Lúc này bỗng nhiên có binh sĩ tiến tới:
- Chúa công Lăng Thống tướng quân đến cầu kiến.
Trương Lãng kinh ngạc hỏi:
- Điền Phong không phải phái ngươi hạ lệnh rồi sao cần phải cẩn thận canh gác cửa khẩu tại sao sớm về như vậy.
Điền Phong nói:
- Có lẽ lại báo cáo tin tức.
Trương Lãng gật nhẹ đầu:
- Cho hắn cầu kiến.
Lăng Thống liền đi vào nói:
- Có một chuyện thuộc hạ cần phải khẩn cấp nói với chúa công, hai canh giờ trước trên quan đạo xuất hiện hai cỗ xe ngựa.
Trương Lãng khẩn trương hỏi:
- Ngươi có cẩn thận ddiwef tra.
Lăng Thống bất an:
- Bởi vì chủ nhân cố xe là người có thân phận cho nên chỉ liếc mắt nhìn không cẩn thận tìm tòi, hiện tại ngẫm lại sợ vạn nhất để Chu Du chạy thoát nên thuộc hạ bẩm báo.
Điền Phong giẫm chân:
- Lăng tướng quân sao lạ khinh suất làm việc thế.
Trương Lãng sắc mặt băng sướng nói:
- Vậy chủ nhân cỗ xe kia là ai?
Lăng Thống bất an nói:
- Chính là người Hoài Dương Kiều Huyền.
Trương Lãng bỗng nhiên rung động là Kiều Huyền Kiều quốc lão?
Kiều Huyền chính là phụ thân của đại Kiều tiểu Kiều.
Nói đến tiểu Kiều tin rằng không ai không biết, cho dù Trương Lãng không có sắc tâm nhưng vẫn xúc động vì nhị kiều.
Trong lịch sử đại Kiều gả cho Tôn Sách tiểu Kiều gả cho Chu Du câu chuyện cả hai đã làm cho biết bao nhiêu người ca tụng.
Nhưng mà mình tới đây lịch sử cái biến nhiểu tại sao thời khắc mấu chốt Chu Du vẫn có quan hệ với Kiều Huyền?
Chẳng lẽ đây chính là duyên định tam sinh?
Trương Lãng âm tình bất định mà ngay cả Điền Phong cũng không nhìn ra hắn muốn gì chỉ ở bên cạnh thở dài:
- Kiều Huyền và Tôn Kiên đã sớm có quan hệ lần này Chu Du gặp nạn y khó mà không giúp một phen.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Lăng Thống ngươi mang nhiều nhân thủ, ở Thư huyện và Uyển thành phong tỏa toàn bộ đường lớn nhỏ, những người qua lại đều phải điều tra.
Lăng Thống gật đầu:
- Thuộc hạ minh bạch.
Trương Lãng liền nói:
- Không cần phải gấp buổi tối nghỉ ngơi một đêm sáng mai hãy làm.
Trương Lãng lại nói với Điền Phong:
- Phù Hạo truyền thủ dụ của ta để cho Thái Sử Từ vài ngày sau cũng phong tỏa Thư Huyện và Uyển Thành đối với khách sạn nghiêm trang điều tra.
Điền Phong đáp ứng rồi nói:
- Như vậy không tốt vạn nhất đánh rắn động cỏ.
Trương Lãng cười nói:
- Phù Hạo ngươi vẫn không rõ sao?
Điền Phong cười nói:
- Thuộc hạ kiến thức nửa vời ý của chúa công rõ ràng là nghĩ Kiều Huyền mang theo Chu Du trở về Uyển thành nhưng ai chắc rằng Chu Du nửa đường không rời đi.
Trương Lãng lắc đầu trong lòng nhớ tới đại tiểu kiều không biết các nàng có ở đây hay không.
Điền Phong lại nói:
- Cho dù thật sự tới Uyển thành, chỉ sợ nhất thời cũng khó có thể bắt được Chu Du.
Trương Lãng cười ha hả nói:
- Phù Hạo chỉ biết một mà không biết hai, hôm nay ta đã nhìn thấy Chu Du hắn phong thái nhẹ nhàng nhưng ảm đạm vô thần tuy khẩu khí cương ngạnh nhưng vẫn là miệng cọp gan thỏ nếu như hắn còn màn trời chiếu đất ngày đếm trốn chết thì không nhịn được vài ngày, hơn nữa binh mã Lý Phong cũng dọc đường tìm tòi ta không tin không bắt được.
Trương Lãng cười hắc hắc nhìn chằm chằm vào Điền Phong rồi nói:
- Nếu thật sự đến Uyển thành vậy thì chuyện sau này cũng dễ dàng rồi chỉ cần nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền là Chu Du khó bay đi.
Điền Phong cảm thấy không dễ như Trương Lãng nói nhưng không nghĩ ra mấu chốt đành lắc đầu thở dài.
Trương Lãng dứt khoát nói trắng ra liền nói:
- Nghe đồn Kiều Huyền có hai nữ nhân.
Điền Phong chưa hiểu thì nghe Lăng Thống hoảng sợ nói:
- Chúa công nói rất đúng Kiều Huyền có hai nữ nhi người lớn tên là đại Kiều thứ nữ tên là tiểu Kiều, nghe đồn là quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành chẳng lẽ có quan hệ với Chu Du sao?
Điền Phong nếu không hiểu thì cũng uổng cho hắn nhiều năm lăn lộn hắn cười đắc ý:
- Quả nhiên anh hùng không qua ải mỹ nhân.
Ba người hiểu ý cười rộ lên.
- Các ngươi cười cái gì vậy?
Thanh âm ngọt ngào vang lên, hóa ra Dương Dung mang lên một chén canh, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Điền Phong già thành tinh lập tức đổi mặt nghiêm trang nói:
- Thuộc hạ quên có điển sách chưa sửa sang chúa công nếu như không có chuyện quan trọng thuộc hạ xin cáo lui trước.
Trước lúc rời đi hắn vẫn ném cho Trương Lãng một ánh mắt cười cười.
Ngày hôm sau Trương Lãng đến Uyển thành.
Trương Lãng còn chưa ngồi xuống thì đã lập tức phân phó người chuẩn bị quà tặng.
Điền Phong minh bạch Thái Sử Từ vẫn chưa hiểu hỏi:
- Chúa công tại sao lại phải tặng quà?
Trương Lãng lắc đầu cười:
- Lần này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đây là đánh giằng co cần phải có thời gian và kiên nhẫn, ha ha.
Thái Sử Từ vẫn không hiểu rõ, Trương Lãng cũng không nói tỉ mỉ để cho Điền Phong mang quà đến bái phỏng Kiều Huyền.
Uyển thành.
Là một nơi tương đối phồn hoa.
Uyển Thành mặc dù thiết kế không hoa lệ bằng Mạt Lăng nhưng nó là trung tâm của Lư Giang, tơ lụa đệt vải của Giang Nam cũng chỉ có chỗ này đưới thể hinệ nguyên vẹn, hơn nữa ở đây giàu có tuy vị trí quân sự không bằng Cửu Giang quận nhưng vật tư đều xuất phát từ đây.
Ở trên đường cái có thể thấy từng người bận rộn.
Tuy Trương Lãng cho quân phong tỏa nội thành nhưng dân chúng vẫn vô cùng phối hợp.
Kiều Huyền ở nơi này không phải là quan nhưng với danh vọng và địa vị của hắn ở đây tương đối nổi danh.
Trương Lãng để cho binh sĩ đi tới thiếp bái phỏng sau đó ở ngoài cửa chờ.
Điền Phong thấy Trương Lãng giống như đã tính trước thì thấp giọng hỏi:
- Chúa công không sợ Kiều Huyền có chuẩn bị đem Chu Du cất giấu sao?
Trương Lãng lớn tiếng nói:
- Ngươi cho rằng Kiều Huyền sẽ để Chu Du ở trong nhà sao?
Điền Phong quả quyết:
- Không có khả năng này.
Trương Lãng cười nói:
- Đúng thế hôm nay chúng ta tới đây bái phỏng là để cho hắn biết.
Ở phía trước có một lão nhân tuổi chừng bốn mươi hình dáng chất phác, có phong thái danh sĩ đằng sau là đám quản gia các loại.
Chỉ thấy hắn chưa tới đã hành đại lễ:
- Thảo dân tham kiến đại nhân không biết đại nhân đại giá quang lâm đáng chết vạn lần.
Trương Lãng chớp mắt ấn tượng với Kiều Huyền cải biến, đừng nhìn vẻ mặt hắn chất phác thật ra là một gia hỏa thành tinh.
Trương Lãng tiến lên hai bước:
- Kiều đại nhân không cần đa lễ, Lãng đã nghe danh Kiều đại nhân từ sớm hôm nay tới Uyển thành liền lập tức bái phỏng.
Trương Lãng đưa mắt liếc nhìn Kiều Huyền thấy hắn cung kính với mình vô cùng nhưng có quỷ mới biết hắn nghĩ gì.
Xem ra lão hồ ly này đã quyết mình không mở miệng thì hắn cũng không mở miệng.