếm, vận khởi chân khí cầm Huyễn Thiên Hỏa Ngọc cắt thành hai mảnh, thầm nghĩ:

- Yên Nhiên và Hàn Yên mỗi nàng một khối quả là thích hợp.

Sau khi thu lại Tiêu Diêu Châu và cất Hỏa Ngọc, Mộc Phong phóng xuống dưới chân núi nhìn thấy Yên Nhiên và Hàn Yên lúc này sắc mặt tái nhợt đang ngội bệt dưới một tàng cây.

Mộc Phong vội vàng tiến tới nâng hai nàng dậy, quan thiết hỏi:

- Hai nàng làm sao vậy?

Chương 29. Chướng độc nan giải

Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn

Dịch: docconhan171

Biên dịch: phongbkac

Biên tập: chudu

tangthuvie

Chương 29. Chướng độc nan giải

Dịch: docconhan171

biên dịch: phongbkac

biên tập: chudu

tangthuvie

Yên Nhiên giọng nói yếu ớt vô lực:

- Vừa rồi trên đỉnh núi sấm sét nối tiếp nhau, ở phía trước bọn muội không xa bị nổ, từng đám bụi đất cuồn cuộn nổi lên đầy trời, cả khu rừng đều bị một màn vụ khí mờ mịt bao phủ, sau khi tan đi bọn muội cứ thế mất đi khí lực, cả người trở nên mềm nhũn, không biết sao lại thế này a?

Mộc Phong thầm nghĩ: “Không biết màn vụ khí vừa rồi có gì kỳ quái?”

Mộc Phong lòng nóng như lửa đốt, ôm lấy hai nàng, người phóng vút lên trên khu rừng rậm phân biệt phương hướng Nhật Nguyệt Hồ, ba người trông giống như một vệt lưu tinh bay đi.

Về tới căn nhà gỗ, Mộc Phong hết sức cẩn thận đặt hai nữ nhân nằm xuống giường.

Yên Nhiên và Hàn Yên đưa ánh mắt trông rất đáng thương nhìn hắn. Mộc Phong vừa vội vàng vừa đau xót, hai tay chia ra bắt mạch cho hai nàng.

Thấy mạch đập cực kỳ yếu nhược, từ cánh tay truyền đến hơi lạnh, nhất thời không tra xét được nguyên nhân gây ra bệnh.

Tiểu Tinh Linh không biết từ lúc nào đã bay ra khỏi cơ thể Mộc Phong, vẫy vẫy đôi cánh bình tĩnh nhìn Mộc Phong.

- Chủ nhân sao người không hỏi ta xem?

Mộc Phong vội vàng hỏi:

- Chẳng lẽ Tiểu Tinh Linh ngươi biết nguyên nhân các nàng bị suy yếu như thế này ư?

- Đương nhiên là ta biết, nhị vị tỷ tỷ đã bị nhiễm phải chướng khí tích tụ nghìn năm ở trong rừng.

- Vậy có giải pháp để cứu chữa không?

Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói với Mộc Phong:

- Giải pháp ư? Nói dễ thì cũng rất dễ, còn nói khó thì khó vô cùng.

Mộc Phong vừa nghe có phương pháp để hóa giải, nhanh chóng hỏi:

- Tiểu Tinh Linh chớ thách đố ta nữa, rốt cuộc làm thế nào để có thể giải chướng khí ngàn năm cho bọn họ?

- Ở Phàm Gian Giới cách giải độc tốt nhất là phải dùng phương pháp tự nhiên đó là nhiệt độ cơ thể con người.

Tiểu Tinh Linh vẫn từ tốn như trước mỉm cười nói tiếp:

- Chủ nhân chỉ cần tìm một vài nam nhân ôm bọn họ ngủ vài ngày tự nhiên bệnh sẽ khỏi.

Yên Nhiên và Hàn Yên nằm bên cạnh nghe bọn họ nói vậy khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Hàn Yên vội vàng kêu lên:

- Ta dù có bị chướng khí này độc chết cũng không cho phép bọn nam nhân xấu xí động vào người ta.

Yên Nhiên cũng lộ ra ánh mắt kiên quyết hệt như vậy.

Mộc Phong khó xử nói:

- Vì sao lại phải là nhiệt độ cơ thể nam nhân? Chả nhẽ nữ nhân không được sao?

Tiểu Tinh Linh nói rất kiên định:

- Không được! Nhị vị tỷ tỷ thân thể vốn âm hàn, nếu chỉ là chướng khí bình thường thì dùng nhiệt độ của cơ thể nữ nhân cũng không ngại gì, nhưng hôm nay thì không thể không dùng đến thân nhiệt chí dương của cơ thể nam nhân.

Mộc Phong bối rối nói:

- Có biện pháp khác hay không?

Tiểu Tinh Linh không thèm để ý đến câu hỏi, tựa như chuyện này đối với nàng không quan hệ:

- Ta chỉ biết có mỗi phương pháp đó.

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Chủ nhân, người hãy mau quyết định, huyết dịch trong cơ thể nhị vị tỷ tỷ đang nhanh chóng hóa lạnh rồi!

Mộc Phong xấu hổ hỏi:

- Thân nhiệt của ta liệu có được không?

Tiểu Tinh Linh nháy mắt nói:

- A, ta quên mất người cũng là một đại nam nhân, đương nhiên là có thể được rồi.

Linh Lung Thần Anh trong cơ thể Mộc Phong la lên với giọng điệu quái đản.

- Ha ha, hắc hắc, vậy là chủ nhân muốn tự mình chữa thương cho nhị vị tiên nữ tỷ tỷ a!

Yên Nhiên và Hàn Yên trong phút chốc sắc mặt đỏ hồng lên như hoa đào nở tháng ba, khi mà hoa mai đã tàn sau mùa đông lạnh giá, vô lực nhắm đôi mắt lại.

Mộc Phong thì hận không thể bắt Linh Lung Thần Anh trong cơ thể dừng lại.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa.

Mộc Phong cao giọng quát to:

- Chuyện gì vậy?

- Đại nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với người, mới đây có một bọn cướp biển xâm phạm trên đảo.

- Được, đợi chút ta sẽ lập tức ra ngay.

Mộc Phong nói xong quay đầu đắp chăn cho Yên Nhiên và Hàn Yên đang nằm trên giường, sau đó chuyển thân ra khỏi phòng.

Tiểu Tinh Linh vẫy vẫy đôi cánh bay đến trước mắt Yên Nhiên và Hàn Yên mỉm cười nói:

- Nhị vị tiên nữ tỷ tỷ, các người đừng có vội, hãy cố đợi một lát nữa Phong ca ca của hai người sẽ trở về ôm hai người ngủ vài ngày là sẽ tốt thôi mà. Hì hì!

Yên Nhiên và Hàn Yên nhất thời trở nên xấu hổ, Hàn Yên giận dữ nói:

- Tiểu Tinh Linh, ngươi chắc chắn là có biện pháp khác tốt hơn, nhưng ngươi cố ý làm khó bọn ta có phải không?

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Từ xưa tới nay để giải chướng khí cực độc này đều phải dùng đến nhiệt độ cơ thể con người, chẳng nhẽ nhị vị tỷ tỷ không thích chủ nhân ôm hai người sao?

Hai nàng há mồm không biết nói gì cho phải. Trong đầu mỗi người đều chất chứa tâm sự.

Một khắc sau đã thấy Mộc Phong đẩy cửa tiến vào, sau đó đưa tay khóa cửa phòng lại.

Tiểu Tinh Linh thân hình nhỏ nhắn tiến vào trong cơ thể Mộc Phong sau khi buông nhẹ câu nói

- Ta vào kiếm Tiểu Linh Lung chơi đùa, các người làm chuyện chính đi nha. Mộc Phong vặn vặn hai tay từ từ tiến đến gần hai nàng.

Mộc Phong trước tiên cởi ngoại y của Hàn Yên ra trước, Hàn Yên vô lực chăm chú nhìn một lát rồi nhắm chặt hai mắt lại.

Đây là lần thứ hai Mộc Phong cởi ngoại y cho Hàn Yên. Lần thứ nhất là trong lúc Hàn Yên bất tỉnh nhân sự. Lần này trong khi Mộc Phong cởi y phục cho Hàn Yên, nàng từ từ nhấc tay phối hợp cùng Mộc Phong. Tay của Hàn Yên tựa như cánh sen, long lanh óng ánh, vừa trắng vừa mịn. Mộc Phong giúp Hàn Yên thoát y không cẩn thận bàn tay chạm phải phần da thịt lộ ra của nàng, Hàn Yên hơi run rẩy, phía trước ngực là phần nội y trắng mịn, ẩn dưới đó là đôi hạt anh đào đỏ hồng lúc ẩn lúc hiện, cứ thế phập phồng kịch liệt. Trái tim của Mộc Phong cũng đập nhanh khiến cho Hàn Yên cảm nhận được hắn và nàng đều khẩn trương như nhau.

Tiểu Tinh Linh tỏ ra không vui nói:

- Chủ nhân, người mới chỉ cởi y phục cho Hàn Yên tỷ tỷ mà đã khiến cho chỗ của ta và Tiểu Linh Lung bị rung lên như động đất, còn không mau bình tĩnh lại.

Linh Lung Thần Anh hi hi cười nói:

- Không sao, ta sẽ nhân cơ hội này cải tạo nơi đây thành một chỗ đu dây thật tốt.

Mộc Phong trong tâm chấn động:

- Hai đứa nhóc kia đang nhìn mình mà cười nhạo!

Mộc Phong vội vàng tụng niệm phần Đại Thừa trong “Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh”: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Mới tạm thời bình ổn lại trái tim đang dao động.

Mộc Phong đưa tay kéo chăn đắp cho Hàn Yên, sau đó quay sang cởi ngoại y của Yên Nhiên đang nằm bên cạnh.

Yên Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhìn Mộc Phong, hai tay đặt trên ngực giữ chặt ngoại y.

Mộc Phong âu yếm nhìn Yên Nhiên, hai tay nhẹ nhàng kéo đôi bàn tay mềm mại ấm áp như ôn ngọc của nàng, nâng lên trước người, hơi cúi đầu hôn nhẹ lên cánh tay nàng. Yên Nhiên tim đập loạn xạ, toàn thân càng thêm vô lực, từ từ khép đôi mắt xinh đẹp lại.

Mộc Phong tay ở trước ngực Yên Nhiên, nhẹ nhàng tháo y sam trên người nàng, y sam liền nhẹ trượt sang một bên.

Dưới phần nội y màu hồng phấn trên người Yên Nhiên từ từ tiết ra từng giọt mồ hôi. Ngoài cửa sổ từng tia sáng chiếu vào lạc trên làn da mềm mịn như mỡ của nàng.

Thân thể Yên Nhiên có chút khẩn trương nên căng cứng ra, Mộc Phong chỉ còn cách ôm chặt nàng trong lòng, thong thả cởi ngoại y của nàng. Sau đó lại cẩn thận đặt nàng xuống giường.

Mộc Phong qua quýt trút bỏ áo ngoài của bản thân, và tháo giầy, tới bên cạnh Yên Nhiên lần nữa ôm nàng vào lòng.

Thân thể mềm mại của Yên Nhiên nằm co lại trong lòng Mộc Phong nhu động không yên.

Mộc Phong cảm nhận rất rõ ràng sự mềm mại của Yên Nhiên.

Hàn Yên đôi mắt mở to, trái tim nhảy nhót không ngừng khi nhìn thấy hai người ôm nhau nằm bên cạnh.

Mộc Phong vốn là Cửu Dương Chi Thể, thân thể vì khẩn trương nên phát ra một lượng lớn nhiệt khí.

Chỉ hơn một canh giờ, cơ thể Yên Nhiên đã trở nên ấm áp.

Yên Nhiên hé đôi môi khẽ nói:

- Ta đã ấm hơn rồi, công tử quay sang sưởi ấm cho Hàn Yên muội muội đi!

Mộc Phong đáp ứng một tiếng rồi quay sang phía Hàn Yên, lấy tay ôm nàng vào trong lồng ngực.

Hàn Yên ngủ cùng một chỗ với Mộc Phong đã sớm thành thói quen, nhưng mà trước kia vẫn còn giữ lễ pháp, hôm nay mới là lần đầu tiên được ôm như vậy.

Hàn Yên mở to đôi mắt mơ màng nhìn Mộc Phong. Hắn chỉ biết đáp lại bằng nụ cười ngây ngốc.

Hàn Yên bất ngờ dùng ý niệm thẹn thùng nói với Mộc Phong:

- Cơ thể Phong ca ca thật ấm.

Mộc Phong cũng dùng ý niệm thì thầm:

- Đó là tại thân thể nha đầu nàng quá lạnh.

Đôi môi của hai người vốn chỉ cách nhau không đầy hai tấc, Mộc Phong không nhịn được liền nhẹ nhàng hôn vào đôi môi của nàng.

Cơ thể Hàn Yên thoáng run rẩy, ý niệm phát ra:

- Phôi đản![1]

Mộc Phong cũng dùng ý niệm trả lời:

- Nha đầu nàng thì hảo đản chắc?

Linh Lung Thần Anh bất ngờ hỏi một câu:

- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, phôi đản là cái gì thế?

Mộc Phong và Hàn Yên thần sắc cùng lộ ra vẻ lúng túng.

- Có thể là do khi ấp trứng không tạo ra được sinh mệnh nên gọi là phôi đản chăng?

Tiểu Tinh Linh nói tiếp một câu:

- Tiểu Linh Lung tại sao ngươi lại có hứng thú với chuyện này vậy?

Ba người nghe hai oa oa nói chuyện như thế cùng “Phì” một cái phát ra tiếng cười.

Linh Lung Thần Anh trong người Mộc Phong lắc lắc đầu vội vàng nói một câu:

- Là do vừa rồi ta nghe rõ Hàn Yên tỷ tỷ gọi chủ nhân là phôi đản mà.

Yên Nhiên không thể nhịn được che miệng cười khúc khích.

Hàn Yên tức giận nói:

- Tiểu Linh Lung, ngươi mà còn nói vớ vẩn nữa là ta đánh ngươi đó.

Linh Lung Thần Anh cười hắc hắc một tiếng:

- Rõ ràng chính mình vừa nói xong lại không thừa nhận, là người lớn mà không biết xấu hổ.

Hàn Yên vội la lên:

- Ta vừa rồi kêu phôi đản là chỉ Tiểu Linh Lung ngươi mà.

Linh Lung Thần Anh trong người Mộc Phong không ngừng kiêu ngạo cất tiếng nói:

- Ta đỉnh đỉnh đại danh là Tiểu Linh Lung sao có thể là phôi đản được? Hừ.

Yên Nhiên nằm bên mỉm cười không thôi.

Mộc Phong bất ngờ xoay người ôm Yên Nhiên vào lòng, sau đó hôn vào môi nàng “Chụt” một cái.

Yên Nhiên yêu kiều kêu lên một tiếng:

- Phôi đản!

Linh Lung Thần Anh la lớn:

- Yên Nhiên tỷ tỷ vừa mắng ai vậy?

Yên Nhiên đáp lại:

- Chính là ngươi đó Tiểu Linh Lung.

Hàn Yên nhịn không được “ha ha” cười to.

Linh Lung Thần Anh tức giận nói:

- Chẳng lẽ ta chính là phôi đản thật sao?

Ba người nghe thấy cùng cười to một trận.

Tiểu Tinh Linh quát lớn một câu:

- Ba người lớn các ngươi không được dạy những điều xấu cho tiểu hài tử này!

Ba người nhất thời ngây ra, ngay sau đó một trận cười lớn phát ra.

Linh Lung Thần Anh nghiêng cái đầu nhỏ, cảm thấy càng không hiểu khi thấy Tiểu Tinh Linh đang lắc lắc đầu trong một dáng điệu nghiêm trang.

[1] Phôi đản: dịch theo nghĩa đen là quả trứng ấp bị hỏng, nghĩa bóng là đồ bại hoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.