Màn đêm buông xuống Phan Chương không làm bất kỳ sự hồi phục nào một lần nữa mang ba nghìn đội ngũ xuôi theo Thận quan huyện cấp tốc mà tiến lên.
Cùng một thời gian, Triệu Vân nhổ trại, dùng khinh trang thượng trận, xuôi theo tây bờ Dĩnh thủy, bắt đầu hướng về phía Thận huyện.
Mấy ngày sau đại quân bí mật tới Thủy Du, sơn mạch đã ở ngay trước mắt.
Bởi vì vị trí địa lý của Thận huyện đặc thù, rất khó lưu chuyển nước cho nên đối với quân Giang Đông mà nói có thể là một ưu thế lợi dụng.
Quân Tào phòng thủy đối với tây bờ Thận thủy cũng không phải vô cùng nghiêm mật mặc dù có một đội ngũ nhưng hiển nhiên Triệu Vân cũng không để ở trong lòng, vào trong đêm, đại quân Giang Đông bắt đầu biơ qua, đến bình minh, tất cả đã hướng tới thượng du.
Ở giữa đường ngẫu nhiên gặp phải thám thính của quân địch nhưng đều được cơ linh né qua.
Một vạn đội ngũ này chính là những đội ngũ tinh nhuệ của quân Giang Đông, từng binh sĩ đều kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm minh tràn đầy kinh nghiệm nơi sa trường, dưới sự suất lĩnh của Triệu Vân, nghiêm mật chỉnh tề hỗ trợ lẫn nhau.
Nửa ngày thời gian trôi qua, Triệu Vân cuối cùng cũng đã đem đại quân tới Tây Lăng, trong quá trình hành trình hắn chẳng những né sự dò xét lính gác của quân địch mà còn thành công lẻn vào đây là kỳ tích nhoi nhỏ.
Phan Chương dẫn ba nghìn binh sĩ, từ Thận huyện lao thẳng tới huyện thành.
Lang sơn khẩu cách Thận huyện bốn mươi dặm, nhanh chóng phát hiện ra quân Giang Đông xâm lấn liền thổi kèn chiến đấu.
Phan Chương thừa dịp quân đội bối rối thì lập tức phát động cường công, rất hanh mượn binh lực áp chế cửa khẩu đầu tiên, sau đó ngựa không dừng vó tới cửa thứ hai.
Quân Tào mới bại bại binh dũng mãnh tiến vào cửa thứ hai, nhưng đây lại chính là cơ hội tốt cho Phan Chương, Tuy Phan Chương không tính là lương tướng nhưng tòng quân đã nhiều năm, có nhiều suy nghĩ sách lược, liền quyết định thật nhanh, cường công cửa thứ hai.
Quân Tào trận giác chưa ổn, cộng thêm Phan Chương lâm chiến dũng mãnh, hạ ba thành, lúc đánh tới cửa khẩu thứ tư thì mới lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Nhưng Phan Chương quyết tâm hạ nơi này, bắt đầu cắm trại cách đó mười dặm, chuẩn bị khắc phục khó khăn.
Phan Chương không sợ hãi, quả thực khiến cho quân Tào kinh hoảng, mấy chục đội ngũ đều hỏa tốc xuất động, điều khiển binh lực trợ giúp, chuẩn bị cùng với đội quân từ trên trời giáng xuống này đương cự.
Phan Chương không có hành động, quân Tào cũng không dám mạo muội xuất kích, trong ba ngày chuẩn bị liền mang khí giới đơn giản, bắt đầu tấn công mạnh đạo phòng tuyến thứ tư.
Mà lúc này, quân Giang Đông xâm lấn Thận huyện đã rơi vào trong tai của Lý Thông, Lý Thông thấy quân Giang Đông hung mãnh liên tục phá cửa khẩu thì đem binh mã ở trong hai trường học điều ra trợ giúp, vì hắn biết tầm nhìn của quân Giang Đông chính là Minh A trấn.
Dưới sự tấn công của Phan Chương, Lý Thông quả nhiên trúng bẫy của Lục Tốn, Ninh Đức binh mã khởi hành toàn bộ tiến tới Minh A.
Triệu Vân sớm đã bố trí thiên la địa võng chỉ chờ quân Tào sa vào lưới.
Nửa ngày sau, thám thính cuối cùng cũng mang tới tin tức tốt, cách đó không xa phát hiện ra một đam quân Tào chạy tới.
Mục tiêu đúng là quân Ninh Đức hướng về phía Minh A trấn.
Triệu Vân dùng sức nắm nắm đấm lại mà quát khẽ:
- Tất cả các binh sĩ đều có vị trí và cương vị riêng, tiểu đội tuần tra lập tức xuất động, phong tỏa đường lớn nhỏ, không để quân địch lọt lưới.
Tất cả các binh sĩ đều đem mình ẩn náu vào trong rừng cây lùm cỏ hành quân lặng lẽ, chăm chú nhìn quân địch ở phía phương xa, quân Tào nhanh chóng gia nhập vào trong vòng vây các binh sĩ nín thở chỉ cần Triệu Vân ra lệnh một tiếng thì sẽ xung phong chém giết, đánh cho quân địch hoa rơi nước chảy.
Triệu Vân vô cùng tỉnh táo nhìn về phía trước hắn cũng không hạ lệnh xuất kích, đánh rắn động cỏ mà lẳng lặng chờ quân Tào tiến vào, quân Tào hiển nhiên đi vô cùng gấp một đám nhẹ nhàng đi tới, nhân số không ít.
Binh sĩ Giang Đông trầm khí lại, không thốt lên một tiếng, nhìn thấy quân Tào tiến vào trong đội ngũ, Triệu Vân lúc này mới từ trong bụi cỏ mà nhảy lên, giơ cao ngân thương của mình, hét lớn với các binh sĩ địa phương:
- Các huynh đệ, giết thôi.
Cùng một lúc, tất cả các binh sĩ như núi lửa bộc phát, như mãnh hổ xuống núi, tiếng chém giết vang lên tới tận trời xanh, nếu không phải là con đường này vắng vẻ thì chỉ sợ đã sớm kinh động dân chúng.
Quân Tào bị dọa cho ngây ngẩn cả người nhìn thấy khí thế Giang Đông quân như thủy triều thì trong chốc lát tất cả đều không có một chút tỉnh táo nào.
Chỉ có Tào Tương là ổn định tinh thần thất kinh hét lớn:
- Trúng ta trúng mai phục rồi mọi người mau chuẩn bị chiến đấu.
Trong thanh âm của Tào Tương, Tào Binh mới hoảng sợ cầm binh khí ứng chiến.
Dưới tình huống như vậy một phương diện mai phục một phương diện dùng ít đánh nhiều, ai có thể là đối thủ của quân Giang Đông, quân Tào binh bại như núi đổ, bị quân Giang Đông vây công đồ sát, tứ tán chạy thục mạng.
Cuộc chiến thiên về một bên, một lúc lâu quân Tào đã bị giết không còn một tên, ngay cả hàng binh cũng không buông tha.
Trong đó Tào Tương được Triệu Vân lưu lại, hỏi xét một phen rồi mới giết chết.
Những binh sĩ đào tẩu cũng không may mắn, toàn bộ con đường đều bị những binh sĩ tuần tra bắt được không cho lọt lưới.
Chiến hỏa vừa tắt, Triệu Vân lại để cho binh sĩ đem khôi giáp cờ xí trên người quân Tào cởi xuống, thanh lý chiến trường đem thi thể chôn đi, sau đó mặc vào giả mạo làm Tào Binh, dùng cờ hiệu địch tướng chuẩn bị hướng về phía Minh A mà tới.
Lục Tốn giữ chặt Triệu Vân, mặt lộ ra vẻ lo lắng:
- Tướng quân lần này đi Minh A nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận có thể táng mệnh, không bằng để thuộc hạ tiến tới tướng quân ở sau lãnh binh cho thỏa đáng.
Triệu Vân kiên quyết lắc đầu:
- Chuyện này không cần bàn lại, bổn tướng quân thân làm thống soái phải làm gương cho quân tốt, nơi càng nguy hiểm càng phải do bổn tướng quân đi áp trận, chỉ có như vậy tam quân mới có thể cống hiến, tướng sĩ mới một lòng, hơn nữa chỉ bằng Lý Thông những người này bổn tướng còn chưa để vào mắt.
Nói xong Triệu Vân liền lộ ra vẻ tự tin.
Lục Tốn liền nói:
- Tướng quân quả nhiên không giống người bình thường, riêng sự hào hùng như vậy thử hỏi khắp thiên hạ ai có thể so được với tướng quân, tướng quân đã có ý muốn đi thì thuộc hạ cũng không muốn ngăn cản nữa, đem toàn lực chủ động sẵn sàng, chia sẻ áp lực cho chúa công.