-Công pháp? Công pháp gì mà có thể kích thích được cảm ứng của ngươi? – Mộc Phong không thể không tăng thêm sự hoài nghi đối với Lạp Nặc.
-Ta không biết thứ công pháp này, nhưng ta vẫn còn hơi nhơ nhớ tình hình lúc hắn luyện công, đó là sinh ra sự phá hủy rất lớn với xung quanh. Nếu như không phải như thế, ta cũng chẳng hút hắn vào đây. Lúc ta hút hắn vào đây, ta mất một lượng khí lực rất lớn suýt nữa đã thất bại trong gang tấc.
-Tất các các thần nhân làm trái với quy định của ngươi đều bị hút vào đây? – Trong lòng Mộc Phong rúng động, luyện công mà cũng bị hút vào, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy, xem ra nàng quản hơi nhiều việc.
-Không! Nếu như công lực của ngươi lại tiếp tục tiến thêm một bước đạt tới cảnh giới Chí Tôn, dù ta muốn hút ngươi vào cũng chẳng thể hút được. – Thông Thiên thần châu lạnh nhạt, nói.
-Nếu chúng ta có duyên gặp gỡ, ngươi có thể chỉ rõ cho ta một chút? Hiện nay cửu giới hỗn loạn, thần giới chia ra làm hai, Dị chủng thần ma đang như "hổ rình mồi" đối với muôn dân cửu giới, nếu như ngươi muốn chấm dứt tình trạng này thì cần phải làm thế nào? – Mộc Phong phỏng đoán Thông Thiên thần châu không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, chắc chắn nàng sẽ có biện pháp xử lý tình trạng lộn xộn như thế này.
-Nếu như ngươi là người giải quyết vấn đề này , ngươi sẽ làm thế nào?" Thông Thiên thần châu hỏi ngược lại.
-Nếu như đổi lại là ta, ta sẽ dùng bạo lực hạn chế bạo lực! – Mộc Phong vung bàn tay lên tạo ra động tác "sát" như chém đinh, chặt sắt.
-Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ta chưa bao giờ muốn đi giải quyết vấn đề này. Loại sinh linh nào thống trị thần giới không nằm trong phạm vi chú ý của ta, ta chỉ không muốn nhìn thấy quá nhiều chuyện chết chóc. Ngươi muốn làm thế nào, ta cũng sẽ không can thiệp vào nhưng ta chỉ muốn nhắc ngươi một điều là cần cẩn trọng trong mọi việc. Đừng để tới khi làm nổ tung thế giới rồi lại hối hận. Gây sát nghiệt quá nặng sẽ bị trời trừng phạt đấy!- Giọng nói của Thông Thiên thần châu lấy lại sự bình thản.
Mộc Phong cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi: -Ngươi có thể cho phép tất cả chúng ta đi ra ngoài được không?
-Ngươi đã có những ý nghĩ vì muôn dân thiên hạ, tất nhiên ta sẽ không thể giam ngươi ở nơi này nữa. Đại đa số thần nhân đều bị ta giam giữ rất nhiều năm, nghĩ vậy cũng đủ rồi, sự góc cạnh của rất nhiều ngươi đã bị ta mài tới sạch sẽ, có giam giữ nữa cũng chẳng có thêm nhiều ý nghĩa, Vì vậy ta sẽ thả tất cả bọn họ ra. Ngươi còn vấn đề gì nữa không?
-Giọt lệ Mông Thần Tinh Châu muốn gặp ngươi. Ngươi có muốn gặp nàng không? – Mộc Phong vội vàng nhắc nhở.
-Bây giờ chưa phải lúc ta gặp nàng, sau này nói sau a.
-Có thể mở giúp ta Thiên Y thần giáp ra được không? – Mộc Phong hơi đảo con ngươi, hỏi.
-Không thể! Thiên Y thần giáp đâu phải là thứ ai muốn mở ra cũng được!" – Một câu của Thông Thiên thần châu liền đập vỡ mộng tưởng của Mộc Phong, trong lòng hắn không khỏi mắng thầm Dị Thần, con bà cả đám thần khí biến thái của hắn cũng chả có một chút linh động nào cả. Dựa vào năng lực áp đảo trời đất của thần khí đứng đầu tam đại thần vật mà không thể mở ra được thì ai có khả năng này đây? Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra buồn bực, và dâng lên một ham muốn hủy diệt.
-Trong tăm tối cũng có thiên ý, sẽ có một ngày nàng ra được thôi. Ngươi không nên vội vàng trong một lúc, chẳng lẽ bên cạnh ngươi còn thiếu mỹ nhân hay sao? – Những câu này của Thông Thiên thần châu chẳng khác nào cho hắn một viên kẹo rồi tiện thể tát cho hắn một cái bạt tai.
Mặt Mộc Phong hơi đỏ lên, hắn ngậm miệng mãi mà không thốt nên lời. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (1). Yên Nhiên là một cái nút, một cái nút chết (ý là một mối bận tâm lớn nhất đối với Mộc Phong), một cái nút vĩnh viễn không thể gỡ ra được. Chỉ cần Yên Nhiên thoát khỏi Thiên Y thần giáp, cái nút này cũng đủ để quấy nhiễu cả cuộc đời của hắn.
-Được rồi, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Hai canh giờ sau, ta sẽ thả các ngươi ra, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ: Tục ngữ nói: "sát địch nhất vạn, tự tổn tam thiên" (2) thế nên lúc gặp phải chuyện, đừng bao giờ nghĩ tới chỉ có dùng vũ lực mới giải quyết được vấn đề. Đi thôi! – Giọng nói của Thông Thiên thần châu phiêu đãng bên tai Mộc Phong, cuối càng ngày càng xa dần.
Mộc Phong cảm thấy có nhiều vấn đề mình còn chưa hỏi kỹ, vừa định mở miệng hỏi thì mới phát hiện ra mình đã đứng ở trên trên mặt hồ. Hắn đành thở dài. Thần vật đều có những tính tình cổ quái không làm sao giải thích được, có lẽ vì thời gian tồn tại của bọn họ quá dài, thấy nhiều biết nhiều, lúc ban đầu đã không có tình cảm, hiện tại càng chẳng có cảm tình.
-Công tử!
-Mộc Phong!
-Lão đại!
Trên bờ hồ. có ba người đang đứng, trên mặt họ đều tràn ngập vẻ mặt nửa mừng nửa lo. Nhìn ra được Vô Ngôn đã khóc rất nhiều, vì trên mặt vẫn còn đọng những vệt nước mắt.
Nét mặt Mộc Phong mỉm cười, chân vững vàng đạp sóng đi về phía bọn họ.
-Công tử ah! Cuối cùng ngươi cũng trở lại! – Lúc Mộc Phong còn cách bờ mấy trượng, Vô Ngôn kêu lên một tiếng rồi phóng người nhào vào trong hồ.
Mộc Phong chìa tay nhẹ nhàng đánh ra một chiêu, công lực thần linh lâu nay lập tức chui ra khỏi tay, thuận tiện kéo Vô Ngôn vào trong lực, cười nói:
-Nha đầu ngốc, ngươi không sợ sẽ rơi vào trong hồ sao?
-Ngươi có thể đi đi lại lại trên mặt hồ, ta không cần phải lo vì ta biết ngươi sẽ cứu được ta. – Hai mắt Vô Ngôn chứa hai dòng lệ nóng, nàng vui tới phát khóc.
-Lão đại đã khôi phục công lực rồi ư? – Lỗ Đạt Bưu trừng mắt ngạc nhiên nhìn Mộc Phong bước đi một cách tự nhiên trên mặt hồ.
Tuyết Nhạn vội vàng nghênh đón, nàng cười dịu dàng, nói:
-Mộc Phong, chuyến này ngươi đi đúng ba ngày, cũng đã làm cho Vô Ngôn khốn khổ, nếu ngươi không trở về chỉ sợ nàng liền biến thành hòn vọng phu đứng ở bờ hồ rồi.
-Trong ba ngày công tử rời đi, không phải Tuyết Nhạn tỷ tỷ cũng giống như vậy sao? Còn nói ta kia à? Hừ! – Vô Ngôn chẳng chút khách khí vạch trần sự căng thẳng của Tuyết Nhạn.
-Ta mới đi trong thời gian ngắn, vậy mà đã ba ngày rồi ư? – Mộc Phong lắc đầu, những thần vật này đều thích làm cho thời gian rối loạn, không biết có phải làm như vậy càng thể hiện rõ bản lĩnh?
-Đúng rồi! Ngươi không biết có người một ngày không thấy mà như cách ba thu ư? Chuyến này ngươi đi ba ngày, ước chừng nàng đã chờ ngươi chín thu rồi, hì hì! – Tuyết Nhạn ranh mãnh nhìn Vô Ngôn, nói.
-Đáng ghét, chẳng lẽ ngươi chỉ chờ có tám thu thôi sao? – Vô Ngôn đưa tay đánh nhẹ vào đầu vai Tuyết Nhạn.
-Lỗ Đạt Bưu, ngươi hãy nhanh chóng đi tìm tất cả các thần nhân, bảo bọn họ trong vòng nửa canh giờ phải tới đây. – Mộc Phong bất động thanh sắc nhìn Lỗ Đạt Bưu vẫn còn chưa hết sửng sốt.
-Được, ta đi ngay! – Đối với Mộc Phong, Lỗ Đạt Bưu đều nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi lại nguyên nhân. Mộc Phong bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, không bao giờ hoài nghi và phản đối.
Mộc Phong thì đã quen phân phó hắn, làm chuyện gì cũng chẳng giải thích lý do cho hắn.
Đợi đến lúc hơn chín trăm thần nhân ở vùng phụ cận tập trung vào cùng một chỗ, thực ra cũng không mất nhiều thời gian, xem ra uy phong của Mộc Phong tăng thêm rất nhiều so với trước kia, có thể là vì một câu "Lão đại của ta đã khôi phục công lực" của Lỗ Đạt Bưu đã làm cho mọi người trong lúc bất giác đã cảm nhận thấy bất khả tự nghị và hết sức khiếp sợ. Bọn họ đối với tâm tình của Mộc Phong càng nảy sinh thêm sự phức tạp, vừa sợ hãi vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên dự đoán xem nội dung chính, còn có người loáng thoáng cảm nhận được thay đổi lạ lùng của Mộc Phong sẽ mang đến lợi ích gì cho mọi người, có khả năng nhất là mọi người có thể khôi phục công lực ở trong Phạt Thần dị vực. Ngay cả người không hăng hái nhất là Hoa Phi Hoa nghe được tin tức của Lỗ Đạt Bưu cũng nhanh chóng bò ra từ ổ chó.
Chỉ trong chốc lát, Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng đã dẫn thần nhân sắp hàng rầm rầm rộ rộ trước mặt Mộc Phong. Hơn nữa, những người này đều thầm xoa tay, đều nghĩ rằng có phải sắp tới thời khắc quyết đấu với thủ hộ thần thú hay không. Nghĩ thầm, chẳng lẽ giết chết hai con thần thú, rồi chia nhau ăn nội đan của chúng, tất cả mọi người sẽ ít nhiều khôi phục lại một phần công lực, sau này có thể sống tự do thêm một chút.
-Mọi người ổn định nào, đừng nôn nóng.Ta có chuyện muốn nói! – Mộc Phong hơi khởi động công lực, trong chốc lát tiếng nói đã như tiếng chuông lớn, gõ vang từng chữ vào trong rừng nhãn.
Tất cả mọi người đều đình chỉ động tác chen chúc và huyên náo, nhìn sang không chớp mắt. Mọi người đều duỗi dài cổ, chỉ sợ nghe lọt một câu sẽ bị người khác nẫng mất chuyện tốt.
- Một lúc nữa thôi, chúng ta có thể đi khỏi Phạt Thần dị vực! – Mộc Phong đề cao thanh âm, nói.
Trong sân đột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả thần nhân đều vẻ mặt ngây ra như phỗng. Mộc Phong nhìn lướt qua mọi người, kể cả Vô Ngôn và Tuyết Nhan đều đờ thẫn thờ bối rối. Mộc Phong nhíu mày, chẳng lẽ ta nói sai gì rồi?
Yên lặng một lúc, trong đám người vang lên tiếng ầm ầm, hóa ra tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm. Đỗ Nhiễm tiến lên một bước, cả gan lên tiếng hỏi nhỏ:
-Ngươi không lừa mọi người chứ?
Mộc Phong bình tĩnh nhìn vào mắt Đỗ Nhiễm, nâng lên sự đáng tin cậy trong ánh mắt, bình tĩnh nói:
-Chúng ta lập tức có thể đi khỏi Phạt Thần dị vực, không biết mọi người có tính toán gì không?
-Thật sự có thể đi khỏi đây? – Đại đa số thần nhân vẫn không thể tin được.
Ta đã nán lại trong này quá lâu rồi, nếu có thể đi ra ngoài, ta chỉ muốn ở cùng với ngươi, một lần nữa mở ra một thiên địa mới! – Tra Bất Đồng thể hiện thái độ trước tiên, nói một cách khẳng định.
-Chúng ta bằng lòng đi theo lão đại đồng cam cộng khổ! – Lập tức lại có người hô to lên.
Trong thời gian ngắn, tình thế sục sôi, tất cả thần nhân trong sân đều lớn tiếng hô to gọi nhỏ.
Mộc Phong ngớ người ra, lúc ở trong tâm châu của Thông Thiên thần châu, hắn chỉ muốn ra khỏi Phạt Thần dị vực, và hy vọng những thần nhân này trợ giúp mình, chứ không mưu cầu xa vời là bọn họ sẽ quy y mình.
Đối mặt với sự nhiệt tình của đám thần nhân, Mộc Phong bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, hai người này đã từng phân biệt rõ là Thiên quân của Thần giới chính thống và Thiên quân Nghịch Thiên thần minh. Nhưng xem ra họ đã vứt bỏ địa vị và sự sùng bái của trước kia.
-Mọi người im lặng, ta có đề nghị này, bây giờ chúng trở về thần giới ngày trước, chỉ sợ cũng chẳng còn chỗ dung thân, không bằng chúng ta lập nên một liên minh mới, cứ gọi là Thuận Thiên thần minh đi, sau này Mộc minh chủ Mộc Phong san bằng cái ác nâng cao cái thiện, một lần nữa lập ra một trật tự mới cho thần giới, mọi người cảm thấy đề nghị của ta được không? – Tra Bất Đông vung cánh tay lên ho to.
Đám thần nhân đều khen ngợi ầm ầm.
Chúng ta ở đây tính chuyện tạo phản sao? Chúng ta làm như vậy chẳng phải là phản bội lại Thần giới chính thống đấy sao ? – Mộc Phong nghĩ tới chuyện này theo phản xạ, một khi đã thành lập liên minh, tức là tách ra riêng, cái này chẳng phải là hành vi phân chia thần giới hay sao? Bây giờ Thần ma đang âm thầm uy hiếp sự an nguy của các giới, chúng ta cũng đang ở đây để chuẩn xưng bá thiên hạ?
-Minh chủ, chúng ta chỉ là một liên minh tự do, không đối địch với ai, chúng ta chỉ muốn diệt trừ những thứ gây hại cho muôn dân cửu giới, nếu như Thần giới chính thống và Nghịch Thiên thần minh làm việc không bất chính,sao chúng ta có thể tranh giành với bọn họ? – Đỗ Nhiễm vội vàng khuyên giải. Trong lòng hắn đang suy nghĩ Mộc Phong vốn là Thần giới Chí Tôn chuyển thế, mà Thần giới chính thống lại thuộc phạm vi quản lý của Chí Tôn, Mộc Phong nói như vậy thật sự là có một đạo lý, hắn cũng không thể tự mình phản mình được. Nếu hắn không chịu phản lại Thần giới chính thống càng chứng tỏ hắn thực sự là Chí Tôn chuyển thế! Đỗ Nhiễm càng thêm tin tưởng vào sự thật này.
-Lão đại, ngươi đừng lo. Có Lỗ Đạt Bưu ta ở đây, ai trong Thần giới cũng không động tới ngươi được, chúng ta phản thì phản, sợ cái gì! Lỗ Đạt Bưu ta chỉ là một thần nhân tự do tu hành, ta mặc kệ cái gì chính với bất chính; tà với bất tà á. Chỉ cần lão đại nói thì đó mới là đúng! – Lỗ Đạt Bưu rống lên oang oang.
-Nếu mọi người khăng khăng muốn thành lập một cái Thuận Thiên thần minh, cũng được, nhưng mà nếu là một tổ chức, chúng ta cũng phải có những quy định của mình, cũng không thể chia năm xẻ bảy, muốn làm gì thì làm, nếu vậy chúng ta chính là đám thổ phỉ của Thần giới! Thuận Thiên thần minh chúng ta chính là thuận theo ý trời, tôn chỉ này chính là suy nghĩ cho muôn dân cửu giới, chuyện quan trọng nhất của liên minh chúng ta là tiêu diệt Thần ma trước, chưa diệt trừ được Thần ma, cửu giới khó mà được an ổn, muôn dân cửu giới khó mà được sống yên tĩnh tự do! Cho nên, hễ là những người tham gia trong Thuận Thiên thần minh, thì cần phải coi đây là điều quan trọng! Mọi người có bằng lòng hay không? – Mộc Phong vọt người nhảy lên nóc nhà, oai phong lẫm liệt quét mắt nhìn mọi người!
-Bằng lòng!
-Phải lấy muôn dân cửu giới làm trọng!
Bên bờ Hàm Hồ vang lên những tiếng hô rung trời.
-Tốt! Từ giờ trở đi, chúng ta đã chính thức ra nhập Thuận Thiên thần minh – thay trời hành đạo. Đợi đến khi ra khỏi Phạt Thần dị vực, việc lớn nhỏ gì tạm do Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng xử lý, xin hai vị mau chóng xin hai vị mau chóng định ra một minh quy dễ dàng thao tác và thực thi. Tất cả các thành viên trong liên minh không được tự tiện làm trái với những quy định này. Nghe rõ chưa? – Mộc Phong quát lên điềm tĩnh, một khí thế hào hùng được triển khai trọn vẹn, dồn tới rừng nhãn làm vang lên những tiếng "Ào Ào!" .
Mọi người nghe thấy lời nói này của Mộc Phong thì nhất thời á khẩu, Thuận Thiên thần minh mới thành lập, minh chủ đã đem quyền lực của mình trao cho cấp dưới là Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, thế hắn sẽ làm gì? Theo lời đồn, hắn chính là Thần giới Chí Tôn chuyển thế, bây giờ công lực còn chưa hồi phục, có thể không phải là giả, phỏng chừng công lực của hắn chưa thể chấn phục (chấn động và thu phục) được mọi người. Dù sao, đa số thần nhân đều là vì đánh nhau kịch liệt thế nên mới bị hút vào đây, công lực kém nhất cũng cao hơn công lực của Sứ giả tuần giới, mà công lực cao nhất chính là Đỗ Nhiễm, Tra Bất Đồng, Lỗ Đạt Bưu, nếu như ba ngươi đã nghe theo sự phân công của Mộc Phong, cũng giống như đã khống chế chặt chẽ Thuận Thiên thần minh. Chiêu này thật cao tay a!
-Minh chủ, ở đây chúng ta có gần một nghìn thần nhân. Sau khi ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra náo động, không bằng trước tiên chúng ta tìm một nơi thu xếp ổn thỏa cho mọi người, với lại mọi người còn có gia đình ở thần giới, cũng nên đi đón về, ngươi thấy thế nào? – Tra Bất Đồng túc trí đa mưu, trong lòng biết nếu không bố trí hậu phương trước, lòng quân chắc chắn sẽ loạn, vội vàng nhắc nhở cẩn thận.
-Được! Trong tay ta còn mấy trăm tinh cầu, chia cho mọi người ổn định chỗ ở trước. Trước kia ta từng nghe nói có thể liên kết tất cả các tinh cầu thành một tinh hệ, như thế sẽ tiện cho việc ăn ở của mọi người, lại dễ dàng chống địch, cái ngươi thấy thế nào? – Mộc Phong gật nhẹ đầu, những tinh đầu mình thắng được cuối cùng có thể phát huy công dụng rồi.
- Lão đại ngày thường chẳng có việc gì làm, thì trộm cầu về chơi à? – Lỗ Đạt Bưu nhỏ giọng nói thầm.
Đám thần nhân vừa nghe thấy trong tay Mộc Phong có mấy trăm tinh cầu, trong phút chốc đều vui mừng quá đỗi, vốn tưởng rằng sau khi mình ra khỏi Phạt Thần dị vực, còn phải chen chúc với mọi người, bây giờ xem ra, nhiều nhất là chỉ tầm hai ba người ở trong một tinh cầu, điều kiện này cũng không tệ lắm. Không thể ngờ rằng, minh chủ có bản lĩnh phỏng chừng không lớn lắm của chúng ta, mà lại là một chủ nhân có tiền! Mọi người đều mừng thầm, dù sao ai cũng không thích lang thang khắp nơi, hơn nữa đã ở trong Phạt Thần dị vực rất lâu, không biết còn người quen nào ở ngoài, lớ xớ mà đi ra ngoài có khi còn đụng phải bức tường. Đặc biệt là những thần nhân tự do lại càng cao hứng, thần giới trước kia phân ra làm hai, thần nhân tự do không có chỗ ở, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một chỗ nương thân rồi!
Tất cả thần nhân đều bắt đầu phấn chấn. Con mắt họ sáng lên như vừa nhìn thấy Thần ma bị tiêu diệt, Thần giới chính thống và Nghịch Thiên thần minh đều thần phục dưới chân Thuận Thiên thần minh!
-----------------------------------oOo-----------------------------------
Chú thích:
(1) Đây là: Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký” (không phải “Thủy hử truyện” đâu nhé).
Nhi nữ: tức là nam và nữ, trai và gái.
Tình trường: quyến luyến chuyện tình ái, yêu đương.
Anh hùng: nghĩa này quá rõ ràng, khỏi phải chú thích thêm.
Khí đoản: Tiêu tan chí khí; tâm trạng, khí sắc xuống “phong độ”.
Anh hùng là để nhân thế ngưỡng mộ, cho nên anh hùng không nên vướng vào vòng lụy trai gái yêu đương quyến luyến.
Vậy thì ngụ ý đại khái của câu thành ngữ trên là: Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan”.
(2) Câu này diễn nôm ra là mình giết được một vạn quân địch thì cũng mất tới 3000 người quân mình – tức là mình có giết được người, thì mình cũng chịu thiệt hại rất lớn.