[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 5-Chương 23 : Mai phục (hạ)




Hễ là tướng lĩnh đều biết công thành kỵ nhất là vây muộn, Từ Hoảng thỉnh thoảng sai binh sĩ một ít động tác nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm. Kế của Quách Gia tuy đang lừa mọi người nhưng đích thực khiến sĩ khí giảm thấp đang dần tăng lên.

Có thể nói điều kiện đã chuẩn bị sẵn sàng, có thành công hay không thì phải xem coi Tôn Sách có bị lừa không.

Quách Gia kiên nhẫn chờ đợi con cá cắn câu.

Quân của Từ Hoảng điều động thì tất nhiên Tôn Sách nhìn ra rồi, hơn nữa bỗng dưng phong tỏa phòng tuyến khiến tin tức truyền đến gã biến cực kỳ khó khăn, gần như là tới phút cuối mới vào tay. Hành động của Quách Gia quả nhiên khiến Tôn Sách rất nghi ngờ, cho rằng quân Giang Đông có ý định gì đó, suốt đêm phái thám tử thăm hỏi tin tức.

Đang lúc Nhữ Nam bắt đầu khúc nhạc dạo đại chiến, tại thành Tế Dương, Trương Lãng không rảnh rỗi chút nào. Trong khoảng thời gian này hắn phái ra rất nhiều thám tử, đi bốn phía tìm hiểu tin tức, ý định đào ra chỗ Chu Du ẩn núp. Nhưng khiến Trương Lãng rất nản lòng là cho đến bây giờ, Chu Du, Cam Ninh và quân đội của họ giống như bốc hơi khỏi cõi đời, không tìm thấy bóng dáng. Trương Lãng hiểu rõ kẻ địch trong bóng tối sẽ nguy hiểm cỡ nào. Vì bảo đảm có thể trước tiên nắm bắt hướng phát triển chiến cuộc, Trương Lãng đem còn sót lại hai trăm Hắc Ưng Vệ một lần nữa sử dụng, cố gắng tăng phạm vi trinh sát, lợi dụng trình độ siêu cao của họ muốn tìm ra vết tích.

Lại qua mười ngày khổ sở chờ mòn mỏi, rốt cuộc có Hắc Ưng Vệ mang đến tin tức. Ở vùng Dương Tuyền phát hiện dấu vết rất nhiều binh mã hành động. Trương Lãng phấn chấn. Dương Tuyền ư? Theo tình huống trươc mắt thì vùng Dương Tuyền địa thế bằng phẳng, rất có lợi cho kỵ binh bọn họ đột kích. Không chỉ vậy, chỗ đó còn có rừng núi yểm hộ, có thể bí mật ẩn núp. Càng mấu chốt là, đây là con đường đội vận chuyển Giang Đông phải đi qua.

Chu Du thật là biết chọn chỗ tốt ra tay. Trương Lãng cười nhạt nghĩ.

Trương Lãng hỏi Triệu Vân rằng:

- Hiện tại đội áp lương thứ hai là do ai áp giải?

Lăng Quan áp lương vừa mới từ thành Tế Dương rời đi, cho nên Trương Lãng mới hỏi câu này.

Triệu Vân hành lễ đáp:

- Thưa chúa công, là con trai của Lăng, Lăng Thống.

Trương Lãng ý bảo đã biết, không chút nào lo lắng Lăng Thống tuổi còn trẻ.

Hắn lại hỏi:

- Bây giờ hắn tới đâu rồi?

Triệu Vân đáp:

- Mới nãy có khoái mã báo, họ đã vòng qua Thiên Trụ Sơn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì bây giờ đã đến Lục An quốc.

Trương Lãng ngẫm nghĩ, nói:

- Dựa theo kế hoạch ban đầu, ra Lục An quốc rồi phải qua Dương Tuyền tọng trấn. Nếu như Chu Du thật sự mai phục tại đây thì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

Điền Phong nghiêng đầu suy tư, lên tiếng:

- Thuộc hạ không cảm thấy Chu Du sẽ ra tay tại đây. Vùng Dương Tuyền ở giao giới Dương Dự, mục tiêu quá rõ ràng, tùy thời có khả năng bị phát hiện. Hơn nữa họ không thể mang nhiều lương thảo như vậy, hành động bên ngoài lâu như thế, tiếp tế là một vấn đề lớn. Phải biết rằng bây giờ đa số địa bàn Dự Châu đã bị quân ta không chế.

Trương Lãng cười trào phúng nói:

- Xem tình hình thì Giang Hạ đã là vật trong túi của họ, nếu không thì Chu Du sẽ không to gan đến mức này.

Điền Phong gật đầu, nói:

- Rất có thể. Nếu đã vậy thì, đội quân Tưởng Khâm, Chu Thái rốt cuộc có thể phát triển sở trường rồi?

Trương Lãng hiểu ý cười, nói:

- Đúng vậy. Truyền lệnh của ta, lập tức kêu Tưởng Khâm, Chu Thái lĩnh thủy quân ra Sài Tăng, dọc theo sông tiến lên, lấy thế sấm sét bức tiến Tam Giang, buộc phòng tuyến Giang Hạ xuất hiện lơi lỏng. Ta không tin lúc này Chu Du còn có năng lực trông nom Giang Hạ.

Điền Phong cười hai tiếng, nói:

- Bị hắn hại thì giết chết hắn. Chắc bây giờ Chu Du khó thể lo đầu đuôi.

Trương Lãng ngẫm nghĩ, nói:

- Chu Du có mai phục Dương Tuyền hay không thì tạm thời chưa chắc, đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến. Nhưng xuất binh tiếp ứng Lăng Thống là việc tất nhiên.

Điền Phong gật đầu, nói:

- Chúa công nói rất đúng.

Trương Lãng đi tới đi lui hai vòng, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

- Tử Nghĩa, ngươi lập tức lĩnh năm ngàn binh sĩ đi tiếp ứng cho Lăng Thống, nhất định phải bảo vệ an toàn xe lương.

Thái Sử Từ lớn tiếng lĩnh mệnh, cất bước rời đi.

Nhìn bóng lưng Thái Sử Từ rời đi, trong lòng Điền Phong nổi lên cảm giác bất an, nói:

- Chúa công, thuộc hạ cho rằng Chu Du chắc chắn có quỷ kế gì đó. Bởi vì tấn công Dương Tuyền mục tiêu thật là quá lớn, có phải đây chỉ là giả bộ, ý định thật sự là tại Hoàn thành, vất vả một lần mà yên ổn vĩnh viễn?

Trương Lãng không lên tiếng, rơi vào suy tư.

Triệu Vân thấy Trương Lãng không nói gì thì mở miệng:

- Điều này không có khả năng lắm, nếu phải đường dài tập kích Hoàn thành thì khó khăn khá lớn. Không nói tới đường xá xa xôi, nếu muốn không bị người khác phát hiện không đi đường chính, vậy phải leo qua Đại Biệt sơn mạch liên miên bất tận, hoặc là nhảy qua Mai Sơn thủy lĩnh, những cái này đều là thế núi hiểm trở, đường sông núi đều cực kỳ khó đi, một khi không cẩn thận thì sẽ rơi vào tan xương nát thịt. Không chỉ như thế, còn thường thường có nhiều mãnh thú ẩn hiện, người thổ địa dã man, làm không tốt bị chúng bắt được ăn sống nuốt tươi cũng là bình thường.

Vốn trong lòng Trương Lãng còn chưa có ý định gì, bị Triệu Vân nói ra thì lòng hắn máy động. Hắn nhớ tới hậu kỳ tam quốc, đại tướng Ngụy quốc cuối cùng phạt Thục, Khương Duy trấn giữ kiếm các, không thể công phá. Mà Đặng Ngải xuất kỳ binh, lĩnh mấy vạn nhân mã ra Âm Bình đạo, núi cao vực sâu, cực kỳ gian nguy, khiến binh sĩ tạc núi mở đường, bắc cầu. Sau bởi vì lương thiếu tướng suy, ba vạn binh sĩ không còn lại bao nhiêu, Đặng Ngải đi đầu leo xuống sườn núi, trước tiên tới Giang Do, sau chiến Miên Trúc, chém đầu đám Gia Cát Chiêm, Gia Cát Thượng, thượng thư Trương Tuân. Thế là Thục quốc diệt vong.

Tuy tình huống của hắn so với lúc đó không hoàn toàn giống, nhưng Đặng Ngải đem việc người ta cho rằng không có khả năng biến thành chiến dịch kinh điển nhất Ngụy diệt Thục, chẳng lẽ Chu Du sẽ không hiểu điều này sao? Có khi con người cho là việc rất an toàn, kỳ thực sau lưng ẩn giấu nguy cơ càng lớn, rất dễ dàng để đối thủ thừa cơ hội lẻn vào.

Nghĩ đến đây, Trương Lãng trầm giọng nói:

- Ta có loại dự cảm, có lẽ Chu Du sẽ thật sự tập kích Hoàn thành. Chuyện chúng ta cho rằng không thể rất có thể sẽ biến thành sai lầm.

Điền Phong đồng ý nói:

- Có lý. Ta vẫn nên trước xem tình huống bên Lăng Thống đã, nếu bình an thì chúng ta mới khẳng định mục tiêu của họ là Hoàn thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.