Ở vòng ngoài trạm gác quân Tào hiển nhiên đã phát hiện ra có một đám người xâm nhập, bọn họ tuyệt không bối rối, đoán chừng có 2000 người chạy ra ngăn cản, khi bọn họ nhìn thấy nhân số của Cao Thuận thì lập tức bày trận nghênh đón.
- Giết.
Cao Thuận xông vào trong trận địa, nhanh chóng phóng tới.
- Giết.
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên tới tận trời xanh.
Chủ tướng Tào binh thấy quân địch hung hăng như vậy thì liền khàn giọng hô:
- Xông lên cho ta.
Ở phía sau các đao thuẫn mấy trăm người đều hò hét nhanh chóng xông lên phía trước.
Cao Thuận cầm binh khí, không hề nghĩ ngợi mà quát:
- Khuếch tán, trùng kích.
Cơ hồ thanh âm vừa dứt, đội ngũ kỵ binh xung quanh liền tản ra, phạm vi công kích cũng trở nên tăng thêm vài trượng, đao quang kiếm ảnh tràn ngập.
Hãm trận doanh tấn công kinh người không ít Tào binh phải khiếp sợ.
- Triệu hồi công kích.
Cao Thuận trung khí mười phần một lần nữa thanh âm to khỏe vang lên, bắt đầu đợt công kích thứ hai.
Đại trại bên ngoài đã hoàn toàn bị phá hư, khắp nơi cửa lớn rộng mở có nơi còn tràn ngập khói xanh, nhiều hàng rào gỗ, doanh trại vẫn bị thiêu đốt trong lửa.
Đại lượng quân địch đem quân Giang Đông vây ở trung ương, ba tầng liên tục, chật như nêm cối.
Mà quân Giang Đông dưới sự chỉ huy của Vương Ninh cuối cùng cũng cố gắng hi vọng.
- Hãm trận doanh.
Lúc này một thanh âm quát to vang lên, tản mát ra lực lượng uy hiếp cường đại.
Hãm Trận doanh dưới sự gào thét của Cao Thuận, chiến ý hừng hực, quân tốt một lần nữa bày trận năm hoặc mười người một đội bắt đầu trùng kích quân Tào.
Tuyệt kỹ của Hãm Trận doanh, vô luận binh sĩ nào vướng phải cũng không chống nổi.
- Giết đi.
Mấy trăm quân tốt hét lên, phảng phất như hàng vạn binh sĩ, khí thế bao trùm cả thiên địa.
- A...
Mấy Tào binh hiển nhiên chưa kịp ứng chiến, bị chém cho huyết nhục mơ hồ.
Tào binh xông lên, hãm trận doanh bị chấn trụ, trong thời gian ngắn ngủi, lập tức có binh sĩ tổ chức vây quanh.
- Người nào ngăn ta chết.
Cao Thuận gào thét, lại có mấy viên Tào binh bị vong hồn.
- Người nào cản ta lại giết.
Hãm trận doanh không cam tâm ở phía sau mỗi người đều hô to giết mạnh.
Hãm trân doanh giống như là chiến xa khai mở mạnh mẽ lao tới, mỗi nơi đi qua đều người ngã ngựa đổ, thanh âm thảm thiết không ngừng.
Cao Thuận dùng trường thương trái đâm phải kích, chẳng những đẩy lui binh khí của quân địch mà còn mở một đường máu.
Hãm trận doanh tuy chỉ có bảy trăm nhưng sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, tuyệt không thể dùng nhân số mà cân nhắc, Cao Thuận ở trong hãm trận doanh trợ giúp nhận được sự ủng hộ của nội trại Giang Đông, Vương Ninh thừa cơ phản công, lớn tiếng khích lệ:
- Các huynh đệ Cao tướng quân mang binh trở về mau giết ra ngoài cho ta.
Cho tới giờ phút này Cao Thuận mới hiểu ý đồ chân chính của Tuân Du mục tiêu của hắn không phải là Chu Nhiên cũng không phải là đại trại của mình mà chính là muốn làm cho Hãm trận doanh rối loạn, Cao Thuận đối với Từ Châu vô cùng có nhận thức, nếu như mình bị diệt trừ thì tương đương chiến tuyến Sơn Đông sẽ bị mất một cái răng nanh, đủ để khiến cho chiến lược xâm lấn của quân Giang Đông giảm yếu hơn rất nhiều.
Hôm nay tiến hay lùi đây, nghĩ tới đây Cao Thuận nhanh chóng đưa ra quyết định hai mắt nhìn Tào Binh vây quanh, nhìn con trai trưởng Cao Tân mà nói:
- Vi phụ từ khi theo chúa công khởi binh đã mười năm, trải qua lớn nhỏ chinh chiến, bách chiến bách thắng không ig cản nổi, để cho quân địch mới nghe đã sợ mất mật ngươi có biết vì sao không?
Cao Tân hưng phấn hỏi lại:
- Tại sao?
Cao Thuận lạnh nhạt:
- Xông vào trận địa lâm chiến, từ trong cái chết tìm đường sinh sống, mới có thể làm nên anh hùng.
Cao Tân hiểu ra mà đáp:
- Hài nhi đã hiểu.
Cao Thuận ngẩng nhìn trời mà nói:
- Thái Sử tướng quân lúc này hẳn đã nhận được tin tức.
Cao Thuận bỗng nhiên vung thiết thương quát lớn:
- Hãm trận doanh.
Hãm trận doanh từng hồi kiêu ngạo liều mạng đánh cược một lần.
- Rút khỏi doanh trại bày trận công kích.
Theo tiếng gọi của Cao Thuận, tất cả các binh sĩ giống như là thủy triều, nhanh chóng rời khỏi đại trại.
- Cao Thuận chạy đâu?
Ngưu Kim cho rằng Cao Thuận muốn triệt binh trốn đi lập tức hô to, thúc ngựa truy tới.
Gần vạn quân Tào từ ba mặt dâng lên lao về phía Cao Thuận.
Hãm trận doanh ra khỏi đại trại dựng ở đất bằng, lại chuẩn bị bày trận công kích.
Tất cả các âm mưu quỷ kế là để tiêu diệt địch nhân, dù cho mưu kế không có người quán triệt chấp hành cũng sẽ biến thành nói suông, Ngưu Kim sốt ruột giết địch hoàn toàn không quan tâm tới khoảng cách của quân đội hai bên.
Lúc này Cao Thuận bén nhọn nói:
- Công kích hình mũi khoan.
Ngưu Kim kinh ngạc vô cùng, tốc độ của quân Giang Đông vô cùng nhanh, nhanh đến mức không thể nhìn thấy, giống như là thiểm điện cơ hồ trong nháy mắt đã lao tới hắn không dám lãnh đạm lập tức vung đại đao lên, bảo vệ chính mình.
- Đương đương.
Một thanh âm binh khí giao nhau, đại đao của Ngưu Kim đã chạm vào thiết thương của Cao Thuận, hai tay của hắn run lên, hổ khẩu vỡ toang ứa ra máu tươi.
Ngưu Kim không dám đối chiến nũa, vội vàng tránh đi trùng kích này.
Ở phía sau lưng hãm trận doanh hò hét cổ vũ quân uy, từng binh tốt vung đao đao đoạt mạng huyết tinh tràn ngập sa trường.
- Rút lui.
Cao Thuận bỗng nhiên hạ lệnh.
Tất cả đang tràn đầy nhiệt huyết nghe mệnh lệnh này thì sững sờ nhìn Cao Thuận.
- Lui.
Cao Thuận hét lớn, thúc ngựa rút khỏi.
Quân tốt lúc này mới phục hồi tinh thần, bọn họ tuyệt đối phục tùng Cao Thuận liền thúc ngựa rút lui.
Ngưu Kim vừa rồi khiếp sợ đã phục hồi tinh thần liền quát lớn:
- Đuổi theo cho ta.
Tất cả các binh mã đều theo chân của Ngưu Kim một đường truy thẳng.
Cao Thuận mặc dù dũng mãnh nhưng không phải là không có đầu óc, trái lại hắn còn là một người hàm dưỡng.
Quả nhiên Ngưu Kim dốc sức liều mạng đuổi theo.
Cao Thuận chạy được một hồi bỗng nhiên cất tiếng:
- Hãm trận doanh ngưng lại bày trận, chuẩn bị đối chiến.
Cao Thuận hạ lệnh ngoài dự đoán của mọi người.
Hãm trận doanh nghe thấy lời nói của Cao Thuận liền triển khai trận thế.
Ngưu Kim chỉ huy kỵ binh xông lên phía trước.
Hãm trận doanh lại dùng phương thức kỳ lạ bắt đầu xông lên.
Hai quân xáp lá cà lại bộc lộ ra tư thế hào hùng.
Cao Thuận xông tới đối chiến với Ngưu Kim, Ngưu Kim liền kinh hãi vung đao lên đối chiến.
Cao Thuận hừ lạnh, tiêm thương xuyên qua màn đao dày đặc của Ngưu Kim, xuyên qua khôi giáp phá thế mà đâm vào.