"Tuyết Nhạn, ngươi đã quyết ý chưa vậy?" Đỗ Nhiễm bất mãn nhìn Mộc Phong một cái, trong lòng cực kì không vui: Mỹ nhân như thế mà lại chắp tay dâng tặng cho người khác, Ngày hôm qua còn nói năng hùng hồn, hôm nay đã mềm trứng *** rồi hả?
Cho dù ngươi phải từ bỏ một người, cũng nên là Vô Ngôn a! Vô Ngôn? Dung mạo của tiểu cô nương kia cũng không kém Tuyết Nhạn bao nhiêu, lại lớn thêm một chút, tất nhiên cũng là nữ nhân trong đám nữ nhân, xem ra càng không thể từ bỏ Vô Ngôn! Đổi là lão tử, thà rằng liều mạng!
Trong sân yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống mặt đất, trong lòng rất nhiều thần nhân đều đang chất chứa mộng tưởng hão huyền, kết thành giấc mộng Hoàng Lương (1) xuân sắc vô biên. Tất cả mọi người nhìn đến đần độn, con mắt trợn lồi như mắt ếch, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ nhìn ít đi một cái. Mọi người đều đang điên cuồng đưa sóng mắt, lo lắng thời cơ đi qua, từ nay về sau mỹ nhân sẽ đi xa! Tất cả ánh mắt mọi người đều đang trông chờ nhìn về phía mỹ nhân Tuyết Nhạn hấp dẫn tỏa ra toàn thân, cố gắng kìm chế kích động trong lòng, im lặng chờ nàng ra phán quyết cuối cùng!
" Tiểu mỹ nhân, ngươi hãy nhìn cho đúng, đừng chọn những tên trông thì ngon nhưng lại không dùng được! Ha ha a!" Vẻ mặt Lỗ Đạt Bưu cười ngây ngô thành kính, bộ mặt dữ tợn dồn lại thành một đống.
" Còn bảo người khác không được lên tiếng, hắn thì đỡ, tự mình nói trước! Đcm!" Trong đám người yên tĩnh lại có người nhỏ giọng nói thầm, Lỗ Đạt Bưu hung hăng quay đầu lại, trừng mắt về phía sau một cái, thấy không ai để ý tới hắn, vội vàng quay đầu trở lại, ném ánh mắt nóng bỏng vào trên mặt Tuyết Nhạn lần nữa, "Lựa chọn nhanh lên xíu ah, tiểu mỹ nhân, lão tử nóng lòng ah!"
"Nể mặt hắn từng mấy lần quấn quít lấy ta, Hoa Phi Hoa này cũng thật si tình, ta sẽ chọn hắn."
Tuyết Nhạn lạnh lùng nhìn Hoa Phi Hoa một cái, bình tĩnh nói.
Tuyết Nhạn vừa nói ra những lời ấy, trong sân bỗng nhiên yên lặng tới cực điểm, gần như có thể nghe thấy những tiếng thở dốc rất nhỏ, biểu lộ si mê của mọi người bỗng nhiên chuyển hóa đột ngột, có kinh hãi, có phẫn nộ, có lắc đầu. và càng nhiều vẫn là thất vọng!
"Ha Ha Ha!" Hoa Phi Hoa cười hô hố một hồi, tiếng cười xẹt qua bầu trời, hù dọa mấy chục con thú nhỏ ở trong rừng nhãn chạy trốn ra tứ phía, mất trăm thần nhân đột nhiên bừng tỉnh lại, lập tức giống như nổ nồi! Âm thanh ầm ĩ huyên náo rất nhanh bao phủ tới. Ngoại trừ Mộc Phong đứng ở ngoài cửa, và Vô Ngôn ở trong phòng, hầu như tất cả mọi người đều không thể tin vào tai mình, Mộc Phong chăm chú quan sát chiều hướng trong sân, tiêu dao thần châu trong tay hô chi dục xuất.
" Cay mẹ cái **** của ngươi! Hoa Phi Hoa, cái tên hoạn quan nhà ngươi, ngươi lấy nương tử để về nhìn sao?" Lỗ Đạt Bưu nhìn Hoa Phi Hoa đang đắc ý, cao giọng la mắng.
"Ta cưới Tuyết Nhạn về, nghĩ ra sao là chuyên của ta, không cần ngươi quan tâm. . ." Hoa Phi Hoa giận dữ, lời còn chưa dứt, Lỗ Đạt Bưu đã ngắt lời nói: "Mẹ hắn, điều này không tính, đi theo hoạn quan có gì tốt?"
"Lỗ - Đạt - Bưu! Dcm mi có phải là nuốt lời, lật lọng đúng không? Mới rồi là vừa nói? Tuyết Nhạn vừa ý ai thì chọn người đó!" Hoa Phi Hoa cực kì tức giận, lúc này mà lại yếu đuối, hạnh phúc cả đời lão tử coi như không còn rồi!
"Tai lão tử không thính, không nghe rõ có được hay không?" Giọng nói Lỗ Đạt Bưu thấp đi vài phần, nhưng vẫn lộ ra vẻ không phục.
"Ta nói mi nha Hoa Phi Hoa, ngươi cũng không phải người nói ra, sao phải để người khác chịu tội cùng ngươi?" Tra Bất Đồng cũng vội vàng nói thêm một câu, mặc dù thật sự mình không thể mất thể diện để đi tranh giành con gái của Hồng Lạc, nhưng cũng không đành lòng nàng chọn phải một tên hoạn quan.
"Này lão bất tử, ở đây không phải thần giới, không cần ngươi dậy ta!" Hoa Phi Hoa gân cổ lên, rống to.
"Cái đồ tiểu tử thỏ chết nhà ngươi!" Tra Bất Đồng mở to hai mắt, hung dữ mắng cho Hoa Phi Hoa một câu, quay đầu dùng giọng điệu thương lượng nói với Tuyết Nhạn: " Chất nữ, ta với cha ngươi có quan hệ rất tốt, bây giờ cha mẹ ngươi không có ở đây, chung thân đại sự của ngươi, trưởng bối ta đây ít nhiều cũng giúp ngươi tham khảo một chút, không bằng ngươi chọn một người khác?"
"Tra bá bá, ta tự có chủ ý, cảm ơn sự quan tâm của ngươi!" Tuyết Nhạn hơi hạ thấp người hành lễ, vừa rồi ở trong phòng, nàng đã nghe thấy Tra Bất Đồng cũng tới tuyển thân, ấn tượng dĩ vãng ở trong lòng cũng đã giảm bớt đi nhiều, tạm thời cũng không muốn suy nghĩ so đo với hắn.
"Mẹ! Có phải không giữ lời đúng không? Không giữ lời đều đứng ra đây cho lão tử! Ngày bình thường các ngươi đều áo mũ chỉnh tề như một cầm thú như vậy, bây giờ cũng không để ý liêm sỉ! Mất mặt! Đcm toàn bộ không giống thần nhân! Các ngươi đừng cho rằng Hoa Phi Hoa ta là dễ bắt nạt, việc này hôm nay, lão tử tận lực ứng phó, những tên không biết xấu hổ đều xéo lại đây cho lão tử!" Hoa Phi Hoa khẽ nhón mũi chân, vứt bỏ vẻ nhã nhặn lúc thường, hai tay chống nạnh, lập tức chửi đổng lên như một mụ đàn bà chanh chua, cất cao giọng kỳ quái quát.
Đỗ Nhiễm lãnh ngôn lãnh ngữ nói với Mộc Phong: " Có phải ngươi vứt bỏ Tuyết Nhạn, khiến nàng tức giận, nàng mới cố ý chọn một tên hoạn quan như thế đúng không?"
"Đỗ đại ca, ngày hôm qua không phải ngươi khuyên ta đừng trở thành địch của mấy trăm thần nhân buồn tẻ này đó sao? Ngươi xem những người này nảy lên nhiều sự gay gắt, ta còn muốn sống yên ổn một thời gian, không muốn mỗi ngày phải gây lộn với bọn họ như thế!" Mộc Phong giả vờ không nhìn thất sự bất mãn của Đỗ Nhiễm, lạnh nhạt nói.
Đỗ Nhiểm ngửa mặt lên trời thở dài, cả giận nói: "Ta đã nhìn sai ngươi rồi! Một chút ngươi cũng không giống thằng đàn ông, ngay cả nữ nhân mình thích cũng không bảo vệ được! Ngươi tự mà biết, hừ!" Nói xong, hắn vung tay lên, phẩy áo bỏ đi.
Mộc Phong nhìn bóng lưng Đỗ Nhiễm lách vào trong đám người, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
"Hoa Phi Hoa, ai bảo chúng ta không giữ lời hứa hả? Mỹ nhân vừa ý ngươi tất nhiên là may mắn của ngươi, chúng ta không đoạt của ngươi, nhưng mà chúng ta suy nghĩ cho ngươi cùng với mỹ nhân, dù sao ngươi không có "đồ chơi" , chẳng phải là chiếm được hố phân mà lại chẳng ra được đó sao, phung phí của trời!" Đứng ở phía trước đám người một thiếu niên môi dầy tai to, gương mặt có phần đôn hậu không cho là đúng cười nói.
"Lạp Nặc tiểu tử, điều này không cần ngươi quan tâm, lão tử càng muốn lấy để xem, ngươi định làm gì? Thấy không hài lòng thì ngươi đừng nhìn!" Hoa Phi Hoa nặng nề hừ một tiếng.
"Mà thôi, mà thôi, loại người này, mọi người không cần phải quản hắn, mỹ nhân gả cho hắn cũng tốt, như thế trong lòng chúng ta cũng dễ chịu một chút, mọi ngươi nói, điều này có phải hay không?" Tiểu tử tên là Lạp Nặc quay đầu lướt nhanh qua mọi người ở phía sau, cười ha ha.
Mọi người lập tức vang lên tiếng cười to, đều gật đầu đồng ý. Trong lời của Lạp Nặc có dụng ý khác, một Tuyết Nhạn đúng là không thể chia cho nhiều người như thế, ai có được mỹ nhân, tất cả mọi người sẽ đó kị, chỉ cần hoạn quan Hoa Phi Hoa lấy được nàng, ngược lại mọi người có thể nghĩ thoáng thêm một chút. Trong lòng mỗi người đều âm thầm tính toán, hắn có được mỹ nhân, đơn giản chỉ có thể nhìn, nhiều lắm chỉ có thể sờ một cát, mỹ nhân này trước sau vẫn còn giữ được thân hoàn bích, chỉ cần Hoa Phi Hoa kia lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người vẫn có cơ hội. Vì vậy, đa số người sáng suốt đều hy vọng ác độc Hoa Phi Hoa lại bị con quái thú kia cắn đứt một tay hoặc nửa bàn chân.
" Cb các ngươi, những người thô kệch như các ngươi, sao biết hoa tiền nguyệt hạ (Hoa trên trăng dưới: chỉ sự lãng mạn trong tình yêu), tình cảm của đồ vật? Hoa Phi Hoa si tình một mảnh với Tuyết Nhạn, các ngươi há có thể so sánh được hay sao?" Cổ Hoa Phi Hoa đỏ lên, hắn hổn hển nói.
"Lạp Nặc nói đúng, thật sự chúng ta là người thô kệch, chỉ có lời thô tục nhỉ! Ta thấy ngươi không có đồ chơi, cả ngày giữ lấy tình cảm vô dụng của ngươi, có thể chọc cho mỹ nhân vui vẻ sao? Sợ là không quá vài ngày, đã có người cắm sừng cho ngươi rồi, ha ha!" Lỗ Đạt Bưu cất tiếng cười to.
Trong đám người lại truyền ra một trận cười dữ dội.
Tuyết Nhạn sắc mặt đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống, chu môi, thầm nghĩ: Tên Lỗ Đạt Bưu này mắng Hoa Phi Hoa, ta tất nhiên không có ý kiến, sao lại nói cứ như ta sẽ lập tức trộm người vậy, dì phì, đúng là miệng chó! Lại quay đầu sang nhỏ giọng nói với Mộc Phong: "Mộc Phong, mau đuổi đám người này đi, đáng ghét chết đi được!"
Mộc Phong cười hắc hắc nói: " Ta sẽ không để ngươi cắm sừng cho ta, sợ cái gì! Mà nghe bọn họ nói xằng bậy một tý, cũng thú vị."
Sắc mặt Tuyết Nhạn càng đỏ, hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Phong một cái, nhỏ giọng xì một hơi: "Đồ khốn nạn!"
"Dmm! Lão tử lập tức sẽ chuyển thế để mọc ra cái đồ chơi kia, đừng tưởng rằng lão tử không dám!" Hoa Phi Hoa nhất thời tức giận nổi trận lôi đình.
"Có tính khí ngươi chuyển ah! Chưa chắc chúng ta đã có thể ngăn cản ngươi?" Lỗ Đạt Bưu chẳng thèm ngó tới Hoa Phi Hoa.
"Ủng hộ Hoa Phi Hoa chuyển thế!"
"Không dám chuyển thế coi như con rùa đen lông xanh!"
Trong sân càng thêm hỗn loạn, mấy trăm thần nhân càng phát ra sự hào hứng, đều trông chờ sau khi Hoa Phi Hoa chuyển thế thành hài đồng, mọi người mới được phân phối với mỹ nhân lần nữa.
Nào biết bản tính Hoa Phi Hoa mặc dù cố chấp, nhưng ý nghĩ cũng coi như linh hoạt mười phần. Hắn thấy mọi người chặn lời nói đầu của mình, vội vàng giơ tay lên chỉ vào mấy trăm thần ở trong sân, cao giọng kêu ầm lên: "Được được rồi! Các ngươi đánh cuộc ta chuyển thế, thì ta chuyển thế, nhưng mà Tuyết Nhạn đã chọn ta, tất nhiên nàng sẽ chẳng nhìn đến các ngươi! Những tên chó hoang các ngươi khỏi cần phải nghĩ lại được tranh giành Tuyết Nhạn! Tuyết Nhạn, ngươi tỏ thái độ đi, ta lập tức vì ngươi mà chuyển thế!" Hoa Phi Hoa chỉ một cái, , làm cho đại đa số mọi người trong sân bị hù tới giật mình, nhưng hắn lại quên chỉ sang người nam nhân nguy hiểm nhất đứng ở bên cạnh, nam nhân này tất nhiên là Mộc Phong.
Trong lòng Tuyết Nhạn hơi hơi hoảng sợ, Hoa Phi Hoa luôn luôn phong lưu thành tính, lần này hắn thổ lộ, phỏng chừng là nghĩ đến hắn khó có thể gặp được một nữ nhân độc thân khác ở trong Phạt Thần dị vực này, mình không thể tin hắn, vì thế mặc nhiên im lặng.
Mọi người trong sân lâu lâu lại tham lam nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, nghĩ thầm Hoa Phi Hoa nếu như chuyển thế làm hài đồng, ta cũng không tin là mỹ nhân này không ăn vụng với người khác. Mà nếu như có như thế, cũng không tới phiên mình, nghĩ đến cái tên chắc chắn được làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. DCM, không chừng mỹ nhân này đã bị tên kia chinh phục rùi, cái tên đại đầu quỷ Hoa Phi Hoa này, phí công nhặt được nón xanh đội lên đỉnh đầu!
Hơn phân nửa người trong sân lại chuyển ánh mắt hồ nghi về phía Mộc Phong.
"Tốt! Lão phu giúp ngươi chủ trì công đạo, nếu ngươi chuyển thế, chúng ta lập tức đi ngay, tuyệt không làm khó Tuyết Nhạn!" Tra Bất Đồng thỉnh thoảng ngắm nhìn Tuyết Nhạn cùng Mộc Phong, trong lòng đoán được vài phần mánh khóe, hai người này sớm đã châu thai ám kết, tâm đầu ý hợp, cái tên ngốc Hoa Phi Hoa, chẳng qua giúp người ta mai mối mà thôi. Trong lòng của hắn lại nhớ tới giao tình cùng Hồng Lạc, âm thầm thở dài, liền dứt khoát muốn thành toàn cho Mộc Phong cùng Tuyết Nhạn.
Mọi người trong sân cũng đoán được chút ít ẩn tình, mỗi người đều thầm có ý nghĩ xấu, cái trò hề này thủy chung chẳng liên quan tới mình, dù cho thật sự có thể đoạt lại mỹ nhân chỉ sợ cũng khó sống an bình, huống chi trông dáng vẻ tên tiểu tử đứng ở bên cạnh mỹ nhân đã có tính toán kĩ càng, mình tất nhiên lấy cũng không xong! Vì vậy, đều ầm ầm tán thành theo.
"Còn ngươi nữa, sau này cũng không được đến quấy rối nương tử nhà ta!" Hoa Phi Hoa quay đầu lộ ra hung quang với Mộc Phong.
"Tốt, ta đồng ý với ngươi!" Mộc Phong thản nhiên đáp, trong lòng của hắn cười lạnh nói, ta đồng ý không quấy rối nương tử nhà ngươi tất nhiên là đúng như vậy, Tuyết Nhạn đã sớm là nữ nhân của lão tử, nàng cũng chẳng phải nương tử nhà ngươi, nương tử nhà ngươi ở nơi nào, tên họ là gì, ta còn không biết, sao quấy rối được!
"Được rồi, Tuyết Nhạn, sau khi ta chuyển thế sống lại, phiền ngươi chăm sóc cho ta vài năm." Hoa Phi Hoa vội vàng giao phó việc sau này sự cho Tuyết Nhạn, một dáng vẻ oai phong lẫm liệt, anh dũng hiến thân.
"Cung thỉnh Hoa Phi Hoa công công chuyển thế!" Trong sân lại có người hô lên kì quái.
"Người nào có khoái dao sắc bén, trợ lão tử một phen!" Hoa Phi Hoa ngông cuồng hô lên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mọi người trước kia chỉ dùng đao kiếm của phàm nhân để chém giết dã thú, vũ khí trong tay căn bản không thể chém được thần nhân! Trong những thần nhân này, rất ít người đã từng chuyển thế, nghe nói ở trong Phạt Thần dị vực, ngoại trừ loại quái thú hung mãnh răng khỏe ở biên giới cắn được vào thân thể của thần nhân, tiếp đó trong Hàm Hồ cũng xuất hiện lại quáy ngư cắn xé được thân thể thần nhân, nhưng mà, trước kia tất cả mọi người đều e ngại gặp phải hai loại xuất quỷ nhập thần này, mà lại là sinh vật rất ít khi xuất hiện, bây giờ đột nhiên muốn chúng xuất hiện, ngược lại lại thành một vấn đề.
"Ta tới đây!" Khuôn mặt Mộc Phong lạnh lùng, trong mắt toát ra hàn ý.
Mọi người dựa theo tiếng nói nhìn sang, ánh mắt lạnh như băng của Mộc Phong nhất thời làm bọn họ khẽ giật mình!
"Ngươi. . ." Hoa Phi Hoa quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Mộc Phong, hắn vừa phun ra được một chữ "ngươi" , bỗng nhiên bạch quang chớp động. Mộc Phong lập tức gọi ra Tiêu Diêu Thân Châu hóa thành một thanh kiếm dài ba thước, ra tay nhanh như gió, một kiếm chém ngang Hoa Phi Hoa thành hai đoạn.
Hoa Phi Hoang hoảng sợ nhìn trừng trừng một kiếm nhanh như tia chớp của Mộc Phong chém đứt cơ thể của hắn, vẫn không thể tin được kiếm của Mộc Phong sắc bén tới như vậy. Mộc Phong rút Tiêu Diêu thần châu về, nửa thân trên của Hoa Phi Hoa rơi bịch một tiếng xuống mặt đất, ánh mắt của hắn đang tuyệt vọng nhìn bầu trời!
Tất cả thần nhân trong sân đều cả kinh trợn mắt há mồm, một kiếm của Mộc Phong phóng ra nhanh, thu vào cũng nhanh, thậm chí mọi người còn không thấy rõ kiếm của hắn xuất ra từ đâu, lại nhớ ra đâu có! Vẻ mặt Lỗ Đạt Bưu hiện lên vẻ kinh ngạc, thẻo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Tất cả mọi người ở phía sau nghĩ thầm sợ hãi, bảo kiếm kia sắc bén như thế, chém giết thân thể thần nhân giống như cắt đậu hũ, nhất định là thần khí! Có thể nào hắn gọi được thần khí hãm ở trong kinh mạch? Chẳng lẽ ở trong Phạt Thần dị lực hắn còn có công lực hay sao? May mắn mình không bị mỹ nhân kia chọn trúng, bằng không thì, chỉ sợ bây giờ người té trên mặt đất, thân thể đứt lìa không phải là Hoa Phi Hoa! Tiểu tử chẳng lẽ có thù oán với Hoa Phi Hoa? Chẳng lẽ hắn cố tính đặt cái bẫy này?
Một kiếm của Mộc Phong chấn động mọi người trong sân, không một lời, lui trở về bên cạnh Tuyết Nhạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Phi Hoa đang cấp tốc biến hóa sống lại.
Tuyết Nhạn không đành lòng nhìn thấy Hoa Phi Hoa đang máu chảy đầm đìa, thở dài một tiếng, quay lưng đi.
Thần sắc Tra Bất Đồng biến hóa cực nhanh, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Lạp Nặc là bình tĩnh nhất so với mọi người trong sân, hắn thầm nghĩ, tiểu tử này dùng một kiếm giết chết Hoa Phi Hoa, đơn giản là giết gà dọa khỉ, rõ ràng đang cảnh cáo rõ mọi người ko nên đặt chú ý lên người của Tuyết Nhạn, chỉ thương cảm cho tên hoa si Hoa Phi Hoa chịu oan. Trong lòng hắn dù cho có phẫn uất nhưng chính Hoa Phi Hoa tự mình muốn chuyển thế trọng sinh, hắn cũng không thể vì hắn ra mặt! Đương nhiên nếu ai còn dám tùy tiện ra tay đối phó với thần kiếm ra tay như gió của Mộc Phong, vậy hắn nếu không phải bị điên thì ắt là đần độn!
Lạp Nặc không điên cũng không ngốc, hơn nữa cũng hắn cũng chẳng có giao tình với Hoa Phi Hoa, tất nhiên không có lý do để ra mặt vì hắn!
Hoa Phi Hoa đang nhanh chóng biến hóa trên mặt đất, đám đông thần nhân trong phạt thần dị vực chưa từng thấy cảnh thần nhân chuyển thế nên nhất thời cảm thấy tò mò, so ra còn chuyên chú và chăm chú hơn lúc tranh nhau nhìn Tuyết Nhạn xuất hiện vừa rồi.