Quái miêu sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà nhìn chằm chằm vào một tảng đá tầm thường, Mộc Phong cũng sẽ chẳng rỗi việc mà nhìn chằm chằm vào tảng đá theo quái miêu. Vì những thần nhân trong rừng nhãn đã tránh xa khu vực này, nên sáng sớm và chạng vạng tối là thế giới dành cho một người và một mèo, quái miêu càng ngày càng không sợ Mộc Phong, còn Mộc Phong dường như cũng đã quên bản tính hung tàn của quái miêu. Vì vậy bên bờ Hàm hồ đã xuất hiện một cảnh tượng kì lạ là một người, một mèo cách nhau không xa, quái miêu đang nhìn khung cảnh xung quanh nó, Mộc Phong đang suy nghĩ về vấn đề của mình. Tình hình đã không phải là kẻ địch mà cũng chẳng phải là bằng hữu, thật là bình an vô sự.
Dần dà, trong lòng Mộc Phong thấy ngứa ngáy, bèn sinh ra ý định xuống hồ để xem xét kĩ tảng đá kia.
Hành động ở trong hồ sẽ bất tiện hơn trên mặt đất rất nhiều, thế nên Tuyết Nhạn và Vô Ngôn đều cực lực phản đối Mộc Phong mạo hiểm. Lý do của Tuyết Nhạn là chỉ sợ trong hồ không chỉ có cá miệng nhọn mà còn có quái ngư trong truyền thuyết có thể cắn nuốt thần nhân, hiện tại mọi người đang sinh hoạt vui vẻ hòa thuận, ra khỏi Phạt Thần dị vực không phải là vấn đề quan trọng nhất, không nên vì lòng hiếu kì nhất thời mà không để ý tới sự nguy hiểm của bản thân, với lại cái gì quái miêu thích chưa chắc Mộc Phong đã thích, ví dụ như nó thích ăn cá, Mộc Phong thì chỉ thích ăn thịt thỏ.
Oai lý tà thuyết (1) thường có cơ sở đứng vững, Mộc Phòng rõ ràng không thể có lý do gì phản bác lại.
Vô Ngôn vốn không muốn đi khỏi Phạt Thần dị vực, cho dù tảng đá đó là cửa ra vào nơi này thì nàng cũng chẳng có hứng thú. Vì ở Phạt Thần dị vực thật tốt: vừa có người tôn sùng, vừa không phải lo cơm ăn áo mặc, mỗi ngày lại còn được người mình thích ôm ấp đi vào giấc mộng. Hơn nữa hiện giờ nàng đã trưởng thành lén lút song tu cùng công tử mấy lần, cái hương vị tiêu hồn thực cốt (2) này thật sự làm người ta mê đắm. Nếu như đi khỏi Phạt Thần dị vực, đương nhiên công tử sẽ đặt tâm tư vào việc tìm kiếm Thông Thiên thần châu, và còn phải đi tìm Liễu Diệp. Tuy nhất định phải tìm nàng, nhưng chưa chắc đã tìm thấy, trái lại sẽ không còn được hưởng một khoảng thời gian và không gian an nhàn như thế này.
Mặt Lỗ Đạt Bưu tối lại, cổ phồng lên, hắn bảo nếu lão đại muốn đi vào trong hồ nhất định phải mang hắn theo, tuy bây giờ hắn rất vô dụng nhưng cái mạng này là do lão đại nhặt về, vứt vào đâu cũng thế thôi, không bằng đi cùng lão đại có chết cũng an lòng.
Mộc Phong làm "Chí tôn" vài năm đã xuất hiện uy phong, tuy trong lòng hắn cảm động nghĩa khí của Lỗ Đật Bưu nhưng ngoài mặt không thể không tỏ ra hung hăng, hắn lớn tiếng trách mắng Lỗ Đạt Bưu: "Lỗ Đạt Bưu, cho dù mạng của ngươi không đáng giá, nhưng tốt xấu gì ta cũng đã mất công giằng ngươi về từ miệng quái miêu, nếu ngươi coi tính mệnh là như vậy, thì việc gì ta phải cứu ngươi. Ta muốn vào Hàm Hồ xem xét tảng đá, chứ đâu phải đi vào chỗ chết. Tuy lần này đi có phần nguy hiểm, nhưng với khả năng bơi trời sinh không bao giờ sợ chết đuối và sự trợ giúp đắc lực của Tiêu Diêu thần châu, ta sẽ tự bảo vệ mình được. Nếu ta mang ngươi theo, chẳng phải là thêm một rắc rối sao? Thế nên các ngươi cứ đứng ở trên bờ cho ta!"
Có đôi khi, dân chủ là giải thích cũng không thay đổi, giống như tú tài gặp phải binh lính có nói lý lẽ mấy cũng không hiểu. Bạn khuyên người khác làm việc gì, không bằng kích động người đó không nên làm việc đấy. Nếu như có đủ quyền , thì chắc chắn sẽ giống như bạn đang hạ mệnh lệnh trực tiếp cho người đó. Như vậy, có lẽ vừa tốn ít sức lại vừa thực tế.
Lỗ Đạt Bưu cúi thấp đầu xuống, mặc dù Mộc Phong không nói lý lẽ, nhưng mình không thể không thành thực nghe theo hắn.
Tin tức Mộc Phong muốn đi vào Hàm Hồ truyền đến tai rất nhiều thần nhân, tất cả mọi người đều ít nhiều có chút bận tâm, nhưng có thể vì mong muốn thoát khỏi Phạt Thần dị vực là ưu tiên sô một, với lại mọi người đã tạo thành thói quen nằm trong vòng bảo hộ của và Tiêu Diêu thần châu, thế nên trong mấy năm qua Mộc Phong nói gì nghe nấy. Nhưng mà, ngộ nhỡ Mộc Phong gặp bất hạnh, người nào có thể giải trừ được uy hiếp của quái miêu chứ?
Ở dưới sự điều khiển của loại mâu thuẫn tâm lý này, ai cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến của mình. Cho dù là người trung can nghĩa đảm như Đỗ Nhiễm, và người quay lại quy phục như Tra Bất Đồng, cũng chỉ duy trì sự im lặng đúng chỗ . Hơn nữa, Mộc Phong khăng khăng muốn xuống hồ, ai có thể ngăn cản được.
Những ngày này, hành vi của quái miêu càng ngày càng không kiên nhẫn, không còn duy trì được tư thế lặng yên chờ đợi ở bờ hồ như trước, nó thỉnh thoảng đi tới đi lui trên bờ hồ,có khi còn bay vút trên không trung, nhưng vì nó không có cánh thế nên nếu muốn nhảy được 50 trượng đến gần khối đá một tấc vuông nổi trên mặt nước đoán chừng không dễ dàng. Đương nhiên bản thân con quái miêu này cũng chẳng biết phi hành, có lẽ nó cũng không nhảy được hơn 50 trượng. Thỉnh thoảng, Mộc Phong thấy nó nhảy vọt lên không mấy lần, nhưng nó cũng chỉ tới được nơi cách bờ mười trượng, rồi lại bắn người xoay ngược trở về. Mộc Phong chỉ nhìn sơ qua là biết sự cấp bách trong lòng của nó, mặc dù hắn cũng chẳng biết tại sao quái miêu lại vội vã muốn nhảy đến tảng đá kia, nhưng lòng hiếu kỳ của hắn chẳng những không giảm đi, lại còn càng tăng thêm.
Đáng tiếc Mộc Phong vận đủ thị lực cũng chẳng nhìn rõ rốt cuộc tảng đá kia có điểm gì kỳ lạ! Càng phỏng đoán cũng chẳng biết được tảng đá kia có công dụng gì, chẳng lẽ tảng đá đó là điểm mắt trận của Phạt Thần dị vực? Chắc là có khả năng này, nhưng cũng không biết khoảng độ bao nhiêu?
Có một buổi sáng, Mộc Phong đứng ở bờ hồ nhìn tảng đá kia cùng với quái miêu, có thể lờ mờ trông thấy trên tảng đá đã có một vài biến hóa. Trên tảng đá lờ mờ ló ra một màu sắc khác, giống như đã nở ra một đóa hoa nhỏ!
Tảng đá đã nở hoa?
Mộc Phong nghi mình bị hoa mắt. Nhưng trên thực tế, tảng đá kia đã thật sự nở hoa, hơn nữa còn nở ra một đóa hoa màu đen hình bảo tháp! Màu đen này so với màu đen mà Mộc Phong đã từng trông thấy thì càng thuần sắc hơn, hoàn toàn giống như màu của một miếng hắc ngọc: đen tới cao quý, đen tới sang trọng. Dường như màu sắc của nó là đậm nhất trong trời đất.
Mộc Phong kinh ngạc, trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều ý nghĩ: "Hoa này thực sự có thể gia tăng được công lực sao? Chẳng lẽ hoa này rất quan trọng với quái miêu?".
Đúng vào lúc đang nhìn hết sức chăm chú, tâm thần của hắn bất tri bất giác đã chìm vào trong đóa hoa nhỏ màu đen hình bảo tháp.
Đúng lúc đó, quái miêu nhẹ nhàng đi vòng sau lưng Mộc Phong, hai con ngươi một đỏ một trắng của nó chuyển động rất nhanh. Nó chậm rãi tiếp cận Mộc Phong, cách hắn càng ngày càng gần: Năm trượng. . . Ba Trượng. . . Hai trượng. . . Một trượng. Mộc Phong đã rơi vào phạm vi tấn công của nó, nhưng Mộc Phong đang nhìn tảng đá tới mức xuất thần, thế nên không hề hắn để ý được hành động của quái miêu. Mà trời vừa mới sáng, tất cả thần nhân ở trên bờ Hàm Hồ đều đang ngủ say, rừng nhãn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng ngáy to của một vài thần nhân! Hiểm nguy cách Mộc Phong càng ngày càng gần. Cái đuôi của quái miêu đã kéo dài đến hai trượng, nó giương cao lên, cái đuôi dài đột nhiên lắc lư giống như một thứ Phong Lôi Hỏa Điện bất thình lình đánh về phía thân thể của Mộc Phong.
Cái đuôi của quái mieu đong đưa rất nhanh, mang đến tiếng gió "vù vù" .
Mộc Phong đang nhìn hết sức chuyên chú, đợi đến lúc kịp phản ứng, cái đuôi của quái miêu đã cách thân thể của hắn chưa đầy ba thước. Mộc Phong gọi Tiêu Diêu thần châu ra theo bản năng, lập tức hóa thành một tấm chắn mang đường nét dài. Gần như là Mộc Phong vừa mới cầm chắc tấm chắn, nhanh chóng giương lên, ngay lúc cái đuôi của quái miêu đánh tới thân thể hắn với tốc độ ánh sáng, hắn đã lập tức chắn ở trước người.
"Đoành!" Cái đuôi của quái miêu va chạm với tấm chắn trong tay của Mộc Phong làm vang lên một tiếng động nặng nề!
-Ngươi dám đánh lén ta!
Mộc Phong đáp lại thái độ dương dương đắc ý đang lớn tiếng gào thét của quái miêu, thân thể lại bị va chạm với đường lực này mà bắn lên không trung, rồi rơi trực tiếp xuống hồ!
Tiếng này vang lên rất to, trong chớp mắt có mấy người lao ra từ căn nhà gỗ cách bờ hồ không xa. Tuyết Nhạn và Vô Ngôn trông thấy Mộc Phong như cánh diều bị đứt dây lao thẳng vào trong hồ,đều nhất thời cả kinh, trợn mắt há mồm.
-Công tử, ngươi làm sao thế?" Vô Ngôn hô lên thất kinh.
-Chúng ta mau đến xem đi!
Suy cho cùng Tuyết Nhạn cũng đã thành thần nhiều năm, tất nhiên là tỉnh táo hơn Vô Ngôn rất nhiều.
Lỗ Đạt Bưu cũng từ căn nhà nhỏ phía trước thò đầu ra, vẻ sửng sốt rơi vào trong ánh mắt gần như không thể tin nổi của hắn.
"Lão đại!" Lỗ Đạt Bưu buột miệng hô lên hai chữ, sợ tới mức chân tay luống cuống.
Mộc Phong lúc này hoàn toàn đắm chìm trong sửng sốt: Vốn tưởng con quái miêu này đã quên mình với nó đã từng đánh nhau, nào biết trong lòng nó còn có ý định trả thù. Nó thừa lúc mình không phòng bị đột ngột hạ đòn sát thủ. Mộc Phong hối hận vì mình đã xem thường con quái miêu này thế nên mới nhất thời thiếu cảnh giác, bị nó ám toán.
Mộc Phong chưa kịp mắng lại nó mấy câu, thân thể liền rơi xuống rất nhanh về phía tảng đá ở trong hồ. Mộc Phong cái khó ló cái khôn, thay đổi tâm niệm, nhanh chóng biến hóa Tiêu Diêu thần châu khiến nó căng ra như một cái ô khổng lồ rộng tầm một trượng, trong thời gian ngắn đã giảm được tốc độc rơi xuống. Mộc Phong quay đầu lại nhìn quái miêu ở bên bờ một cái. Nó đang tập trung tinh thần nhìn mình chằm chằm, giống như đang cực kỳ hài lòng về kiệt tác của nó.
Hồ nước vẫn bình lặng như thế, cái ô khổng lồ của Mộc Phong dẫn theo ít gió nhẹ thổi tới tới trên mặt hồ, nhào từng gợn sóng dập dờn ra xung quanh. Hiện tại, Mộc Phong chỉ còn cách tảng đá này trong gang tấc, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ được đóa hoa nhỏ trên tảng đá. Hóa ra nó cũng chẳng bé nhỏ gì, ước chừng phải dài hơn hai tấc, cũng không chỉ có một cái hình dạng bảo tháp hắn nhìn thấy lúc trước mà nó có rất nhiều lớp chồng lên nhau, vô số các cánh hoa tinh xảo lóe lên ánh sáng kỳ dị.
"Cạch!" Bên cạnh tảng đá bỗng nhiên thò ra một cái đầu cá! Đây là một con quái ngư tướng mạo vô cùng xấu xí, toàn thân nó trắng bạc, ước chừng dài hơn ba thước, ngoài lớp vảy phủ lên toàn thân còn nứt ra một đầu nhọn dài một tấc, trên đầu nhọn ánh lên bóng hồ, khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ sáng chói, trên miệng của nó có hai râu dài to như dây thừng, như hai thanh kiếm sắc nhắm thẳng vào chỗ Mộc Phong hạ xuống! Tình thế của Mộc Phong cực kỳ nguy hiểm, lúc hắn cách quái ngư vỏn vẹn có vài thước mới đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Con quái ngư này nhất định là một loại thủ hộ thần thú trong truyền thuyết khác có thể cắn nuốt thân thể thần nhân! Nếu mình cứ rơi xuống như thế này, râu kiếm của nó nhất định sẽ đâm thủng thân thể của mình, khi đó có lẽ mình cũng chẳng có khả năng chuyển thế trọng sinh! Nếu quái miêu có thể cắn được thân thể của thần nhân, chắc định con quái ngư này cũng sẽ tiêu hóa mình vào trong bụng nó.
Mộc Phong gặp nguy nhưng tinh thần không loạn, đầu óc chấn tĩnh, thân thể lộn một vòng theo sát, đầu ở dưới chân ở trên. Trong phút chốc Tiêu Diêu thần châu biến thành một cây kiếm mỏng dài cả thước, thuận thế vội vàng đâm xuống quái ngư.
Tuyết Nhạn, Vô Ngôn và Lỗ Đạt Bưu đứng gần đó đều đã quên mất bên bờ hồ còn có một con quái miêu lợi hại, vừa lớn tiếng kêu lên vừa bước vội tới, hình như quái miêu cũng không muốn kiếm chuyện với bọn họ, nó vút lên không mấy trượng, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mộc Phong đang rơi xuống nhanh chóng cùng quái ngư đang nhô đầu ra trên mặt hồ. Không biết con quái miêu này đang mong chờ một kết quả kiểu gì?
Dường như Quái ngư chẳng thèm để Mộc Phong vào mắt, hai cây râu dài ở phía ngoài miệng nhanh chóng múa lên, giống như hai cành liễu nghênh đón cây kiếm mỏng của Mộc Phong.
Mộc Phong ở trên không trung không có chỗ giữ lực, trong lòng biết kiếm của mình đi xuống, tất nhiên sẽ không chém được vào râu dài của quái ngư. Trong lòng hắn vẫn đang so sánh xem râu dài của quái ngư có phải giống cái đuôi của quái miêu đều cứng không thể chặt đứt được không. Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong giây lát, cổ tay Mộc Phong liền lật lại, rung tay đưa mũi kiếm chém thẳng vào hai chiếc râu dài đang nghênh đón của quái ngư. Thanh kiếm mỏng trong tay hắn vừa mới tiếp xúc với chiếc râu dài của quá ngư, đã lập tức lập tức bị uốn cong thành nửa vòng tròn, tiếp theo Mộc Phong bị bắn tới không trung, hắn mượn lực xoay người lên không, thân thể lăng không lộn một vòng, vẫn là tư thế đầu ở dưới chân ở trên đâm vào đầu quái ngư.
Nào biết lúc này, quái ngư đã có kinh nghiệm, cái đuôi của nó nhẹ nhàng xòe ra, "ào" một tiếng toàn bộ thân cá đã chìm vào trong nước! Mộc Phong chấn động. Trong lòng hắn biết rõ một khi đã vào trong nước thì tất nhiên mình sẽ không linh hoạt bằng nó, trong hoảng hốt liền chợt nảy ra cách đối phó. Hắn chạm mũi kiếm về phía đóa hoa màu đen mọc ở trên tảng đá, vốn định mượn lực bắn lên không lần nữa, sau đó sẽ rơi về phía xa xa vào trong nước. Mộc Phong hy vọng sẽ rơi xa rất xa mới kéo dài được khoảng cách với con quái ngư này, như vậy mới có thể liều mạng bơi vào bờ, mình đã thuận lợi leo lên bờ.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, lúc mũi kiếm của Mộc Phong vừa chạm vào bông hoa đen, đã xảy ra sự tình quái dị!
Một kiếm này của Mộc Phong chạm vào phía đóa hoa màu đen, theo lý thì tất nhiên sẽ đâm xuyên qua cánh hoa, rồi tiếp xúc với tảng đá. Nhưng mà Mộc Phong cũng không đâm được vào tảng đá phía dưới đóa hoa màu đen, thanh kiếm mỏng trong tay hắn như đâm phải hồ nước. Cả người phát ra tiếng "ù" giống như một làn sương mù màu trắng chui vào trong đóa hoa hình bảo tháp mầu đen.
Vô Ngôn kinh hô:
-Ah! Công tử!
-Mộc Phong!
-Lão đại!
Lúc ba tiếng hô truyền tới bên tai thì cả người Mộc Phong đã lọt vào trong đóa hoa hình bảo tháp màu đen!
Vô Ngôn không chút suy nghĩ, đạp bước chân định nhảy vào trong hồ, Lỗ Đạt Bưu phản ứng rất nhanh nhào lên phía trước một bước, bắt lấy cánh tay Vô Ngôn kéo nàng về.
Lỗ Đạt Bưu cuống quýt hỏi:
-Vô Ngôn, ngươi muốn làm gì?
Vô Ngôn nghẹn ngào nói:
-Ta muốn đi cứu công tử!
Tuyết Nhạn vội vàng vượt lên trước hai người, nắm lấy bờ vai Vô Ngôn an ủi:
-Vô Ngôn, Mộc Phong vốn là Chí Tôn chuyển thế, hắn sẽ không bạc mệnh tới vậy đâu! Ngươi hãy bình tĩnh một chút!
- Đúng, đóa hoa kia hẳn là một không gian tu di (3), lão Đại ta là Chí Tôn chuyển thế mà trong tay lại có Tiêu Diêu thần châu, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ lại chúng ta? Vô Ngôn, ngươi đừng sốt ruột. Có thể lão đại sẽ gặp được một cơ duyên khác, chắc chắn hắn sẽ trở về binh yên. - Lỗ Đạt Bưu đã lang bạt trong thần giới nhiều năm, nên hiểu sâu biết rộng, tình hình như thế hắn không chỉ thấy, mà thậm chí đã từng trải qua mấy lần, vội vàng suy đoán theo tự nhiên.
-Nếu công tử bị giam ở trong không ra được thì phải làm sao bây giờ? -Vô Ngôn thoáng bình tâm, nhưng vẫn tiếp tục khóc thút thít một cách đầy bi thương. Rồi lại nói:
- Nếu công tử không thể đi ra từ bên trong, chắc chắn ta sẽ chui vào theo hắn!
Hoa Phi Hoa chậm chạp chạy tới cạnh ba người, khó hiểu lên tiếng hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì?
-Lão đại đã chui vào trong đóa hoa màu đen kia. . . - Lỗ Đạt Bưu đưa tay chỉ về phía đóa hoa màu đen, lời còn chưa dứt, lại kinh ngạc há hốc mồm.
-Đóa hoa màu đen ở đâu cơ? - Hoa Phi Hoa nhìn theo ngón tay Lỗ Đạt Bưu, ngoại trừ mặt nước hồ sáng lấp lánh, thì chẳng thấy cái gì khác.
Tuyết Nhạn "Ah" lên một tiếng, Vô Ngôn kinh ngạc phát hiện ra đóa hoa màu đen ở trong hồ đã biến mất, tảng đá ở dưới đóa hoa màu đen cũng mất tăm bóng dáng!
"Oa!" Quái miêu ở cách đó không xa gào lên một tiếng, Hoa Phi Hoa cả kinh quay đầu lại, mắt nhìn thấy thân thể của nó nhảy vút vào rừng mấy cái, liền không thấy bóng dáng nữa.
Chú thích:
1, Oai lý tà thuyết là lời nói xằng bậy , lý lẽ không chịu thừa nhận sự thật.
2, Tiêu hồn thực cốt có thể hiều là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.
3, Không gian tu di là một không gian cao diệu, gom góp điều tốt…