[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 19 : Thiên Mục Thần Anh




Trong gian phòng nhỏ, ngọn nến mờ ảo tỏa ra thứ ánh sáng lung linh hòa với ánh trăng chiếu sáng bên hiên cửa, xa xa trên chiếc bàn gỗ bày đầy các loại trái cây còn có thêm một vò rượu nữa. Hàn Yên trêu Mộc Phong:

- Đậu hội nguyên, làm đại quan mà chỉ mời muội ăn mấy thứ trái cây này thôi sao, Phong ca ca làm vậy có mất mặt quá không?

Mộc Phong biết rõ Hàn Yên cười thầm trong bụng bảo một người tu hành như mình vẫn để ý đến công danh, đôi mắt xoay chuyển nghĩ: “Không cho tiểu nha đầu này biết tay một chút thì vẫn nghĩ mình là thiện nam tín nữ”. Thế là tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Hàn Yên, muội xem ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại bộ y phục rách này nên cũng không có gì cho muội, hay là ta chiu thiệt đem thân này gả bán cho muội có được không?

Hàn Yên nghe thấy, rất xấu hổ nói:

- Huynh sao vừa đậu hội nguyên giọng điệu liền trở nên trơn như mỡ thế?

Nàng nói xong lại líu lưỡi:

- Không phải bị mất trí chứ?

Mộc Phong làm ra bộ dạng mê gái, người nghiêng về phía trước, cặp “ma trảo” giơ lên làm ra vẻ muốn bổ xuống. Hàn Yên nhảy dựng lên hoảng hốt trong lòng lập tức nói:

- Không đùa cùng huynh nữa, muội tự đi luyện công.

Nhìn Hàn Yên có chút hơi khẩn trương, Mộc Phong mỉm cười thầm nghĩ: “Các tiểu cô nương chỉ cần hù một chút liền có hiệu quả, ha ha.” Hắn thu tay lại, cầm một trái cây cắn một miếng, quay đầu nhìn ánh trăng sáng trong như mặt nước. Lòng chợt nghĩ: “Yên Nhiên hiện tại có khỏe không? Nếu như nàng biết mình đậu hội nguyên thì có cao hứng không?”

Khi Mộc Phong thu công thì trời đã sáng tỏ, không biết mưa thu bắt đầu tí ta tí tách từ lúc nào làm cho phong cảnh càng thêm vài phần tiêu điều xơ xác.

Mộc Phong muốn dẫn Hàn Yên ra ngoài xem cảnh sắc kinh thành và dạo chơi một chuyến cho thỏa chí để quên đi hết những nỗi li sầu trong tim, nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, lẽ nào hôm nay chỉ ở trong nhà luyện Thiên Tâm Công Pháp?

Hàn Yên thức dậy nhìn thần sắc ảm đạm của Mộc Phong, trong lòng ký quái, quan tâm hỏi thăm:

- Phong ca ca có tâm sự ư?

Mộc Phong quay người nhìn Hàn Yên, thu liễm tâm thần nói:

- Nào có tâm sự gì, nếu có, cũng chỉ vì nhìn Hàn Yên đang từng ngày trưởng thành thôi.

Hàn Yên ngạc nhiên nói:

- Muội trưởng thành không phải chuyện tốt sao?

Mộc Phong cười nói:

- Nàng trưởng thành thì ta phải cưới nàng, còn cần chuẩn bị sính lễ.

Hàn Yên đỏ mặt nói:

- Phong ca ca chỉ thích trêu chọc muội, không để ý đến huynh nữa.

Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị xô mạnh “phanh” một tiếng, vài tên lính cầm trường thương tiến vào, Mộc Phong kinh hãi, Hàn Yên thầm nghĩ: “Mời hội nguyên tham gia thi đình cũng đâu cần phải khoa trương như thế chứ?”

Theo sau mấy tên lính là một võ quan cao lớn đầu đội mũ giáp màu hồng, toàn thân khoác giáp đen, hông đeo loan đao. Hắn tiến về phía Mộc Phong hét:

- Ai là Trương Mộc Phong?

Mộc Phong hơi cúi người, ôm quyền thi lễ nói:

- Chính là tại hạ.

Võ quan đó hét lớn:

- Bắt lấy!

Lời nói còn chưa dứt thì mấy tên lính đã chĩa thương bao vây Mộc Phong. Hàn Yên vừa sốt ruột vừa tức giận nói lớn:

- Phong ca ca là tân khoa hội nguyên, quan gia có phải bắt nhầm người không?

Võ quan đó trầm giọng nói:

- Công tử nhà Hộ bộ thượng thư tố cáo Trương Mộc Phong từng cướp đoạt vợ chưa cưới của người và có ý muốn làm loạn, ta đến phụng mệnh tróc nã. Dẫn đi!

Mộc Phong nghe thấy, trong lòng rất tức giận, thầm nghĩ: “Nhất định là tên đồng môn Lan Phương làm, không lạ gì người đứng thứ hai thi hội có tên Uông Lan Phương. Hóa ra hắn là công tử nhà Hộ bộ thượng thư, không ngờ được tên tiểu tặc ác nhân này lại tố cáo mình.”

“Xoát” một tiếng, Hàn Yên bên cạnh xuất ra bảo kiếm đứng trước Mộc Phong, nàng không để vào mắt những kẻ tầm thường này, chỉ nghe nàng lạnh lùng nói:

- Đừng hòng dẫn Phong ca ca của ta đi!

Võ quan đó hét:

- Kẻ nào cả gan kháng mệnh, tru di cửu tộc!

Mộc Phong vốn muốn cùng Hàn Yên giết chóc một phen, chợt nghe tiếng hét của viên võ quan bỗng chốc ngớ người ra chợt nhớ tới cha mẹ vẫn còn ở Tây Lĩnh liền bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đưa tay kéo Hàn Yên, ôn nhu nhìn nàng nói:

- Hàn Yên, ta không có tội, đi theo bọn họ một hồi xem thử bọn họ làm gì được ta!

Nói xong bước mạnh đi ra. Chúng quan binh cũng nhanh chóng theo sau Mộc Phong ra ngoài.

Hàn Yên thẫn thờ nhìn hình bóng Mộc Phong xa dần, trong lòng nổi lên sự bất lực và vô cùng trống trải.

Đám quan binh nhanh chóng áp giải Mộc Phong đến hình bộ.

Mộc Phong bình tĩnh nhìn lão già ngồi trên công đường, đoán chứng người này chắc là hình bộ thượng thư, trong lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu tặc Lan Phương lẽ nào trong triều muốn gì được nấy, một tay che cả bầu trời?”

Quả không sai, người ngồi trên công đường chính là Hình bộ thượng thư, lão và Hộ bộ thượng thư gần đây quan hệ mật thiết, lần này nhận được ủy thác của Hộ bộ thượng thư, tự nhiên không coi Mộc Phong, tên dân đen không gia thế này ra gì. Chỉ nghe thấy lão cao giọng hét:

- Hay cho tên Trương Mộc Phong, quỳ xuống cho bổn quan, ngươi vốn là một tên tú tài nhỏ nhoi đọc sách thánh hiền, sao lại giở thủ đoạn cướp đoạt vợ người khác?

“Vị Hình bộ đại nhân này cũng thật biết đơn giản hóa, cả từ ‘chưa cưới’ cũng lược bỏ, lẽ nào Yên Nhiên và tên tiểu tặc đó đã thành hôn?” Mộc Phong trong lòng dấy lên nỗi chua xót, đứng bất động trên công đường, lạnh lùng nhìn Hình bộ đại nhân nói:

- Đại nhân minh giám, tiểu dân một lòng vào kinh dự thi, may mắn cứu được một vị cô nương trong tay sơn tặc. Vốn tiện thể đưa nàng vào kinh, trên đường giữ đúng lễ pháp, xin hỏi đại nhân, cái này cũng được coi là cướp đoạt sao?

Hình bộ đại nhân lạnh lùng cười nói:

- Theo phía nguyên cáo Uông Lan Phương, ngươi cùng vị cô nương đó hai người một ngựa, từ xưa đến nay nam nữ thụ thụ bất thân, điều này cũng hợp lễ pháp sao?

Mộc Phong chăm chú nhìn Hình bộ đại nhân nói:

- Chỉ bằng điểm này lẽ nào đã có thể định tội tiểu dân?

Hình bộ đại nhân tiếp xúc ánh mắt sắc bén như mũi kiếm của Mộc Phong, trong lòng sợ hãi, ánh mắt đó giống như xuyên vào tim khiến người vô cớ phát hoảng, liền ổn định tâm thần, phẫn nộ nói:

- Một tên thảo dân lại dám bất kính với bổn quan, người đâu, đánh hắn trăm côn cho ta, lập tức tống vào thiên lao, chờ bổn quan điều tra rõ ràng sẽ định tội lại.

Mấy tên lính như bầy hùm sói xông tới muốn đè ngã Mộc Phong ra đất, hắn nhắm mắt lại, nếu không phải sợ liên lụy mẹ cha thì… Ài, Mộc Phong thở dài một hơi nghĩ “Thực là hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn.”[1]

Mộc Phong giống như cây đinh mọc trên đất, bốn tên đại hán lực lượng như hùm sói xông tới cũng không làm Mộc Phong xúc động mảy may, hình bộ đại nhân nhìn thấy, giận dữ thở gấp thét:

- Đánh mạnh cho ta!

Tức khắc côn như mưa rơi trên người Mộc Phong, chỉ một lúc đã xé vụn trường bào trên người hắn, thân thể nổi lên những tia máu lờ mờ. Mộc Phong không vận công, trong đầu nghĩ đến cha mẹ yêu thương, tiếp đó là Yên Nhiên, trong lòng bi thương, chân khí chạy dữ dội trong kinh mạch, chớp mắt đã lên não, càng lúc càng tích nhiều. Mộc Phong bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, trong lòng kinh hãi: “Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?” Trên thân thể, côn vẫn như mưa đập xuống, Mộc Phong trong lòng có chút hoang mang và giận dữ, đang lúc này cũng không có cách vận công điều tức, Mộc Phong cười thảm:

- Trời muốn tận diệt ta, ta còn có thể làm gì.

Tức thì trong lòng trở nên an tĩnh, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn hòa.

Hình bộ đại nhân nhìn thần tình Mộc Phong, có chút kinh hãi, thấy mấy tên lính đã mệt đến thở hồng hộc liền tức giận nói:

- Còn dám miệt thị bổn quan, thay người, tiếp tục đánh thật mạnh cho ta!

Bốn tên đại hán khác xông đến vung côn về Mộc Phong.

Chân khí theo kinh mạch xông lên não tích tụ trên ấn đường Mộc Phong, cuối cùng đã vượt quá sự chịu đựng của hắn, chợt có cảm giác muốn tống khứ ra. Mộc Phong trong lòng nghĩ có thể là tẩu hỏa nhập ma, chân khí này ở trong não mà nổ, e rằng bản thân sẽ tiêu tùng, đáng tiếc ân dưỡng dục của cha mẹ, nhất thời sinh ý nghĩ liều lĩnh, bỗng nhiên phát hiện chân khí đã không chịu sự khống chế bản thân, người giống như căng cứng, khó mà động đậy.

Trong nháy mắt, tử ngọc bội trước ngực truyền lại một luồng nhiệt ấm thấm vào trong cơ thể, Mộc Phong đau đớn ngẩng đầu hét một tiếng, một cỗ chân khí từ trên ấn đường ầm ầm thoát ra, “đoàng” một tiếng, một luồng kim quang chọc thủng mái nhà nay vút lên trời. Môc Phong kinh ngạc phát hiện có thể cử động, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài mái nhà, đột nhiên kinh sợ phát giác, trên ấn đường của mình lại mở ra thiên mục.[2]

Khi ở Cổ Thú Giới, Mộc Phong từng đọc sách nên biết được kiến giải về thiên mục. Không nghĩ được bản thân lại trùng hợp như vậy, thiên mục lại mở ra ngoài ý muốn, vốn nên vui mừng nhưng thể lực chân khí dường như bị khô kiệt, Mộc Phong mệt mỏi nhắm thiên mục lại, rầm một tiếng, hắn hôn mê ngã lăn ra đất

Trong hình đường tất cả đều bị tiếng nổ “đoàng” đó dọa đến nhảy dựng lên, mọi người ngơ ngẩn nhìn nóc nhà đã thủng một lỗ to, ai cũng há hốc mồm không nói được lời nào. Lại nhìn Mộc Phong đã hôn mê, trên mặt đất đầy những đoạn gãy của mộc côn, đều dừng tay không biết làm thế nào.

Hình bộ đại nhân đã tỉnh lại từ cơn kinh hãi, lẽ nào trừng trị một tên tiểu dân lại làm trời cao phẫn nộ? Trong lòng thầm trách tên công tử đó nhà Hộ bộ thượng thư đa sự, một tên thảo dân có đáng phải đánh động can qua? Hình bộ đại nhân trong lòng nổi lên một ý nghĩ bất tường, đưa tay lau mồ hôi lạnh, tiếp đó vẫy tay ra hiệu giam Mộc Phong vào thiên lao. Chúng nhân ba chân bốn cẳng dẫn Mộc Phong đang bất tỉnh nhân sự đi, không ai chú ý trên trán Mộc Phong có một khe hở nhỏ.

Mộc Phong tỉnh lại phát hiện bốn phía tối đen, trên tay chân đều đeo xiềng xích. Bởi chân khí đã tiết ra ngoài nên Mộc Phong cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhớ đến việc thiên mục mới mở, lại có chút cảm giác trong họa được phúc.

Đoán chừng đã là ban đêm, bốn phía tối tăm không có ánh sáng, Mộc Phong ngồi xếp bằng trên đất, vận công mới có chút khí lực, cảnh vật xung quanh nhờ công lực khôi phục một chút cũng rõ ràng hơn. Hắn không ngờ đang ngồi trong một cái động, trừ cánh cửa nhỏ phía trước lọt vào chút ánh sáng, bốn phía đều là tường đá cứng rắn, trong động trừ một cái bàn đá, còn có một đống cỏ khô trên đất, chắc là cái giường hiện tại của bản thân đây. Mộc Phong cười khanh khách, rồi lại lắc đầu, đã đến rồi thì nên hài lòng thuận theo tự nhiên, Mộc Phong nhất thời thản nhiên ngồi xuống.

Lại nhớ đến chuyện thiên mục, Mộc Phong liền mở thiên mục, chợt nhìn ngoài động có hai tên cai ngục đang uống rượu với nhau, trên bàn có một con gà nướng và một đĩa thịt bò.

Thiên mục chăm chú nhìn con gà nướng, Mộc Phong bỗng nhiên có chút thèm ăn, hiện tại có thể ăn miếng thịt gà thì thực là việc tốt, bỗng nghe phía ngoài một người kêu to:

- Con gà nướng đã chạy đâu mất rồi, là ngươi cất giấu phải không?

Một người khác cũng cất giọng the thé:

- Bà nội ngươi, lão tử đến di chuyển cũng không, e là ngưoi cất giấu mà vẫn còn ăn trộm la làng.

Hai người ồn ào một lúc, tiếng nói thấp dần.

Mộc Phong trong lòng có chút kì quái, chẳng lẽ bên ngoài có cao thủ, nhân lúc hai người không hay không biết đến trộm con gà nướng?

Bỗng nhiên ngửi thấy ở dưới chân một mùi hương nhè nhẹ bốc lên, cúi đầu nhìn, con gà nướng vừa nãy lại tự mình chạy đến đây, trong lòng vui mừng đưa con gà nướng lên miệng gặm một miếng to, mồm miệng nuốt lấy nuốt để như chưa từng được ăn.

Ăn xong con gà nướng, Mộc Phong lau miệng, thầm nghĩ: “Không ngờ ta có thể lấy được con gà, sao không thử lấy vò rượu của hai người bên ngoài. Trong tay hắn quả nhiên có một vò rượu, lại nghe hai người bên ngoài lớn tiếng cãi nhau, Mộc Phong vui mừng trong lòng: “Sau này các ngươi có cái ăn thì ta cũng có, việc vui như vậy cũng không tệ chút nào”

Sau khi cơm no rượu say Mộc Phong lại ngồi tu luyện Thiên Tâm Công Pháp.

Tỉnh lại sau một đêm, Mộc Phong phát hiện trong cơ thể lại có chút biến hóa, các điểm vàng kim chật đầy trong kinh mạch trước đây đã ít đi rất nhiều, chợt phát hiện hình dạng tâm tạng đã biến đổi, bên trong một hài nhi đang ngủ, lờ mờ có chút giống hệt bản thân. Trong lòng lặng nhớ một lượt Thiên Tâm Bảo Điển. Theo nội dung trong đó, hài nhi này gọi là Linh Lung Thần Anh.

Trong sách miêu tả một cách đơn giản giới thiệu qua việc sản sinh thần anh này chỉ là truyền thuyết, dường như chưa có ai luyện thành, cũng không nói có chỗ nào tốt. Mộc Phong ngỡ ngàng một hồi không biết sau khi sản sinh Linh Lung Thần Anh công lực bản thân đến cảnh giới nào.

Trong sách còn đề cập một điểm, có được thần anh này, luyện Thiên Tâm Bảo Điển cũng không còn tác dụng. Mộc Phong nghĩ đến đây, lòng nổi lên nỗi lo lắng, không biết tương lai nên luyện cái gì? Lẽ nào con đường tu hành của bản thân lại gian nan như vậy sao?

Mộc Phong trong nhà lao tiếp tục vô tâm luyện công, ngẫu nhiên nhìn hài nhi đang ngủ, trong lòng nghĩ nếu như nó có thể tỉnh lại, hoặc giả có thể cùng mình nói chuyện, nghĩ đến đó chợt thấy có chút hoạt kê liền buồn cười, đứa trẻ này vốn là bản thân, nào có đạo lí tự nói với mình.

[1] Hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn: Câu này đầy đủ như sau:

Rồng hãm ao tù tôm giỡn mặt

Hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn!

[2] Thiên mục: nhân vật nổi tiếng nhất có con mắt thứ ba giữa trán như Mộc Phong là Nhị Lang thần Dương Tiễn. Theo điển tích, Nhị Lang thần Dương Tiễn vốn là ngoại tôn của Ngọc Hoàng Thượng Đế, tướng mạo khôi ngô kỳ vĩ, anh tuấn phi thường lại thông minh chính trực, sở hữu bẩy mươi hai huyền công biến ảo khôn lường, thật là phong độ làm lòng người say mê, tài phép làm nghiêng trời lệch đất.

Nhắc đến Nhị Lang thần không thể không trầm trồ ngưỡng vọng danh xưng “ba mắt”. Diệu năng của con mắt thứ ba không những là cánh cửa trí tuệ, phân biệt rõ vạn vật, dưới cái nhìn thấu tận tâm can của nó những giả trá của thiên địa đều bị bóc trần, lại còn thấu được mười hai nhân duyên, hiện tượng sinh tử lưu chuyển của bậc A la hán “vô ngã vô chấp”, có thể ra khỏi sinh tử luân hồi, không bị trói buộc bởi thân tâm thế gian.

Quà của Phong Lưu Bang chào mừng ngày 30/4 và 1/5

Chương 20: Bàn Sấu Nhị Sát

Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn

Dịch: phongbkac46

Biên dịch: Binhchi

Biên tập: chudu

http://tangthuvie

Không biết hắn đã ngồi ngẩn ngơ và buồn tẻ trong nhà lao đã bao lâu. Một hôm, cửa nhà lao “kẹt kẹt” mở ra, một công tử nhỏ nhắn đội nón đi vào. Mộc Phong đưa ánh mắt lạ lùng quan sát, bản thân hắn một mình cô độc đến kinh đô, lẽ nào lại có bằng hữu đến thăm mình? Đang lúc nghi hoặc, chợt Mộc Phong nghe công tử đó nhẹ giọng gọi:

- Phong ca ca!

Mộc Phong nghe giọng nói rất quen thuộc ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là công tử nhà ai, đến chỗ này làm gì?

Công tử đó cười nhẹ nói:

- Phong ca ca, muội là Hàn Yên đây, huynh không nhận ra muội sao?

Mộc Phong nhìn kỹ, đây không phải là Hàn Yên sao? Mặt lộ tiếu ý nói:

- Hàn Yên muội muội của ta luyện công làm sao mà biến thành công tử xinh đẹp mất rồi?

Hàn Yên giận dỗi trách:

- Phong ca ca đã ngồi tại chỗ tăm tối không mặt trời này mà vẫn có lòng dạ trêu chọc muội sao?

Mộc Phong vẩn cười nói:

- Muội xem ta không phải rất tốt sao? Nói đi, làm sao muội đến được đây? Không phải là giết ngục tốt xông vào chứ?

Hàn Yên nguýt nhìn Mộc Phong nói:

- Việc giết người cướp ngục muội không phải chưa từng nghĩ đến, chắc chắn những kẻ bình thường không cản được muội, chỉ nghĩ đến Phong ca ca là hiếu tử, mới không làm theo cách đó.

Tiếp đó lại xảo quyệt cười:

- Bất quá vào trong thiên lao này muội phải xài rất nhiều ngân tử, Phong ca ca khi nào bồi thường cho muội?

Mộc Phong đảo mắt nói:

- Ngân tử thì quả thật không có, ngoài cách dĩ thân tương hứa[1], ta không còn cách nào khác.

Nói xong, giả bộ bất lực buông tay.

Hàn Yên đỏ mặt, bĩu môi nói:

- Lúc này mà Phong ca ca vẫn có tâm tư xấu xa đó, quả thật bị giam trong này để nhận tội là đáng.

Nàng lại nháy mắt nói:

- Phong ca ca, không bằng chúng ta xông ra ngoài có được không?

Mộc Phong hờ hững cười, bình tĩnh nói:

- Ta không làm việc thương thiên hại lý đó, bọn chúng có thể làm gì được ta?

Hàn Yên tiến tới ôm lấy Mộc Phong ôn nhu nói:

- Phong ca ca, vậy muội cùng huynh trong này, muội cũng không ra ngoài nữa.

Mộc Phong âu yếm nhìn Hàn Yên, nhẹ nhàng nói:

- Nha đầu ngốc, có lẽ qua vài ngày nữa ta có thể ra rồi, đến lúc đó ta cũng không cần đi tìm công danh gì nữa, sẽ cùng muội cùng nhau tu hành, được không?

Hàn Yên cao hứng buông tay khỏi Mộc Phong, nhảy lên nói:

- Tốt, vậy muội cứ ở kinh thành để chờ huynh ra. Vậy huynh phải giữ gìn bản thân cho tốt.

Mộc Phong gật gật đầu. Lúc này tiếng quát của một tên coi ngục ở bên ngoài vọng vào:

- Thời gian đã hết, nhanh chóng ly khai!

Hàn Yên lại ôm lấy Mộc Phong, bộc lộ thần tình lưu luyến không rời, Mộc Phong cười vẫy tay nói:

- Hàn Yên ngoan, đừng như tiểu hài tử nữa, đi ra đi, ta không có việc gì đâu. Khi ta ở trong địa phương thanh tĩnh này luyên công, nàng cũng không được làm biếng.

Hàn Yên “ừ” một tiếng, dần dần lui ra, xong mới một bước mà đã ba lần ngoảnh đầu nhìn cửa nhà lao.

Mộc Phong nhìn Hàn Yên đi khỏi, than nhẹ một tiếng, bản thân một khắc trước vốn không còn công pháp để luyện, thực muốn giữ Hàn Yên lại, có một muội muội khả ái bên mình, ít nhiều sẽ không buồn như thế, rồi lại nghĩ: “Cái này không phải là người ngốc nói mê sao? Từ xưa đến nay nào có chuyện dẫn theo thân nhân vào trong ngục? Hàn Yên là thân nhân sao?” Mộc Phong cũng bắt chiếc bộ dạng của Hàn Yên.

Lại vài ngày trôi qua, cửa ngục lại được mở, vài tên ngục tốt tiến vào, trong đó có một người cao giọng hét:

- Trương Mộc Phong cướp đoạt vợ chưa cưới của người khác, có ý đồ làm loạn, tội danh thành lập, niệm tình còn chưa tạo nên hậu quả nghiêm trọng, do đó khoan hồng xử lý.

Mộc Phong lòng nghĩ: “Cuối cùng có thể ly khai địa phương quái quỷ này rồi.”

Tên ngục tốt lại nói:

- Đày phạm nhân Trương Mộc Phong sung quân Đông Hải, lập tức lên đường.

Mộc Phong nghĩ đến nụ cười âm hiểm của Lan Phương, không nhịn nổi thầm mắng vài câu. Thế này là khoan hồng xử lý sao?

Lập tức, một tên coi ngục đến mở xích trên tay chân Mộc Phong, lại lấy gông đeo lên cổ hắn, dẫn ra khỏi cửa ngục.

Dưới chân là cỏ khô vàng úa trên đầu là bầu tời xanh ngắt, nghĩ lại mấy hôm trước ra khỏi cổng thành này còn có một đám người chen chúc ước ao muốn một lần trông thấy phong thái hội nguyên, nhưng giờ đây trên người đeo gông, quay đầu lại nhìn thấy trên tường thành những bố cáo giống nhau, mỗi câu mỗi chữ công bố cho toàn thiên hạ tội trạng của Trương Mộc Phong cướp đoạt vợ chưa cưới của người khác. Câu cuối chỉ rõ đày đi sung quân, tuy là đứng đầu thi hội cũng cần trừng trị để cảnh cáo hậu nhân.

Mộc Phong lắc đầu, trắng và đen thì ra ở dưới quyền lợi có thể dễ dàng điên đảo, từ xưa đến nay người đời cầu danh tìm lợi xem ra cũng không phải không có đạo lý.

Đông Hải cách kinh thành không quá xa, toàn bộ là quan đạo, một ngày đi được bảy, tám chục dặm, đại khái hơn mười hôm có thể đến.

Áp giải Mộc Phong đi trước chỉ vỏn vẹn hai tên ngục tốt, một cao một lùn, tên cao thì mập mạp, tên lùn thì gày như sào tre. Đồn rằng hai tên này là Bàn Sấu Nhị Sát công phu nổi tiếng nhất Hình bộ, từng nổi bật ở kỳ tỉ võ trong quân bởi vậy được Hình bộ đại nhân tuyển vào dưới trướng, khi nào có trọng phạm mới mời họ ra áp giải.

Khi Bàn Sấu Nhị Sát từ trong tay mấy tên ngục tốt tiếp nhận Mộc Phong, đều cảm thấy ngạc nhiên. Chưa nhìn qua Trương Mộc Phong, bọn chúng đều cho rằng tên này dám cướp vợ chưa cưới nhà Hộ bộ thượng thư, nhất định là uông dương đại đạo, hoặc là lục lâm hảo hán công phu cao cường, không nghĩ đến người đeo gông trước mắt này lại là một bạch diện thư sinh. Sau khi xác nhận không lầm lẫn, Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng thầm chửi cha mẹ Hình bộ đại nhân.

Rời khỏi cửa thành gần một ngày, đã sắp hoàng hôn, ba người đến nghỉ trong một khu rừng. Bàn Sát đứng trước mặt Mộc Phong giọng mang âm dương quái khí nói:

- Không nghĩ đến ngươi một tên thư sinh nhỏ nhoi lại dám cướp đoạt vợ chưa cưới nhà Hộ bộ thượng thư, thật khiến ta bội phục, chắc hẳn ngươi nhất định có chỗ cao minh. Bất kể dùng cách gì, thắng được một người trong Bàn Sấu Nhị Sát chúng ta, chúng ta sẽ tháo gông trên cổ ngươi, để ngươi thoải mái đi đến Đông Hải, bằng không… hắc hắc.

Sấu Sát cũng tiếp lời:

- Chúng ta không có hứng thú cùng ngươi đến vùng biển hứng gió, cái địa phương hẻo lánh này, chúng ta không đi cũng được, hai người chúng ta cùng lắm trả lời cho Hình bộ đại nhân một tiếng là ngươi trên đường nhiễm bệnh mà chết. Tiểu tử, đừng oán trách hai người chúng ta ác độc, ai bảo mạng ngươi không tốt ngay cả Hộ bộ đại nhân cũng dám đắc tội.

Nói xong, hai người khinh thường nhìn Mộc Phong. Mộc Phong trong lòng nghĩ: “Không phải là muốn dồn ta vào chỗ chết sao? Cũng không biết hai tên quái vật này rốt cuộc có bản lĩnh gì?” Liền nhìn kỹ một lượt, mới kinh ngạc phát hiện hai người này không ngờ là người tu chân, mà nguyên anh trong nội đan có màu vàng, thực không dám xem thường.

Mộc Phong lập tức mỉm cười nói:

- Tiểu dân có thể làm phiền hai vị đại nhân hộ tống, thật cực kỳ vinh hạnh. Hôm nay có dịp may thỉnh giáo hai vị đại nhân, xin hai vị đại nhân thủ hạ lưu tình.

Sấu Sát đến gần Mộc Phong, tay lấy chìa khóa mở gông trên cổ Mộc Phong, trầm giọng cười nói:

- Tiểu tử, người cần nắm chắc cơ hội, bằng không đến chỗ Diêm La Vương đầu thai chớ nói bản thân nhất thời hồ đồ, vô ý va phải tảng đá mà chết!

Bàn Sát xuất ra đại đao dài hai xích, đứng trên đất hét:

- Chuẩn bị xong chưa?

- Chậm đã!

Trong rừng cây đột nhiên phóng ra một công tử gầy gò, nhanh nhẹn sáng sủa, nho nhã lịch sự, lạnh lùng nói:

- Muốn giết Phong ca ca của ta, trước hết hỏi ta có đáp ứng không đã.

Mộc Phong vui mừng nói:

- Hàn Yên, muội làm sao đến được đây?

Hàn Yên còn chưa đáp lời, Bàn Sấu Nhị Sát đã cùng nhau liếc nhìn thư sinh nho nhã trước mặt, lạnh lùng cười nói:

- Không ngờ trên đường đến suối vàng vẫn còn có người đi cùng người, cũng không tịch mịch lắm, hắc hắc.

Hàn Yên đang muốn rút kiếm, Mộc Phong đã nhẹ nhàng đến trước người nàng, thân ảnh như quỷ mị, nhẹ nhàng nói:

- Hai tên này tìm ta, muội xem là được không cần xuất thủ. Trong cơ thể hai người này cũng có nguyên anh, nội đan có màu vàng, muội không phải đối thủ của chúng, để ta thử.

Phải hiểu là thanh âm Mộc Phong rất nhỏ, thế nhưng Bàn Sấu Nhị Sát vẫn nghe thấy, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ: “Tên này nhìn không ra có tu vi gì, làm sao nhìn thấu chúng ta?”

Lập tức dùng ánh mắt thầm đánh tiếng cho nhau. Tức thì hai người cùng lĩnh hội trong lòng, trong miệng niệm vài từ, đại đao hai bên như sấm sét chém tới Mộc Phong, lập tức một trận cuồng phong trong chớp mắt nổi lên. Thân Mộc Phong giống như bị hãm trong rừng đao, nhưng hắn nhìn đao quang cuồn cuộn đến cũng không vội, có ý thử năng lực thần anh sơ kết của bản thân, ngoài thân chớp mắt bố trí một đạo cấm chế. Chỉ nghe “đoàng” một tiếng rền vang, Bàn Sấu Nhị Sát như đập vào tảng đá, kinh mạch trong cơ thể không ngờ bị chấn động đến mức hơi rối loạn, người bay ra ngoài, hổ khẩu máu tươi trào ra. Còn Mộc Phong vẫn đứng tại vị trí cũ, không hề di động.

Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng kinh hãi, thực ra Mộc Phong cũng có cảm giác giật mình giống vậy. Hàn Yên đứng ngoài quan sát cũng mở to mắt, không dám tin chỉ vài ngày không gặp tu vi Mộc Phong đã trở nên mạnh mẽ như vậy.

Bàn Sấu Nhị Sát trong lòng kịch chấn, hai người liên thủ sử dụng bảy tầng chân lực, cả cự thạch cũng phải vỡ nát, vậy mà không làm “tên thư sinh” di chuyển chút nào, còn khiến cho bản thân hai người bị thương nhẹ.

Mộc Phong cũng có chút ngạc nhiên, hai tên này tu vi không thấp, lại chỉ có chút bản lĩnh vậy sao? Hắn không nghĩ đến nguyên nhân do bản thân biến hóa. Quả thật trên thế gian này thực sự rất ít người có thể chính xác nhìn rõ bản thân.

Bàn Sấu Nhị Sát phi thân lên phía trước, hai đạo chân khí một xanh một tím chớp mắt tràn ngập toàn thân, hai quang cầu phân biệt trên song thủ hai người càng lúc càng lớn, lấp lánh ánh sáng chói mắt. Hàn Yên kinh hãi nói:

- Thiên Cương Kinh Lôi? Đây không phải công pháp của Tây Phật Tự sao? Làm sao người phàm tục có thể sử dụng?

Mộc Phong không biết Thiên Cương Kinh Lôi là cái gì, nhưng đã sớm nhìn thần sắc của Hàn Yên liền hiểu đây là loại công pháp lợi hãi, cũng không dám nắm chắc, hai tay điểm liên tục, trước thân bố trí một đạo cấm chế.

Bàn Sấu Nhị Sát đồng thời hét to, hai quang cầu gào thét xông tới.

Mộc Phong đưa tay phải ra, chớp mắt một luồng kim quang phá không xuất ra. Nháy mắt khi kim quang tiếp xúc với quang cầu, một tiếng nổ ngút trời vang lên, vài cây cổ thụ to lớn chắn ngang hai bên bị gãy đôi. Hai quang cầu chớp mắt nổ tung, kim quang phát ra từ Mộc Phong xuyên thẳng qua quang cầu, dưới ý niệm khống chế của hắn bỗng phân thành hai luồng sáng nhanh như thiểm điện bắn vào Bàn Sấu Nhị Sát.

Hiển nhiên Bàn Sấu Nhị Sát chưa kịp chuẩn bị thì kim quang đã truy đuổi đến, thân ảnh hai người tránh né loạn xạ một trận mới có thể trốn được, sau lưng một tiếng ầm vang lên, một cây cổ thụ cao lớn đổ xuống. Bàn Sấu Nhị Sát nhìn trường bào bị kim quang cắt đến tả tới, ngửi được mùi khét của những sợi vải bị thiêu, quả thực kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh. Hai người ngơ ngẩn nhìn Mộc Phong, đây thật là người tu chân sao? Thực sự không nhìn ra tu vi của tên thư sinh trước mắt thuộc loại nào?

Mộc Phong cũng ngơ ngẩn nhìn hai tay, quả thực không dám tin vùng biển lửa trước mắt lại là kiệt tác của chính mình.

Hàn Yên phi người nhào đến, Mộc Phong vội vàng thu lại công phu. Hàn Yên bổ đến trước ngực Mộc Phong, thần tình tràn ngập sự quan tâm và hưng phấn, nàng giống như con mèo nhỏ ôn nhu quấn lấy Mộc Phong nói:

- Phong ca ca, huynh làm sao trở nên lợi hại như vậy? Dạy cho muội nhé, làm sao làm được như vậy?

Mộc Phong hơi đỏ mặt nói:

- Ta cũng không biết, có thể là điều bất ngờ thôi.

Bàn Sấu Nhị Sát ngượng ngùng đi đến, Bàn Sát đỏ bừng mặt nói:

- Bái kiến tiền bối, vừa rồi đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi!

Mộc Phong trợn tròn mắt, không phải là vừa mới tỉ thí còn gì? Sao lại được gọi là tiền bối thế này? Nhất thời không biết nói thế nào cho phải, Mộc Phong chậm rãi nói:

- Hai vị đại nhân khách khí rồi, tiểu... dân may mắn thắng được, không xứng gọi là tiền bối.

Sấu Sát cũng tiến lên một bước nói:

- Bàn Sấu Nhị Sát chúng tôi vốn là tục gia đệ tử của Tây Phật Tự, thời gian qua cậy tài kiêu ngạo, lại không thể qua được một chiêu nửa thức của tiền bối. Thần công của tiền bối e là cả sư phụ bọn ta tới cũng nhất định không chống đỡ nổi, kêu người một tiếng tiền bối là chuyện nên làm.

Nghĩ đến tu chân giới không luận tuổi tác, chỉ luận bản lĩnh cao thấp, Mộc Phong cũng không phản đối nữa, chỉ trả lời:

- Hai vị nếu đã coi trọng tiểu đệ, không ngại chúng ta coi như ngang hàng, ta cứ kêu hai vị là ca ca.

Bàn Sấu Nhị Sát thấy Mộc Phong đánh thắng một cách dễ dàng mà vẫn khiêm tốn như vậy, trong lòng khâm phục, chiều ý nói:

- Như thế rất tốt, hai tên ngốc bọn ta hơn huynh đệ vài tuổi, cứ coi là lớn rồi, Mộc Phong huynh đệ.

Mộc Phong cười ha ha nói:

- Hai vị đại ca không biết câu “không đánh thì không biết nhau” sao?

Bàn Sấu Nhị Sát chắp tay nói:

- Vẫn nhờ Mộc Phong huynh đệ thủ hạ lưu tình, xin cảm tạ ơn này.

Hàn Yên nhìn Mộc Phong khuất phục Bàn Sấu Nhị Sát một cách dễ dàng, đôi mắt tràn ngập sự sùng bái nhìn Mộc Phong. Mộc Phong đưa tay dí lên mũi Hàn Yên nói:

- Chẳng lẽ muội cũng muốn gọi ta là tiền bối sao?

Hàn Yên xấu hổ cười, dịu dàng nói:

- Phong ca ca lại ức hiếp muội rồi.

Mộc Phong nháy mắt nhẹ nhàng nói với Hàn Yên:

- Nơi này còn có người ngoài, muội ôm ta không thả tay, người khác không hiểu tình hình lại cho là ta là kẻ bán nam bán nữ.

Hàn Yên trong mắt chớp lên tia nghi hoặc hỏi Mộc Phong:

- Bán nam bán nữ là cái gì?

Mộc Phong cười ha ha, ghé sát vào tai Hàn Yên nói:

- Là nam nhân thích nam nhân.

Hàn Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ, vôi vàng bỏ tay ra khỏi người Mộc Phong, sắc mặt đỏ hồng như hoa đào tháng ba. Bàn Sấu Nhị Sát bên này nhìn thấy ngạc nhiên: “Vị tiểu ca này thực cổ quái, cùng nam nhân thân thiết như vậy” Vội lùi một bước, trong lòng nghĩ: “Chúng ta tốt nhất nên cách xa hắn một chút”

Mộc Phong liếc thấy ánh mắt của Nhị Sát, lập tức liền minh bạch, nhìn Hàn Yên cười khổ. Hàn Yên đang cúi thấp đầu, chợt ngẩng lên nhìn thấy Mộc Phong dùng loại ánh mắt đó liếc nàng, càng thêm xấu hổ, đầu hơi cúi thấp, càng không thể giấu vẻ đẹp của nàng.

Mộc Phong nhìn đến ngơ ngẩn một lúc, vội thu liễm tâm thần, nói với Nhị Sát:

- Hai vị ca ca, chúng ta nên cố gắng đi nhanh. Mau đến Đông Hải để hai vị ca ca sớm hồi kinh báo cáo.

Bàn Sấu Nhị Sát gật đầu bằng lòng, sau khi biết bản lĩnh của Mộc Phong, cũng không đi bộ nữa, dẫn đầu bay về hướng Đông Hải. Mộc Phong chìa tay kéo Hàn Yên, cũng không nhanh không chậm theo phía sau.

[1] dĩ thân tương hứa: Đoạn này Mộc Phong trêu Hàn Yên. Hắn ám chỉ là bản thân không có tiền để đền đáp cho nàng, chỉ có thể đền ơn bằng cách lấy tấm thân này gả cho nàng, ngoài ra không còn cách nào khác

Chúc các độc giả có những giây phút thư giãn + thoải mái + đọc vui vẻ và ủng hộ cho toàn thể đội ngũ dịch, biên dịch, biên tập và làm pdf chúng mình !!!!!

thân

Vũ Đường Phong Lưu Bang

@ Không tám hay xì pam ở đây ^^ :cute: :grin:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.