[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 5-Chương 37 : Tôn Sách giả (hạ)




Đảo qua một ngọn đồi nhỏ phía trước xuất hiện hai con đường, quanh co khúc khuỷu.

Lnầ này ở trên đường núi xuất hiện vài bóng người nhanh chóng chạy thục mạng.

Hoàng Tự ttrầm tư một chút rồi cười lạnh nói:

- Chu Du, muốn lừa gạt ta sao.

Hoàng Tự hạ lệnh truy kích đúng lúc này có phó tướng nói;

- Tướng quân quân địch quỷ kế đa đoan ngàn vạn lần phải cẩn thận, phòng ngừa bọn chúng đánh tráo, dụ dỗ đại quân, để cho Chu Du dùng kế ve sầu thoát xác.

Trương Lãng gật nhẹ đầu nói:

- Phù Hạo đoán xem bọn chúng sẽ đi đường nào?

Điền Phong nói:

- Lần này nhất định không thể để cho Chu Du chạy thoát nói cách khác nếu để cho hắn chạy muốn bắt hắn thì khó hơn lên trời.

Trương Lãng ngưng trọng gật nhẹ đầu:

- Phù Hạo đoán chừng bọn chúng sẽ đi đường nào.

Điền Phong không hề nghĩ ngợi mà nói:

- Hôm nay trời đông giá rét Chu Du lại không có đồ tiếp tế hiện tại chạy vào trong núi giống như là chui đầu vào rọ hi sinh tính mạng binh sĩ vô ích, hiện tại hi vọng duy nhất của bọn họ là động thủ với Lăng Thống.

Trương Lãng vỗ tay đứng dậy:

- Không sai Chu Du có thể lừa được Hoàng Tự chứ không lừa được ngươi và ta.

- Lý Phong

Trương Lãng quát to.

Lý Phong lập tức ra khỏi hàng:

- Có thuộc hạ.

Trương Lãng lại nói;

- Để cho ngươi dẫn đầu một nghìn binh sĩ cẩn thận tìm tòi hai bên, cùng với Lăng Thống phiố hợp.

Lý Phong nhận lệnh mau chóng rời đi.

- Điển Vi.

Trương Lãng lại điểm tướng.

Điển Vi đồng thời đáp;

- Có thuộc hạ.

- Ngươi lập tức tập hợp binh sĩ theo ta truy cản Chu Du.

Trương Lãng trầm giọng nói.

- Thuộc hạ minh bạch.

Điển Vi đáp lời.

Trương Lãng phân công xong lúc này mới quát lớn:

- Lần này nhất định không để cho Chu Du đào thoát tướng sĩ ba quân cần phải phấn chấn tinh thần ai giết được Chu Du thăng quan ba cấp ai bắt sống Chu Du hoa địa thực ấp con cháu kế thừa phụ vị vĩnh miễn quân phú.

Chúng tướng nghe được thì há hốc mồm mà ngay cả Điền Phong cũng không ngờ rằng Trương Lãng lại ban thưởng nhiều như thế trong nhất thời sĩ khí tăng vọt, chỉ sợ lần này Chu Du khó mà chạy thoát.

Trương Lãng lúc này mới uy phong nói:

- Lập túc xuất phát.

- Vâng.

Tiếng hô vang dội Trương Lãng bắt đầu truy đuổi.

Binh mã của Trương Lãng tiến hành điều tra dọc đường không bỏ qua chi tiết nào.

Trương Lãng ở trong rừng lúc này cầm một miếng vải rách, ngửi ngửi sau đó quát khẽ:

- Phân tán ra cho ta, ở đây có mùi mồ hôi, hiển nhiên bọn họ ở gần đây.

Trương Lãng vừa dứt lời cách đó không xa truyền tới tiếng vang kỳ dị bỗng nhiên ở phía đối diện khe núi bắn ra một mũi tên.

- Chúa công coi chừng.

Điển Vi hét lớn sau đó một luồng sáng nhanh chong bắn tới mặt Trương Lãng.

- Đương đương.

Một mũi tên đã bị đánh rớt xuống.

Trương Lãng còn đang vã mồ hôi thì xoẹt xoẹt mấy mũi tên nữa lại bắn về phía hắn.

Điển Vi cất bước hai tay tả hữu rung động, ngăn đám tên lại.

Trương Lãng kinh hô sau đó cảm kích:

- Đa tạ Lệnh Minh.

Lúc này từ trong khe núi truyền tới từng hồi tiếng vang sau đó đi ra một đám người, người trước mắt xiêm y đơn bạc đầu tóc rối bời, Trương Lãng kỳ quái đây rốt cuộc là nhân mã của Chu Du hay là dã nhân trên núi?

Nhưng đúng lúc này có một thanh âm truyền ra:

- Trương Lãng à không ngờ ngươi lợi hại như vậy có thể nghìn dặm theo dõi Chu Du hôm nay mệnh tang ở đây cũng tâm phục khẩu phục rồi.

Trương Lãng nhìn chằm chằm vào người nói chuyện ngoại trừ khuôn mặt tràn ngập tro bụi thì dáng người gầy gò hình thể thon dài, trong lòng Trương Lãng tràn ngập ảm đạm, đây là Chu Du sao?

Trương Lãng choáng váng nửa ngày sau đó thở dài nói:

- Ngươi chính là Chu Du?

Người đối diện gật đầu.

Trương Lãng nói:

- Những lời khác không cần phải nói nữa, tình thế bây giờ ngươi minh bạch ,một là đầu hàng nếu tiếp tục phản kháng, thì đừng trách ta.

Linh khí thanh tú của Chu Du toát ra bốn phía, hai mắt của hắn hiện ra toát ra linh quang, thản nhiên mà nói:

- Chu Du ta ngươi muốn róc muốn chém thì tùy ngươi, nhưng hi vọng ngươi cho binh lính thủ hạ của ta một con đường sống.

Trương Lãng không chút nghĩ ngợi mà gật đầu:

- Ngươi có thể yên tâm, những binh sĩ tới tận giờ theo ngươi cho thấy bọn họ có cái để tôn kính ta cũng không làm khó.

Chu Du nhìn Trương Lãng nửa ngày lúc này mới khen;

- Trương Lãng ngươi có thể trong vài năm ngắn ngủi lên được như vậy Chu Du thật sự bội phục.

Lúc này có tướng sĩ không thức thời nói:

- Tướng quân dông dài với hắn làm gì, chúng ta liều mạng thôi.

- Liều ngươi lấy cái gì mà liều?

Chu Du cũng không quay đầu thản nhiên mà nói.

Trương Lãng gật đầu trên khuôn mặt nở ra nụ cười;

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Chu Du vô cùng tiêu sái đem bội kiến và binh khí vứt xuống mặt đất, trong nhất thời các binh sĩ đều nhìn nhau mà bỏ vũ khí xuống.

Trương Lãng không ngờ rằng dễ dàng như vây trong lòng đề phòng trên mặt lộ ra sự vui vẻ:

- Chỉ cần Chu Du có thể gia nhập trận doanh của ta thì giống như là hổ thêm cánh, phóng nhãn thiên hạ.

- Vậy sao?

Chu Du thản nhiên nói.

Trương Lãng ôm quyền nói:

- Lúc trước đắc tội về sau có thể trường đàm với tiên sinh.

Trương Lãng nhìn về phía Điển Vi sau đó đưa tay ý bảo hắn mang binh sĩ lên bắt Chu Du lại.

Chu Du bỗng nhiên nở ra nụ cười.

Trương Lãng cảm thấy không ổn nụ cười của Chu Du vô cùng quỷ dị.

Tình hình trong trường bỗng nhiên đại biến, quân địch bỗng nhiên cầm lấy binh khí trên mặt đất, Chu Du lui về phía khe núi, trên không trung.

Trương Lãng tức giận liền rút ra kiếm mà hét lớn:

- Lập tức đuổi theo cho ta muốn sống thì phải thấy người chết thì phải thấy thi thể.

Các binh sĩ xông qua khe núi, lúc này trong bụi cỏ bỗng nhiên lay động từng đại thụ đổ sầm xuống, con đường nhỏ duy nhất đã bị cản lại.

Trương Lãng bỗng nhiên minh bạch Chu Du vào đây chờ mình là để kéo dài thời gian, sau đó để cho binh sĩ tứ phía chặt đứt cây cối, một khi con đường nhỏ này bị cắt đứt thì mình nhất thời khó có thể đuổi kịp, mất phương hướng xác suất để hắn chạy thoát vẫn là có.

Chẳng lẽ cứ như vậy để hắn chạy thoát sao? Trương Lãng nghiến răng thầm nghĩ.

Không tuyệt đối không.

Trương Lãng dẫn đầu xuyên qua khúc cây thấy ở phía trước bóng người tán ra đang dốc sức liều mạng chạy.

Trương Lãng bỗng nhiên vui vẻ cười to:

- Chu Du à Chu Du cho dù ngươi tính toàn tường tận cũng khó trốn thoát khiỏ, ngươi không biết Lý Phong đã sớm ở trước chờ ngươi rồi.

Trương Lãng quay đầu lại nói:

- Mọi người mau đuổi theo, mười người một tổ, mười tổ một đội toàn bộ tản ra, không được cho bọn chúng đào thoát.

- Vâng.

Tất cả các binh sĩ xuyên qua đại thụ ngăn cản liền tản ra bốn phía tìm giết Chu Du.

Lúc này binh mã Lý Phong đã xuất hiện ở cách đó không xa, thời gian trôi qua càng có nhiều người sa lưới, nhưng Chu Du cùng mấy đại tướng tâm phúc của hắn vẫn không bị phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.