[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 5-Chương 29 : +30




Chu Hoàn bước vào trong trận chiến hỗn loạn, đao bay như mây, đã không có ít quân địch bị chết dưới tay hắn, không khỏi thúc ngựa chạy tới.

Lúc này từ bên trái quân địch một tên đại tướng quân lao ra, một thân chiến giáp đồng, mũ đội đầu những tua rua đỏ, dáng người hùng tráng, ta mang một đại đao cửu hoàn, tiếng vang lên như muốn đòi mạng gào thét. Vượt lên trước tên đại tướng của Sơn Việt.

Chu Hoàn nhìn xem thì ra là phó tướng quân Phan Chương.

Thì ra Phan Chương cũng thấy quân Sơn Việt dũng mãnh hơn người, không thể ngăn cản được bản lĩnh của hắn, không khỏi sốt ruột xông tới giết. Thầm nghĩ rằng chỉ cần giết được những người này thì sẽ lập được công lớn.

Chu Hoàn thấy vậy đã dự định, khi quân địch bắt đầu lui đi thì sẽ tìm kiếm đối thủ chém giết để hả giận.

Lúc này Lữ Khoáng, Lữ Tường đã dẫn binh áp sát tới, ba đạo quân binh mã cùng nhau tấn công quân Sơn Việt.

Quân Sơn Việt mặc dù bị đả kích nhưng từng binh lính khả năng chiến đấu cũng rất mạnh mẽ xuất chúng, trong cuộc giao đấu tay đôi, quân Giang Đông căn bản chiếm ưu thế. Nếu như không phải trước đó mai phục thắng lợi, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, sau đó đánh đồng loạt, lúc này mới chiếm ưu thế áp đảo. Nếu như thật sự ngang tay đánh một trận ác liệt, khả năng cũng thuận lợi chút nào.

Đội quân Sơn Việt đã bắt đầu tán toạn, ba đạo nhân mã khí thế dâng lên, liên tiếp thắng lợi.

Thủ lĩnh quân Sơn Việt không còn muốn đánh nữa, thấy Phan Chương thân thủ không tồi, không khỏi lung lay thương, giục ngựa đi.

Phan Chương đâu có bỏ qua như vậy, vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa hét lớn:

- Tặc tử Sơn Việt, ngươi chạy đi đâu chứ?

Quân Sơn Việt giống như thủy triều xuống lùi về phía sau, nhưng Trương Lãng lại tính sai một vấn đề quan trọng, đó là khi bọn hắn đang thoát khỏi ba cánh quân của Giang Đông, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn, binh sĩ và ngựa từ trong rừng xông ra giết. Quân Sơn Việt rút lui, đến đây tên thủ lĩnh Sơn Việt mới có chút hoảng loạn.

Phía trước có Phan Chương,

Quân Sơn Việt biết rằng thế mạnh đã không còn, không khỏi hoảng loạn, đại quân bắt đầu chạy trốn tứ phía.

Trương Lãng cũng nhìn thấy thắng lợi liên tiếp, không khỏi nhổ ra một miếng ác khí.

Phan Chương lại thừa cơ giữ thủ lĩnh quân Sơn Việt, hai người bắt đầu đánh nhau.

Thủ lĩnh Sơn Việt rõ ràng là một tên bộ tướng, răng nhọn vô số.

Phan Chương hét lớn một tiếng:

- Tặc tướng, ngươi chạy đi đâu được.

Thủ lĩnh quân Sơn Việt cũng không tránh khỏi, quyết tâm quay người lại, đồng thời lấy nha bổng trong tay giơ lên trước ngực, khẽ quát:

- Cái tên không biết sống chết là gì.

Ngựa của Phan Chương nhảy lên, cửu hoàn đao rơi xuống, hướng về phía tên đầu to.

Người này hừ một tiếng, công pháp của Phan Chương căn bản hắn không coi ra gì, bèn đi nhanh hai bước, khẽ tránh ra, đồng thời vung nha bổng lên, giống như sét lôi đình đánh thẳng tới.

Phan Chương kinh hãi, chiêu này là đối ngựa không đối người, đơn giản là muốn ép mình đỡ, nếu như không đỡ tuy rằng có thể bình an vô sự nhưng ngựa chắc chắn sẽ chết. Mà trùng hợp thì không tốt không thể nhẫn nhịn được. Phan Chương liền vận dụng hết công lực của toàn thân, hét lớn:

- Một gậy của ngươi đã là gì.

Lập tức trong không trung truyền ra hai tiếng đao va vào nhau, nặng nề chìm vào không trung, khiến cho binh sĩ nghe không hề thoải mái.

Phan Chương chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên, miệng ngòn ngọt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị cắn nát ra.

Tướng lĩnh quân Sơn Việt ồ lên một tiếng, nói:

- Tên này có khí lực đấy.

Vừa định ra chiêu lại thấy Phan Chương thúc ngựa rời đi.

Tên người Sơn Việt cũng không đuổi theo, chỉ cười to nói:

- Thì ra ngươi cũng không có gì hơn, ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại. Nghe đồn dưới trước của Trương Lãng có một mãnh tướng mạnh mẽ như mây, thì ra chỉ có thế thôi. Chẳng lẽ không thể đánh một trận sao?

Tên to con cầm đao to bằng nửa người bỗng nhiên nói.

Lúc này có tiếng quát nói:

- Mao tặc Sơn Việt, đoại Hoàng Tự ta tới đánh với ngươi.

Thủ lĩnh kia rất thông minh có thể trong nghìn vạn người xông pha lúc này hắn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một tiểu tướng mặc áo bào màu xanh, tay cầm hắc mã lê đao đang nghiêng nghiêng đâm chén, lông mày xanh đôi mắt đẹp nhìn vô cùng bình thường không ra chỗ nào hơn người, hắn không khỏi đắc ý liền cười khẩy nói:

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cũng xứng làm đối thủ của ta sao?

Hắn cùng với Hoàng Tự lâm chiến, lang nha bổng của quân Sơn Việt cũng lao lên chiến đấu, Hoàng Tự thấy vậy cũng lao lên chiến người trước mặt của y hơn y lực lượng tuy nhiên lại không bằng tốc độ và nhanh nhẹn, trong vòng ba chiêu đã biến hóa làm cho đối thủ Sơn Việt thủ lĩnh không dám khinh thị.

Hoàng Tự bỗng nhiên biến chiêu, bỗng nhiên hắn phát ra một mũi tên xuyên qua người của người Sơn Việt, đem hắn bắn ra thật xa khiến cho chiến trường yên lặng một hồi.

Lúc này quân Sơn Việt biết tình thế bại đã định, tất cả liền che chở cho thủ lĩnh, liều chết mở một con đường máu. Chu Hoàn và Phan Chương muốn mang quân đuổi theo nhưng Trương Lãng lai bất ngờ thu binh.

Chúng tướng đều khó hiểu vì quyết định này, sau đó Trương Lãng thiết tiệc rượu ở trong tiệc khi mọi người chất vấn Quách Gia liền giải thích:

- Tên thủ lĩnh kia tên là Mao Kiệt là cháu trai của Mao Cam, đệ nhất dũng sĩ ở trong tộc lần này bại ở Hoàng Tự sở dĩ không bắt hắn là muốn nhân cơ hội này thả về cho quân Sơn Việt xem đả kích sĩ khí của bọn họ khiến cho bọn họ sinh ra sợ hãi với quân ta.

Chúng tướng nghe vậy thì đều khen là diệu kế.

Trương Lãng liền trầm giọng nói:

- Ta cũng muốn tiến công nhưng mà quân ta không quen địa lý khắp nơi lại bố trí mai phục binh sĩ vừa lên được Sơn Việt lĩnh cấp tốc tiến quân chỉ sợ bất lợi.

Đổng Tập liền xung phong nhận lệnh:

- Chúa công yên tâm hôm nay chúa công mở ra Đại Nghiệp chỉ cần chúa công ra lệnh, nhất định có thể san bằng đường núi trực chỉ huyện giang.

- Được.

Trương Lãng thấy Đổng Tập chém đinh chặt sắt liền ưng thuận cho hắn mở đường.

Đến ngày thứ tư bỗng nhiên thám tử phát hiện ra ở trên sông Du An Cần Sơn có rất nhiều dấu hiệu địch hoạt động.

Chúng tướng liền khẩn cấp thương nghị, Từ Hoảng liền nói:

- Chúa công hiện tại hai mặt thụ địch, quân ta không thể không đề phòng.

Điền Phong liền nói:

- Từ tướng quân nói có lý, đầu tiên quân Sơn Việt có thể tập kích phía sau quân ta rồi hẹn Mao Cam hai mặt tập kích, mượn cơ hội này mà đả kích quân ta, thứ hai có thể ở lưu vực ngăn chặn nguồn nước, đợi mưa đến, quân ta ở địa thế tương đối thấp đến lúc đó dùng thủy công quân ta sẽ toàn quân bị diệt.

Trương Lãng rừng mình kinh hãi nói:

- Cho dù chỉ là suy đoán nhưng không thể không đề phòng.

Quách Gia liền nói:

- Giải pháp tốt nhất chính là trước phái quân đội đánh bại quân Sơn Việt ở An Cần, sau đó thẳng hướng tới Ô Liêu sơn.

Điền Phong khổ tư nói:

- Nhưng quân Sơn Việt ở đó không ít, quân ta ra đó sẽ đánh rắn động cỏ.

Từ Hoảng nói:

- Quân ta ở chỗ này hư trương cờ trống, làm tê liệt quân địch, mà chủ lực thì tập kích AN Cần sơn, chỉ cần nắm được cứ điểm thượng dư một bên phái người vượt qua Luyện Giang đến lúc đó cho dù Mao Cam biết doanh trại quân ta hư không cũng không dám đơn giản lộn xộn.

- Kế này có thể thực hiện.

Điền Phong suy nghĩ một lát rồi nói.

Trương Lãng lại ngẫm lại:

- Nhưng quân ta có thể một phen nắm được An Cần Sơn Việt sao đây là vấn đề lớn.

Quách Gia thong dong nói;

- Nếu như muốn biết bị động thành chủ động thì cần phải làm chuyện này.

Điền Phong do dự nói:

- Quân ta đối với An Cần Sơn Việt quân hoàn toàn không biết gì nếu như không có một sách lược vẹn toàn thì nhất định sẽ thua.

- Điền tiên sinh nói rất đúng.

Đổng Tập thấy chúng tướng trầm mặc không nói thì liền lên tiếng.

Đổng Tập liền cất tiếng:

- Chúa công để cho mạt tướng xuất kích chỉ cần một tháng thuộc hạ nhất định nắm được An Cần sơn.

Trương Lãng liền nói:

- Ngươi có biện pháp gì tốt?

Đổng Tập suy nghĩ rồi nói:

- Vùng núi lâm chiến thì có yêu cầu về tính cơ động và ẩn nấp, chỉ cần xử lý hai điểm này tốt thì thắng lợi đã lên tới bảy thành, nhưng muốn có hai điều kiện này, yêu cầu tương đương cao xin chúa công cho mạt tướng 5000 tinh binh tố chất cao chịu được đau khổ.

Trương Lãng không hề nghĩ ngợi nói:

- Chỉ cần ngươi có thể thắng thì yêu cầu nào cũng được.

Đổng Tập vui mừng nói:

- Chúa công nghe lời của thuộc hạ thuộc hạ đợi thuộc hạ lãnh binh xuất phát xong, chuyên chọn nơi hung hiểm leo lên, đến lúc này tránh quân địch mà chúa công sau khi thấy thuộc hạ rời đi, lại điều đại bộ phận nhân thủ bức tiến An Cần sơn, lúc này quân địch nhất định không yên, khi đó có thể cùng với quân đội Ô Liêu sơn hợp công, chúa công làm bộ không địch lại dụ dỗ quân địch về vùng Thiết Mai khi đó phía sau quân địch hư không, chỉ cần nắm được An Cần sơn, khi đó quân địch không công mà trở lại Ô Liêu sơn.

Trương Lãng kinh ngạc liền lau mắt nhìn với Đổng Tập không ngờ hắn lại có kiến giải này.

Điền Phong cũng híp mắt nói:

- Kế này có thể thực hiện. Tuy nhiên cần phải cân nhắc, ví dụ chúng ta thực sự phòng thủ thành công tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản địch tiến công nhưng không biết có thể thành công vuợt qua sông Luyện hay không nếu như địch ở thượng dư bố trí trọng binh thì sao, quân ta qua sông bị đánh tổn thất không chịu nổi.

Đổng Tập chảy ròng ròng mồ hôi mà nói;

- Điền tiên sinh nói rất đúng thuộc hạ không ngờ tới.

Quách Gia cười hai tiếng:

- Kế này vẫn có thể thực hiện Đổng tướng quân bí mật hành quân mà quân ta ở Thượng Du phòng tuyến cho dù địch không mắc mưu cũng phân tán binh lực của bọn hắn, khi đó bọn họ không rõ ý đồ của chúng ta rất khó phòng bị.

Trương Lãng khổ tư nói:

- Theo ta nhìn không phải quân ta khởi hành dọc theo sông từ trên xuống dưới thì không thể thhf công, bằng không bọn họ phản công lại ta sợ không ngăn được.

Điền Phong nói:

- Như vậy cũng được có nhiều binh lực đầu nhập chiến đấu khiến cho đối phương rối loạn.

Trương Lãng thấy hai đại quân sư đồng ý thì lúc này liền kêu Đổng Tập, dùng bội đao triệu tập binh sĩ do Đổng Tập lựa chọn.

Sau đó Trương Lãng lại ra lệnh cho Từ Hoảng trợ giúp Đổng Tập Từ Hoảng dũng mãnh xác suất thành công hơn nhiều.

Trương Lãng lại ra lệnh cho Chu Hoàn lãnh ba nghìn tướng sĩ, nhanh chóng phòng thủ, nếu như quân địch đi vào, thì miễn chiên chờ đại quân ta lên.

Luyện Vinh thì được giao chi việc thủ chủ trại cho binh sĩ thay nhau luyện tập mê hoặc quân địch.

Dựa theo kế mà làm, cuối cùng quân Sơn Việt bị Từ Hoảng lĩnh một đội phục binh xông ra liều chết, bọn họ hồn phi phách tán vứt bỏ binh khí áo giáp quay người bỏ chạy, đám tướng lãnh hô vài tiếng, tổ chức đội ngũ phản kích, không chiến mà chạy mất tăm, Từ Hoảng sau khi giết một số binh sĩ lạc đàn cũng bí mật hành quân về.

Sau đó điạ quân vượt sông, Trương Lãng hạ trại ở Hạ Du sơn, để cho Sơn Việt quân phải đi đường vòng, Mao Cam không bỏ qua tổ chức đội ngũ cưỡng ép vượt sông, xung phong đánh quân đội của Luyện Vinh, ý đồ đả thông đường trợ giúp An Cần sơn.

Ngày kế tiếp, Mao Anh con của Mao Kiệt ra xuất chiến Phan Chương nhìn thấy quân đối phương đi ra một tiểu hài tử thì hoành đao cười nhạo lại không biết mạng của mình suýt nữa phải chết ở nơi này.

Hắn lập tức hét lớn:

- Các huynh đệ Sơn Việt man di đã tới mọi người xông lên cho ta giết cho bọn họ mảnh giáp cũng không còn.

Một nghìn binh sĩ chủ tướng xông lên phía trước, cùng với quân Sơn Việt giao chiến.

Hai quân tiếp xúc với nhau tình thée vô cùng kịch liệt quân của Phan Chương nhân số tuy không nhiều nhưng lợi dụng địa hình có thể thong dong giết địch.

Hai phe giao chiến kịch liệt, Mao Anh xuất chiến đấu với Phan Chương Phan chương chủ quan, trong chốc lát bị một chùy của Mao Anh đánh trúng ngực hắn lục phủ ngũ tạng chấn động phun ra một ngụm máu chịu thua mà chạy về.

Quân Giang Đông thấy chủ tướng bị thua quân tâm đại loạn khép trận hình lại liều mạng ngăn cản quân địch.

Không bao lâu sau dưới sự tiến công mạnh mẽ của quân Sơn Việt quân Giang Đông bắt đầu tan tác, Trương Lãng biết được binh mã thua trận thì giật mình, tâm phiền ý loạn.

Quách Gia liền nói:

- Sơn Việt sùng bái vũ lực, tranh giành đánh nhau không xem thường nữ tử, nếu như lần này Triệu cô nương lãnh binh xuất chiến, đấu với chủ tướng bằng võ công của Triệu cô nương dĩ nhiên là không có đối thủ mà bọn chúng sau khi bị thua nhục nhã sĩ khí tất giảm xuống, khi đó chúng đều biết quân ta nhân tài nhiều, nam nữ đều có thể thống lãnh tam quân biết khó mà lui.

Trương Lãng nghe vậy há hốc mồm rồi nói:

- Như vậy được sao? Không sợ quân địch thẹn quá hóa giận phái binh đánh tới sao?

Mà Triệu Vũ thì hưng phấn vô cùng.

Trương Lãng cẩn thận nghĩ một hồi cuối cùng cũng động tâm, tuy nhiee nhắn không dám khinh thường tự mình áp trận nếu như không được lập tức khu binh đánh tới.

Quả nhiên quân Sơn Việt lui binh không lâu thì buổi chiều liền có động tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.