[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 6-Chương 79 :  Chương 91+92




Nói đến cuối cùng Trương Lãng bật cười.

Chân Mật trừng Trương Lãng, nói tiếp:

- Nhưng đúng thật là từ khi bổn tiểu thư trở về, muốn gặp Quách Hoàn còn khó hơn lên trời, mấy lần đều bị từ chối ngoài cửa. Nếu không nói nàng đang dưỡng bệnh thì là cùng Lữ Bố đi du lịch. Chân Mật nghĩ bên trong chắc chắn có vấn đề.

Trương Lãng kinh ngạc hỏi:

- Có vấn đề gì?

Chân Mật lạnh lùng nói:

- Có ba loại khả năng, một là nàng đúng thật không muốn gặp bổn tiểu thư. Hai là nàng bị giam lỏng, không thể gặp bổn tiểu thư. Ba là môn vệ căn bản không đi vào thông báo.

Trương Lãng biến sắc, vẻ mặt trầm trọng, tiếp lời:

- Loại thứ nhất là không khả năng. Lấy nàng ấy và Chân tiểu thư tình nghĩa không có lý do gì không gặp. Nếu là loại thứ hai và thứ ba thì tình hình sẽ cực kỳ tệ hại.

Chân Mật nói:

- Không sai. Nếu bổn tiểu thư không đoán lầm, Lữ Bố thấy Trương tướng quân mấy ngày nay bỗng tăng nhân số thị binh bảo vệ an toàn bản thân, đoán được có lẽ tin tức lộ ra ngoài. Cho dù hắn không nghĩ ra điểm này thì tất nhiên Trần Cung sẽ đoán được. Đối tượng nghi ngờ dĩ nhiên chĩa về Quách Hoàn. Nếu thật là vậy, thế thì môn vệ không đi thông báo là việc vô cùng bình thường. Bởi vì ai đều biết bổn tiểu thư chẳng những rất thân với Quách Hoàn, cũng là bạn tốt cùng mấy vị phu nhân của Trương tướng quân.

Trương Lãng sốt ruột nói:

- Quách Hoàn sẽ không gặp phải rắc rối gì chứ?

Chân Mật thở dài thườn thượt nói:

- Đây cũng là điều bổn tiểu thư lo lắng nhất.

Trương Lãng hít ngụm khí lạnh:

- Lữ Bố tuy dã tâm hừng hực nhưng đối với gia quyến vẫn là rất tốt.

Chân Mật lắc đầu nói:

- Nếu thêm một tội danh phản bội thì Lữ Bố còn đối xử tốt với nàng sao?

Tuy Trương Lãng tinh thần không yên nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nói:

- Vậy nàng thật sự muốn cùng ta đi sao?

Chân Mật nghiêm túc nói:

- Đúng vậy. Tướng quân, lần này ngươi nhất định phải mang ta cùng đi.

Trương Lãng vung tay lên, không thèm để ý, bước ra khỏi cửa, nói:

- Vậy chỉ đành uất ức Chân tiểu thư làm tiểu binh dưới tay bổn tướng quân vậy.

Trương Lãng bước ra ngoài phủ, trước cửa sớm có gần ngàn hộ vệ quân, cộng thêm hai trăm Hắc Ưng Vệ đông nghìn nghịt chờ tại đó. Hàn Sơn thấy Trương Lãng đi ra, nhanh chóng vén màn để hắn đi vào.

Đoàn người rầm rộ đi hướng phủ Lữ Bố.

Trương Lãng ở trong kiệu đứng ngồi không yên. Tại sao hắn lơ là sơ ý như vậy? Tại sao trước đó không tính tới bước này? Nếu Quách Hoàn gặp nguy hiểm gì thì thủ phạm chính là hắn! Cẩn thận suy nghĩ, Lữ Bố rốt cuộc dựa vào cái gì cho rằng mình thành công? Mười vạn nhân mã Tào Nhân sao? Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù mười vạn tướng binh của gã từ Dĩnh Xuyên ập đến, đầu tiên phải đối mặt là Từ Hoảng nổi danh trầm ổn. Muốn nhân lúc Mạt Lăng náo động vượt sông qua cầu sao? Loại suy nghĩ này cũng quá đơn giản rồi. Nếu như Đông quận Hạ Hầu Uyên cùng xuất binh, đơn giản có hai đường: một là ra Sơn Dương, sẽ đối mặt Trương Liêu trí dũng song toàn, thêm vào Từ Châu từ trước là căn cứ hắn chú trọng, binh hùng tướng mạnh, quân lương sung túc, Hạ Hầu Uyên chưa chắc chiếm ưu thế gì được. Nếu ra Lương quận, vậy đối mặt chính là Thọ Xuân Từ Thứ, càng không nắm chắc phần thắng. Lại nói nhìn xa trông rộng như Tào Tháo tuyệt đối không thể trong lúc phương bắc y chưa bình định mà đã mở chiến tuyến khác, sẽ trở thành gánh nặng trầm trọng. Hai đường tướng quân này một khi im hơi lặng tiếng, Lữ Bố rốt cuộc dựa vào cái gì mà không sợ? Nghĩ tới đây, Trương Lãng ngẫm nghĩ muốn vỡ đầu cũng không tưởng ra được. Nếu Lữ Bố muốn lên ngôi chủ Giang Đông, thứ nhất phải được các đại vọng tộc Giang Đông ủng hộ, thứ hai phải có đầy đủ binh lực. Hai điều này y đều không có, dựa vào cái gì muốn tạo phản chứ? Huống chi ba ngàn binh sĩ Nam Từ đã cắm trại ngoài thành, năm ngàn nhân mã Ngưu Chử cũng nhanh chóng chạy tới. Thêm vào gần vạn quân thủ thành vốn có, Lữ Bố ngươi còn có năng lực gì có thể khống chế Mạt Lăng? Hàng loạt câu hỏi, Trương Lãng không thể giải đáp được. Chỉ là trong đầu có loại xúc động muốn đấu với Lữ Bố, sau đó buộc y lật lá bài tẩy, để hắn xem coi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.

Không lâu sau Trương Lãng đã tới phủ Lữ Bố.

Phủ Lữ Bố coi như kim bích huy hoàng, xây dựng cực kỳ hùng vĩ. Trước cửa hai sư tử đá to lớn khí thế bàng bạc.

Lúc này đã giăng đèn kết hoa, khăn đỏ treo cao, không khí hân hoan.

Bởi vì Lữ Bố phát thiệp mời rộng rãi, đa số quan lớn Mạt Lăng đều tiến đến nên rất náo nhiệt. Cửa ngừng đủ loại kiệu, mỗi quan viên mặt hồng hào không ngừng hỏi thăm nhau, cầm tay nói cười.

Lữ Bố làm chủ nhân biểu hiện rất nhiệt tình, Trần Cung đứng cạnh y thì khôn khéo lanh lẹ.

Môn quan thỉnh thoảng kêu lên vị quan lớn nào đến, sau đó vang tiếng cười đùa.

Nếu như không phải Trương Lãng biết sâu xa trong đó, nhìn mặt ngoài vui vẻ thế này, căn bản không thấy ra có gì khác thường.

Khi Trương Lãng bước ra khỏi kiệu thì trước cửa vốn ồn ào bỗng biến yên tĩnh.

Mấy quan viên đứng tại cửa chỉnh tề hô to hành lễ:

- Tham kiến chúa công!

Trương Lãng mỉm cười ý bảo:

- Mọi người không cần đa lễ.

Lúc này bỗng vang tiếng pháo nổ.

*Bộp bùm bùm!*

Sau đó các loại nhạc sớm chuẩn bị tốt cùng vang lên, âm nhạc vui vẻ hân hoan vang bốn phía.

Lữ Bố tiến lên.

Y không như mấy quan viên Giang Đông cúi thấp người, trên mặt tràn đầy vui sướng nói:

- Tướng quân cố ý đến chúc mừng, hạ quan cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Trương Lãng bình tĩnh nói:

- Đây là nên, bổn tướng quân còn hy vọng tương lai con của ngươi có thể trở thành tuyệt thế hổ tướng như tướng quân đây.

Lữ Bố cười càng hớn hở, nói:

- Thuộc hạ dẫn đường cho tướng quân.

Trương Lãng gật đầu, Lữ Bố dẫn hắn vào phủ. Điển Vi theo sát bên trái Trương Lãng, Hàn Cử Tử thì ở bên phải. Sau lưng mới là đám quan viên, hai trăm Hắc Ưng Vệ thì theo đằng sau cùng. Họ sẽ không để Trương Lãng biến mất trước mắt mình, một giây cũng không được. Chân Mật lẫn vào trong, nghênh ngang tiến vào.

Trương Lãng và Lữ Bố bước vào cửa phủ chưa đến nửa phút thì Hoành Sơn bỗng nháy mắt với mấy Hắc Ưng Vệ. Mấy Hắc Ưng Vệ cùng gật nhẹ đầu, một ngàn hộ vệ quân lập tức tản ra. Mặt ngoài chẳng qua là đến tuần tra, kỳ thực là theo dõi toàn Lữ phủ.

Rất nhanh, có Lữ Bố dẫn dắt đã tới đại đường yến hội.

Đám trọng thần Điền Phong, Trương Chiêu đã tụ tập một chỗ.

Trương Lãng tùy ý liếc một cái, thầm líu lưỡi. Thật là phô trương, có hơn hai trăm cái ghế, vài chục thị nữ dáng người nhu mì xinh đẹp không ngừng xuyên qua. Trong đại đường mùi rượu thịt tỏa bốn phía, các loại món ăn dân dã đều bày trong đó, hiển nhiên Lữ Bố bỏ cả vốn gốc ra.

Các quan một phen lễ tiết khách sáo, Trương Lãng mời ngồi.

Quan viên bên dưới có chút cẩn thận, không giống mới rồi thả lỏng.

Lữ Bố bởi vì là chủ nhân nên vị trí ở dưới ghế Trương Lãng.

Y hỏi Trương Lãng rằng:

- Tướng quân, có thể tuyên bố bắt đầu được chưa?

Trương Lãng gật đầu, nói với Lữ Bố:

- Vậy bắt đầu đi.

Lữ Bố hướng tới các quan, lớn tiếng kêu:

- Yến hội bắt đầu!

Tiếng nhạc bay bổng.

Lữ Bố mặt hồng hào dẫn đầu cầm vò rượu hướng tới Trương Lãng, nói:

- Thuộc hạ trước kính tướng quân một chén.

Trương Lãng cười nói:

- Phụng Tiên, ngươi mở đầu hay thật, nếu ngươi để mỗi vị quan đều kính bổn tướng quân một chén, vậy tối nay bổn tướng quân phải bò trở về rồi.

Các vị quan thấy Trương Lãng nói năng hài hước, tâm tình thả lỏng, cùng trêu cợt.

Hiển nhiên Lữ Bố không ngờ Trương Lãng nói vậy, phút chốc lúng túng thưa rằng:

- Thuộc hạ chỉ là trước kính rượu, nếu tướng quân khinh thường thì thôi.

Trương Lãng cười to, hào hùng dâng trào nói:

- Đều nói phương bắc đàn ông phóng khoáng, hôm nay bổn tướng quân học theo mùi vị đau cũng thích!

Nói xong hắn ngửa đầu uống cạn.

Đám quan viên không biết chuyện thấy Trương Lãng khí phách ngập trời thì cùng khen nức nở, không ngừng la ó.

Chỉ mấy người Điền Phong, Trương Chiêu hơi lo âu nhìn Trương Lãng

Theo hành động sảng khoái của Trương Lãng, mỗi quan viên cũng dần thả lỏng, ngươi kính ta một chén, ta cụng một ly, không khí ngày càng sôi động.

Rượu qua ba tuần, không biết là ai mở đầu nói:

- Lữ tướng quân, sao chưa thấy lệnh lang?

Lữ Bố vỗ trán, như tỉnh giấc mộng nói:

- Chỉ lo cùng mọi người uống rượu nói cười, đã quên mất chuyện này.

Y kêu to:

- Thị vệ đâu, mau mời phu nhân và công tử đi ra!

Một thị tòng rất nhanh đi hướng nội viện.

Trương Lãng lập tức tập trung tinh thần, mắt lóe tia cảnh giác. Thời gian không còn nhiều.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn bà phong thái tuyệt mỹ ngực ôm anh hài có mấy thị đồng cùng đi thướt tha tiến đến.

Trương Lãng biến sắc, bởi vì người đàn bà đó không phải là Quách Hoàn.

Trương Lãng liếc Lữ Bố, nào biết người kia cười âm hiểm nhìn hắn, mắt lóe tia sáng lạnh lùng.

Trương Lãng lòng căng thẳng, thầm kêu tiêu rồi.

Không lẽ Quách Hoàn đã gặp nguy hiểm? Trương Lãng lòng tràn đầy phẫn nộ.

Hắn không lập tức xé rách da mặt mà chất vấn rằng:

- Tại sao không thấy Lữ phu nhân đâu? Không lẽ thân thể nàng có gì không khỏe?

Lữ Bố âm hiểm cười nói:

- Đúng như tướng quân đã nói, hôm nay tiện nội bỗng thấy thân thể không thoải mái, hiện đang ốm đau trên giường.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Nếu phu nhân đã không khỏe vậy nên sớm ngày chữa trị. Thuộc hạ của bổn tướng quân có một lang trung, y thuật cực kỳ cao siêu. Ta lập tức gọi hắn vào xem bệnh cho Lữ phu nhân, rất nhanh là có thể thuốc đến bệnh trừ.

Lữ Bố giật nảy mình, vội vàng từ chối nói:

- Không làm phiền tướng quân, đã có đại phu xem tiện nội rồi. Đại phu nói chỉ bị chút phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Đa tạ tướng quân quan tâm.

Lữ Bố càng từ chối thì Trương Lãng càng nghi ngờ. Nhưng hắn không tiện ngay đại đường hỏi han tình hình Quách Hoàn, mặt sa sầm nhìn anh hài trong ngực người đàn bà, không thèm để ý ai nữa.

Có Lữ Bố dẫn dắt, người đàn bà ôm đứa bé đi một vòng đại đường rồi lui xuống.

Lúc này Lữ Bố mới cười nói:

- Tướng quân, chỉ uống rượu thôi thì không thú vị. Chẳng bằng gọi thị vệ đến múa kiếm giúp vui, thấy sao hả?

Trương Lãng lạnh lùng liếc Lữ Bố. Sắp bắt đầu rồi sao? Hạng trang múa kiếm ý ở bái công. Lữ Bố, ngươi cũng muốn học thủ đoạn này sao?

Lữ Bố dù dũng mãnh hơn người cũng bị ánh mắt sắc bén của Trương Lãng khiến lòng run sợ.

Trương Lãng bỗng cất tiếng cười to, đầy hào hùng nói:

- Tốt tốt tốt, nếu Phụng Tiên đã có sắp xếp thì khiến họ lên đây đi!

Trên mặt Lữ Bố xẹt qua sự sợ hãi lẫn vui mừng, dù chỉ chợt lóe qua nhưng sao lọt khỏi tầm mắt Trương Lãng? Dù Trương Lãng đang cười nhưng từ trong xương toát ra cười nhạt. Hắn đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, đâu thèm đem Lữ Bố để vào mắt chứ?

Mới bắt đầu Điển Vi còn không hiểu gì, nhưng Hàn Cử Tử bình thường thuận tay phải sớm nắm chặt chuôi kiếm, tiến vào trạng thái cảnh giác, tập trung tinh thần cao độ, cơ bắp căng cứng, chuẩn bị tùy thời ra tay. Hiển nhiên Điển Vi cũng nhận ra, bắt đầu chú ý chặt chẽ hành động bên Lữ Bố.

Lữ Bố vỗ tay hai tiếng, rất nhanh đi ra hai kiếm khách.

Hai người này mặc đồ võ sĩ màu đen và trắng. Một người cao to, vẻ mặt thật thà, huyệt thái dương gồ cao, có mày kiếm rậm rạp, đi đường long hành hổ bộ, khí thế nhiếp người. Người còn lại vóc dáng trung bình, gò má hóp, tay chân nhanh nhẹn, nhưng khiến Trương Lãng ấn tượng sâu nhất là ánh mắt âm trầm kiêu ngạo.

Múa kiếm? Trương Lãng thầm hừ lạnh. Chỉ nhìn dáng vẻ của hai tên đó, cộng thêm cách hít thở liền biết là cao thủ. Nói là Lữ Bố mượn danh múa kiếm đến ám sát hắn còn đúng hơn.

Quan viên trên hến hội tuy cảm thấy đột ngột nhưng nếu Trương Lãng đã cho phép thì không lắm miệng.

Hai người đứng chính giữa hành lễ với nhau, triển khai tư thế, bắt đầu múa kiếm.

Trương Lãng vừa nhìn vừa lắc đầu. Tại sao Lữ Bố ngu như vậy? Nhìn tư thế hai người trong sân thì rõ ràng đã quen múa đao thương thực sự, động tác có vẻ cứng nhắc không tự nhiên, không có loại hoa mỹ và mỹ cảm của múa kiếm, không thể hội ra được sư phiêu dật tiêu sái của kiếm vũ. Trương Lãng cho rằng hai người này là bị không trâu bắt chó đi cày, cũng làm khó họ. Trương Lãng nhìn bên dưới các vị quan, ai cũng xem ngáp ngủ.

Hắn lóe ý nghĩ, hét to với người trong sân:

- Đàn ông thì đừng như đàn bà vậy, múa kiếm cái gì, phải dùng đao thương thật kìa! Ai thắng thì bổn tướng quân sẽ thưởng hậu hĩnh!

Việc này trúng ý Lữ Bố, ý cười càng đậm.

Lời của Trương Lãng quả nhiên đem đến khích lệ, hai người trong sân lập tức duỗi tay chân, bắt đầu đánh thật.

Trên tiệc mấy vị quan lớn Mạt Lăng bị kích động tinh thần, rất hào hứng xem diễn.

Kiếm khách cao to đi hướng mạnh mẽ, trường kiếm rộng mở rút về, thế công như thủy triều. Mỗi kiếm vung qua, kiếm phong rít gào, dời núi lấp biển, khiến mấy quan viên ngồi gần nhất sợ đến đổ mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.