[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 232 : Cái kéo phá Càn Khôn




- Tuyết Nhạn!

Thân hình Mộc Phong chớp lên. Ánh mắt mọi người mới hoa lên thì hắn đã đứng trước người Tuyết Nhạn, mở hai tay ra nhanh chóng ôm nàng vào lòng. Tuyết Nhạn đỏ mặt xấu hổ, đưa tay đẩy hắn ra, khẽ nói:

- Cha ở đây đấy!

Mộc Phong thả lỏng cánh tay ra, tiếu khí áng nhiên (1) nghĩ: vốn tưởng mình chỉ có cảm giác khắc cốt minh tâm với Yên Nhiên, không ngờ sự xuất hiện của Tuyết Nhạn vẫn khiến mình không thể kìm lòng, liền ôm chặt nàng. Phiền não do tổ sư gia mang đến tạm thời vì sự xuất hiện của Tuyết Nhạn mà bị quăng đến chín tầng mây. Có một số việc đã nghĩ không ra thì tốt hơn không thèm nghĩ nữa, bằng không chỉ tăng thêm phiền não. Xe tới trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, cần gì quan tâm ba với bảy có bằng hai mươi mốt hay không.

Hồng Lạc thiên quân lắc đầu, minh chủ Thuận Thiên thần minh lại đức hạnh thế này sao? Vừa thấy con gái hắn, mà đã trầm bất trụ khí (2) như thế. Hắn nào biết Mộc Phong cũng chẳng cam tâm tình nguyện đảm nhận chức minh chủ. Mà chẳng qua trong lúc vô tình hắn bị mọi người đẩy lên. Thực ra, nhiều khi ở nơi cao cũng chẳng tốt, bởi rằng trời sụp xuống thì đã có cao nhân chống đỡ, nếu chẳng phải cao nhân thì không nên gắng gượng vì chỉ sợ sẽ bị chết sớm.

Nam nhân bình thường không ngăn được dục vọng trước hai thứ, là mỹ nhân và quyền lợi. Đáng tiếc Mộc Phong hoàn toàn là một nam nhân cực kỳ trọng tình với nữ nhân, nhưng chẳng quan tâm gì tới quyền lợi.

Tuyết Nhạn trông thấy nơi Mộc Phong vừa đứng la liệt mùn cưa thì cả kinh, sắc mặt nàng thay đổi, giọng run run nói:

- Ngươi cãi nhau với cha ư?

Mộc Phong quay người nhìn nàng, rồi cố ý nghiêm mặt lại giả vờ không vui, nói:

- Ngươi biết thái độ của cha ngươi rồi đấy. Ngươi còn đi theo ta sao?

Tuyết Nhạn nhìn Mộc Phong đầy thâm tình, trong mắt ửng đỏ, suýt nữa đã rơi nước mắt, ngập ngừng nói:

- Ta quyết định rồi. Bất luận là ngươi đi đâu, ta cũng muốn đi cùng ngươi!

- Ha ha ha! – Tà thần ở bên cạnh thấy buồn cười, nhìn hai người, rồi lại quay đầu nhìn Hồng Lạc thiên quân mà không ngừng cười ha ha.

Hồng Lạc thiên quân tiếp tục lắc đầu, nữ đại bất trung lưu ấy mà, còn chưa chính thức về nhà chồng, cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi.

Hoa Phi Hoa hờ hững ngồi ở trên mặt ghế, cũng chẳng thèm động đậy thân thể.

Tuyết Nhạn khó hiểu nhìn biểu lộ của Tà thần, đảo mắt đúng lúc nhìn thấy nét mặt cười trộm của Mộc Phong, trong lòng nhất thời hiểu ra, mặt đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên, rồi không đành lòng lại hạ xuống, nàng chỉ có thể sẵng giọng nói với Mộc Phong:

- Mộc Phong, ngươi gạt ta!

Mộc Phong cười vô tội, chơi xấu nói:

- Tuyết Nhạn, ta gạt ngươi cái gì?

Lòng Tuyết Nhạn vừa mới thả lòng ra, lại lập tức căng lên, nói:

- Cha không đồng ý chúng ta?

Mộc Phong cười cười, ghé sát vào lỗ tai của nàng thì thầm nói:

- Cha ngươi bảo ngươi quá tùy hứng, hy vọng ta nhanh mang ngươi đi, hắn mới thấy dễ chịu, mắt không thấy lòng đỡ phiền.

- Ngươi là cái đồ. . . đồ trứng thối. – Tuyết Nhạn mở cờ trong bụng mà gắt lên một câu.

Mộc Phong cười thoải mái:

- Tuyết Nhạn, nói như vậy, thì ngươi chính là nương tử trứng thối, theo lý thì đã là trứng thì nhiều nhất cũng chỉ có thể là trứng tốt, khà khà!

Hồng Lạc vội vàng ho lên vài tiếng, ở trước mặt ta tên tiểu từ này còn dám du năng hoạt điều (3) như thế, không biết sau lưng ta, hắn đã rót cho Tuyết Nhạn bao nhiêu mật đường, aizz!

Mộc Phong đột nhiên mới nhớ ra rằng ở bên cạnh mình còn có người, mình nói như vậy không khỏi có phần lỗ mãng, chẳng phải sẽ khiến cho Thuận Thiên thần minh mất mặt, vội vàng thu nụ cười lại, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Từ biệt Hồng Lạc thiên quân và Tà thần, Mộc Phong mang theo Tuyết Nhạn và Hoa Phi Hoa ra khỏi Xuân Ngô thần vực. Sau chuyến đi này Mộc Phong thu hoạch được kha khá, biết được tung tích của tổ sư gia và Tuyết Nhạn cũng thuận lợi trở về. Chẳng qua trong lòng hắn còn chút bận tâm, vẫn phải tìm tổ sư gia nhưng có cần báo thù nữa không?

Mộc Phong sai Hoa Phi Hoa trở về Thuận Thiên thần minh báo với Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng là mình phải đi tìm tổ sư gia. Mặc dù Hoa Phi rất muốn đi cùng với Mộc Phong, nhưng chỉ ngại rằng Mộc Phong và Tuyết Nhạn tình cảm như chim liền cánh, mình ở lại cũng thành người thừa nên đành không vui rời đi.

Mộc Phong Phong hài lòng dắt Tuyết Nhạn đi tản bộ dưới tinh không, lúc hai người đang ngập tràn tình ý, trên không trung bỗng lóe lên hào quang, sau đó mấy chục thần nhân bay nhanh tới.

Người cầm đầu chính là Lạp Nặc.

Những thần nhân này tạo thế vây kín áp sát hai người, Lạp Nặc bất động thanh sắc nhìn Mộc Phong, cất cao giọng nói:

- Mộc huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ, lần trước may nhờ các hạ thì chúng ta mới có thể đi ra Phạt Thần dị vực, đại ân khó cảm tạ, cung kính mời Mộc minh chủ và Tuyết Nhạn đến Hạ Ngô Thần vực để ôn lại chuyện cũ.

Mấy chục thần nhân sau lưng Lạp Nặc bỗng nhiên tản ra, vây Mộc Phong và Tuyết Nhạn vào chính giữa.

Mộc Phong bình tĩnh quét mắt nhìn bốn phía, trầm giọng nói:

- Chẳng qua trong lúc vô tình ta tìm thấy cửa ra vào Phạt Thần dị vực, nói rằng ta giúp các ngươi thì không bằng nói là ta giúp chính mình. Chút việc cỏn con, Lạp Nặc đại thần không cần để ở trong lòng. Hôm nay ta còn có việc, không tiện ở lâu. Ngày sau nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi, xin hãy thứ lỗi cho! – Lời của Mộc Phong khá khách khí, dù sao tên Lạp Nặc này đã tiêu diệt hai tên Thần ma, thì cũng được tính là một hán tử tranh tranh thiết cốt (4).

Lạp Nặc tựa hồ đã biết Mộc Phong sẽ cự tuyệt, nên chẳng hề sốt ruột, lại cao giọng nói:

- Mộc huynh, lần này ta mời ngươi tới Hạ Ngô thần vực không chỉ là để cảm tạ đại ân đại đức của ngươi. Tiểu thần chẳng qua là phụng mệnh tới đây để mời các hạ, Lục Di Thiên quân của Hạ Ngô thần vực có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, xin đừng làm khó ta.

- Đừng làm khó ngươi? Lạp Nặc, ngươi trở về thì hãy nói với Lục Di Thiên quân, ý tốt của hắn, trong lòng Mộc Phong xin nhận. – Mộc Phong trả lời lạnh lùng, trong lòng thì nghĩ thầm: Ta cũng chẳng phải là người của Nghịch Thiên thần minh các ngươi, chẳng lẽ các ngươi đã mời là ta phải đi sao. Thần thức quét qua tứ phía, mấy chục thần nhân ở phía xa đã nhân lúc mình nói chuyện với Lạp Nặc mà vây kín tinh vực tới phong vũ bất thấu. Hóa ra trông tướng mạo Lạp Nặc đôn hậu nhưng đã dùng kế điệu hổ ly sơn với mình. Xem ra, bọn họ đưa là bá vương thiếp! Trong lòng đoán là bọn họ bắt mình để thuận lợi khống chế Thuận Thiên thần minh. Nghịch Thiên thần minh có dã tâm nhỏ a! Tuyết Nhạn dựa sát vào Mộc Phong, tình thế trước mắt khiến nàng cảm thấy khẩn trương. Mộc Phong khẽ nắm lấy tay Tuyết Nhạn, tự tin cười với nàng, dùng thần thức báo cho cho nàng đừng sợ, bọn họ không làm được gì chúng ta đâu. Mặc dù, Mộc Phong nói như thế với Tuyết Nhạn, nhưng trong lòng cũng không dám khinh địch. Phải biết rằng trong tay Lạp Nặc có Túi Gấm Càn Khôn, từng giết chết hai tên Thần Ma ở Tiên giới, thế nên chắc công lực của hắn không hề thua kém mình. Mà trong mấy chục thần nhân ở xung quanh chí ít có khoảng mười người ở cấp bậc Vương thần, thần cấm do bọn họ bố trí tất nhiên là không thể coi thường.

- Nói như vậy, có nghĩa Mộc minh chủ tâm muốn làm khó tại hạ ư? – Lạp Nặc trầm giọng quát lớn.

Con bà nó, không thèm nói đạo lý. Làm buôn bán còn phải yêu cầu sự bằng lòng của đôi bên, ra là hắn muốn ép mua ép bán. Trong lòng Mộc Phong vừa mắng vừa suy nghĩ đối sách: Trước mắt, quả bất địch chúng (5), mình liều mạng với bọn họ, cũng không phải biện pháp hay. Nếu như gọi Hỗn Độn thần thạch và Phần Thiên thần hỏa. ở trong Thất Tinh tử ngọc bội ra, tuy có mấy phần thắng, nhưng một khi động thủ thì chẳng khác nào tuyên bố lập trường chính thức đối địch của Thuận Thiên thần minh với Nghịch Thiên thần minh. Bây giờ chưa trừ được Thần ma, những người trong thần giới chúng ta đã tự diệt lẫn nhau, về tình về lý đều không nói nổi, quả thật là họa của thần giới. Nhưng mình tuyệt đối không thể đi tới Hạ Ngô thần vực, một khi đã rơi vào vòng vây của bọn họ chỉ sợ bọn họ sẽ ép mình kết minh, vừa rồi Hồng Lạc thiên quân – cha của Tuyết Nhạn đã đưa ra yêu cầu kết minh mà mình còn chưa đồng ý, thì làm sao có thể khuất phục trước Nghịch Thiên thần minh cho được! Đã như vậy thì "Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách", vì an nguy của sinh linh cửu giới, thì tạm thời chưa đánh một trận sống mái với bọn họ!

Những ý nghĩ này lướt qua đầu Mộc Phong trong chớp mắt, miệng hắn lập tức cười lạnh nói:

- Nếu như ta không đi thì sao?

- Điều này không phải do ngươi quyết định! Rút lui! – Lạp Nặc hét lớn một tiếng, mấy chục thần nhân lập tức lùi ra xa mấy ngàn dặm, Mộc Phong chỉ trông thấy một vài tia sáng lập lòe dưới tinh không, trong nhất thời lại phát hiện tinh không đột nhiên trở nên đen kịt, trên tay vội vàng bắt ra một thần quyết, liền lóe lên cường quang phá không hướng ra tứ phía.

"Ầm! Ầm! Ầm!" tiếng nổ mạnh liên tục bỗng nhiên vang lên đinh tai nhức óc ở xung quanh. Sau khi tiếng vang dừng lại, bóng tối vẫn vô biên như cũ, không biết đã phá hủy được thứ gì nữa.

- Mộc Phong, chúng ta trúng phục kích! - Tuyết Nhạn vội la lên.

- Ừ! Ta biết rồi, đầu tiên chúng ta bị vây ở trong thần cấm do những thần nhân kia liên thủ bố trí, sau đó thần cấm này lại bị một thứ thần khí thu vào thế nên mới xuất hiện không gian tối đen thế này! - Mộc Phong gặp nạn không sợ hãi, nhớ tới ngày đó khi ở Tiên giới Hạnh Lâm sơn trang, Vô Cực lưỡng nghi bình đã từng giả trang Thần Ma nhốt cả nhà Ninh Trí Viễn, hắn liền bình tĩnh phân tích.

- Vậy phải làm sao bây giờ? – Sắc mặt Tuyết Nhạn thay đổi, mơ hồ chút lo lắng.

Không trung bỗng truyền tới giọng nói của Lạp Nặc:

- Mộc huynh, ta phụng mệnh mời ngươi tới Hạ Ngôn thần vực, xin ngươi hãy ở trong Túi Gấm Càn Khôn nghỉ ngơi một lúc. Lát nữa, Lục Di Thiên quân sẽ tự minh đến mời ngươi đi ra.

- A! Chúng ta bị hắn nhốt vào trong Túi Gấm Càn Khôn! – Tuyết Nhạn hoảng sợ nói.

Mộc Phong đưa tay khẽ vuốt gò má Tuyết Nhạn, an ủi nói:

- Ta đã có biện pháp phá nó rồi, ngươi đừng gấp!

Mộc Phong nghĩ: nếu như mình dùng sức mạnh phá hủy thần cấm do những thần nhân kia lập ra ắt hẳn sẽ kinh động Lạp Nặc. Nếu hắn tăng thêm pháp lực với Túi Gấm Càn Khôn, chỉ sợ mình sẽ càng khó ra ngoài hơn. Lúc trước trong Vô Cực lưỡng nghi bình lấy được một viên Trúc châu từ Ngưng Hồ, Trúc châu này có thể mở cả cấm chế của Thần ma, chắc hẳn cũng có thể mở được thần cấm này, không bằng để nó giúp mình mở thần cấm. Còn nữa, Cửu Biến tằm anh còn ăn được cả Phần Thiên thần hỏa lợi hại nhất Cửu giới, thì cắn thủng một lỗ nhỏ trên Túi Gấm Càn Khôn cũng không phải vấn đề. Vì vậy, không bằng bảo Cửu Biến tằm anh cắn rách một lỗ thủng trên Túi Gấm Càn Khôn, thì mình có thể thúc giục Tô Thiết thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài.

Mộc Phong hạ quyết tâm, dùng thần thức chui vào trong Thất Tinh tử ngọc bội, nhanh chóng gọi ra Vô Cực lưỡng nghi bình với Cửu Biến tằm anh, dùng thần thức báo cho bọn nó biết ý mình.

Vô Cực lưỡng nghi bình vừa định sử dụng Trúc châu, nào biết Cửu Biến tằm anh nhỏ giọng nói:

- Chủ nhân, không cần phiền phức như thế. Ngươi theo sát ta, ta sẽ cẳn thủng một lỗ từ trong này ra tới ngoài.

Mộc Phong vui mừng nói:

- Vậy thì rất tốt, Tằm anh. Ngươi nhanh nhanh động thủ, càng nhanh càng tốt!

Vô Cực lưỡng nghi bình lắc lư hai cái, bất mãn nói:

- Đã nói để ta phá thần cấm, tại sao lại đổi ý? Chủ nhân, như thế có hợp đạo lý không?

Mộc Phong vội hỏi:

- Bình nhi, bây giờ không phải là lúc tranh công, ngươi không thấy bọn ta đang bị nhốt ở đây đấy sao? Chúng ta ra khỏi đây rồi nói sau, sau này sẽ có lúc ngươi lập công, tạm thời đừng nói vội.

Cửu Biến tằm anh hô khẽ, nói:

- Chủ nhân theo sát ta.

Lời còn chưa dứt, Mộc Phong đột nhiên trông thấy một thứ gì đó giống như một chuỗi trân châu lóe lên ánh cầu vồng chạy về phía không trung, trong lòng biết chắc là Cửu Biến tằm anh đã ra tay, vội vàng một tay kéo Tuyết Nhạn, một tóm lấy Vô Cực Lưỡng nghi bình theo sát phía sau, lại nhân dịp khởi động Phòng hộ quang cầu (6), trong chớp mắt thu nhỏ chỉ bằng cây kim, tiện tay bắt ra một thần quyết che giấu, ẩn Phòng hộ cầu vào trong bóng tối vô biên.

Mộc Phong theo sát sau lưng Cửu Biết tằm anh, nhìn kỹ nó cách nó động thủ. Hóa ra Cửu Biến tằm anh cũng không phải là trực tiếp dùng miệng cắn rách thần cấm và túi gấm. Trong miệng của nó nhả ra một vật phát sáng giống cái kéo, dùng tốc độ mắt thường khó nhận ra lao về phía không trung, những nơi "Quang tiễn(7)" đi qua, lại mang theo những tiếng "sột soạt" rất nhỏ, tiếng này giống như tằm xuân ăn lá dâu, cực kỳ nhu hòa. Chỉ trong một thời gian ngắn, lớp thần cấm dầy đã bị nó cắt thành con đường rất nhỏ, Mộc Phong theo sát nó ẩn vào vách trong của Túi Gấm Càn Khôn. Mộc Phong dùng thần thức nhìn lướt qua vách trong của Túi Gấm Càn Khôn giống như sắt như bố (vải bố), thần thức không đi qua được, có cảm giác như không chỗ dùng lực.

Mộc Phong hơi giật mình, Túi Gấm Càn Không này quả nhiên không phải thần vật bình thường, như một loại vật chất vừa chạm đã co lại, chỉ dùng lực va đập mạnh vào nó cũng chẳng tới mép túi. Nó với Vô Cực Lưỡng Nghi Bình có dị khúc đồng công (8) đến thần kỳ, đều có thể tự động biến đổi kích cỡ không gian. Nếu như Mộc Phong sử dụng Tiêu Diêu thần châu chém ra sức vạn quân, Túi Gấm Càn Khôn này cũng có thể trong khoảnh khắc tiết ra hết sức mạnh của hắn bắn vào! Mộc Phong đột nhiên hiểu ra, trong Túi Gấm Càn Khôn sắp đặt một thần trận lấy nhu thắng cương. Mộc Phong cũng có biết một vài trận pháp kiểu này, đánh mạng đập mạnh cũng không làm gì được nó. Hơn nữa,cho dù phí sức phá bỏ thần trận này, bên ngoài còn có một vật hư hư thật thật, vô số lỗ thủng li ti lại tự biến thành vô số không gian, bịt kín tới mức thần kỳ.

Mộc Phong thấy Cửu Biến tằm anh đối phó với Túi Gấm Càn Khôn không theo lẽ thường, "Quang tiễn" trong miệng nó nhả ra lại có thể hoàn toàn bất y đả nhập (9), một mực cắt vào thần trận, dường như bất kể vật chất gì đụng vào "Quang tiễn" của nó đều giống như lập tức hòa tan, Mộc Phong thầm nghĩ: đây không phải là hòa tan mà là bị "Quang tiễn" kia xé rách không gian.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người thành thạo nhìn cách thức, Tuyết Nhạn chỉ kinh ngạc cảm thấy mình đi theo Mộc Phong xuyên qua một con đường thời không xa xôi. Mà Mộc Phong lại sửng sốt phát hiện, "Quang tiễn" của Cửu Biến tằm anh vừa xé rách không gian vừa sáng tạo không gian của chính nó! Phép trong bông giấu kim này quả thật được thực hiện rất tỉ mỉ, chẳng khác gì trong một tu di không gian tái tạo một tu di không gian, sức người tuyệt đối không làm được. Nếu như nói bên trong Túi Gấm Càn Khôn chứa là một khoảng tinh vực, còn kích cỡ không gian do Cửu Biến tằm anh chế tạo đúng bằng một hạt bụi lưu động trong khoảng tinh vực này, kích cỡ là cực nhỏ trong nhỏ. Ngoại trừ Cửu Biến tằm anh biến thái làm được, còn có ai có thể nghĩ ra? Cho dù nghĩ ra được nhưng ai lại có năng lực kỳ dị như thế này! Mà không gian do nó sáng tạo ra lại càng quái dị, thông thường trong cửu giới đều có kết cấu không gian bốn chiều, tức là bốn yếu tố: dài, rộng, cao với thời gian, mà bề ngoài không gian của Cửu Biến tằm anh lại chỉ có hai yếu tố dài và rộng, cả thời gian cũng tựa như rơi vào trạng thái bất động, chẳng khác nào biến đổi thành một mặt phẳng! Loại không gian hai chiều này cả trình độ Thiên quân như Mộc Phong cũng chẳng có cách gì làm được, càng không thể đi xuyên qua nó. Con tằm anh này như biết rõ công pháp của Mộc Phong, quay người lại nhả ra một chùm ánh sáng cuốn cả Mộc Phong với Phòng hộ cầu của hắn vào! Như thế liền tạo thành không gian hai chiều của nó bao chùm lên không gian bốn chiều của Mộc Phong, gần như khiến người ta khó tưởng nổi!

Tốc độ "Quang tiễn" của Cửu Biến tằm anh cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt đã cắt ra một lối đi ở vách trong của Túi Gấm Càn Khôn.

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

(1) Tiếu khí áng nhiên: để hình dung sự tràn ngập và tràn đầy vui vẻ

(2) Trầm bất trụ khí: để hình dung sự nóng này, không thể kiềm chế. Nôm na là thiếu bình tĩnh, thiếu kiên nhẫn, bồn chồn lo sợ.

(3) Du năng hoạt điều nghĩa: để hình dung sự nói năng tùy tiện láu cá, không thành thật, không thành khẩn, không nghiêm túc. Nôm na: Nói năng ngọt xớt.

(4) Tranh tranh thiết cốt: chỉ người có cốt khí, nhân tài xuất chúng, ý khí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trinh.

(5) Quả bất địch chúng : Hình dung ở trong chiến tranh giữa hai bên đối địch, thực lực của đôi bên cách nhau quá lớn. Nôm na: ít khó địch nhiều.

(6) Phòng hộ quang cầu hay phòng hộ cầu là quả cầu bảo hộ phát ra ánh sáng.

(7) Quang tiễn: dịch nôm na là cái kéo ánh sáng, nhưng mình thấy để hán việt hay hơn.

(8) Dị khúc đồng công: chỉ những vật có cách làm khác nhau nhưng tạo ra hiệu quả như nhau.

(9) Bất y đả nhập: ý rằng không xâm phạm vào được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.