[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 2-Chương 46 : Tuân Chính xuất chiến




Trương Huân giận dữ, cầu tu dựng đứng, hai mắt trừng lên như quả chuông đồng, cũng không vì chuyện Luyện Vinh chửi mình mà sinh ra tức giận quá lớn.

Y quay đầu nhìn xung quanh, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử Trương Lãng quả thực là khinh người quá đáng, lại phái tôm khô tiểu tướng xuất chiến. Ai sẽ thay ta trảm hắn xuống ngựa?

Trần Lan thấy thế vừa định tiếp lời xuất chiến thì đã thấy Tuân Chính giục ngựa lao ra.

Nguyên Tuân Chính gặp không phải là những danh tướng như Thái Sử Từ, Điền Vi. Y tưởng Luyện Vinh chỉ là hạng bạc nhược, dễ dàng nuốt trọn, thầm nghĩ chính mình thường ngày hay khoác lác trước mặt Trương Huân, nói mình lợi hại như thế nào, sao không nhân tiện lần này chiến đấu với hạng người vô danh, thứ nhất là để một lần lộ ra uy phong của mình; thứ hai là cũng làm cho mọi người không dám coi thường mình, sẽ không mỗi ngày đều nói mình mượn danh tiếng Kỷ Linh để lên mặt.

Luyện Vinh thấy từ trong đối phương lao ra một tên đầu trâu mặt ngựa, nét mặt dâm tục, cái áo giáp vừa nhìn như cứng rắn vừa nhìn như ẻo lả chẳng ra làm sao thì không khỏi đánh toẹt một cái, cũng không để người này vào mắt.

Y thúc ngựa xuất trận, tay cầm trường mâu màu rắn lục, khinh thường nói:

- Tưởng danh tướng phương nào, hãy xưng tên ra mau. Trường mâu của Luyện Vinh không giết vô danh chi quỷ.

Yết hầu của Tuân Chính trôi lên trôi xuống, rống lớn:

- Ta chính là Tuân Chính!

Vốn gã muốn báo danh uy mãnh một chút, ít nhất là có thể ngăn chận khí thế đối phương. Chỉ là trời sinh giọng nói ẻo lả, vẽ hổ không thành lại thành chó. Khiến cho người ta cảm giác thập phần buồn cười.

Luyện Vinh cười lạnh, hai chân đạp vào con ngựa, dùng sức kẹp lấy hông ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, bốn vó chạy như điên. Luyện Vinh quát to một tiếng, hai tay nắm chặt trường mâu rắn lục tiến lên.

Tuân Chính lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng. Chứng kiến đối phương khí thế như vậy, tay chân trở nên lạnh run, nội tâm kinh hoàng, trước khi lâm chiến nội tâm e sợ ba phần.

Luyện Vinh ánh mắt như có điện. Đối phương biểu hiện như thế nào làm sao mà nhìn không ra chứ. Y nhìn thấy con mắt của Tuân Chính có phần e sợ, muốn rút lui thì chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình trong ngày hôm nay, tâm nhủ phải tuân theo, liền thúc con ngựa tốc độ chầm chậm tiến đến trước mặt Tuân Chính.

Tuân Chính giống như tên đã lắp vào cung không bắn không được. Trước khi lâm chiến mà bỏ chạy thì về sau còn không phải làm trò cười cho người ta sao? Như thế nào còn ngẩng đầu lên làm người nữa chứ. Cuối cùng chỉ biết lấy hết sức lực, trường thương đâm thẳng đến phía trước.

Luyện Vinh thấy trường thương của Tuân Chính đang lao tới thì muốn té xỉu. Luận về góc độ, lực lượng, khí thế thì so với người bình thường mạnh hơn một chút, nhưng so với đại tướng thì còn cách xa vạn dặm. Sao có thể tham gia trận đánh chứ? Nếu để cho gã làm một đội trưởng thì còn không tệ, nhưng đây là một thành viên chiến tướng thì kết quả làm người ta phải giật mình. Ngày hôm qua nghe Thái Sử Tử phải một thương một tên sử dụng hai cái, thì hôm nay mình lại đụng phải một tên vô dụng như thế này. Thủ hạ của Viên Thuật chẳng lẽ không có ai là chiến tướng sao?

Kỳ thật thì cũng khó trách Luyện Vinh. Y võ nghệ khá cao. Ngày đó Từ Thứ bị bắt, toàn bộ đều nhờ y độc thân độc mã ra sức cứu giúp, mới khiến cho Từ Thứ thoát hiểm. mà Tuân Chinh mượn quan hệ với Kỷ Linh mới leo lên được vị trí này. Xét thấy nguyên nhân như vậy, Trương Huân cũng chính là nhượng bộ ba phần.

Đối với Tuân Chính thì là đem hết toàn lực, nhưng trong mắt Luyện Vinh thì lại giống như vô lực, sơ hở chồng chất, chính mình chỉ cần một chiêu là có thể hạ gục. Chỉ là lần này nhiệm vụ bất đồng, phải làm bộ như thương thuật của đối phương quá tinh diệu, thu hồi lại bảy phần công lực, trường mâu rắn lục vung lên một vòng, dùng cầu tự bảo vệ mình.

Tuân Chính thấy đối phương tự cứu, cho rằng hắn sinh lòng e sợ thì liền vui mừng quá đỗi, hú dài liên tục, trường thương chiêu này tiếp nối chiêu kia vung ra. Điều này khiến cho Luyện Vinh thiếu chút nữa là thổ huyết tức giận. Đối thủ sơ hở trong chiêu thức rất nhiều nhưng mình thì lại không thể giết địch, còn làm bộ như bị gã ta bức bách. Thật sự là nỗi khổ, sự tức giận trong lòng không thể nào nói nên lời, không khỏi rống lên một tiếng.

Một tiếng rống này của Luyện Vinh nhưng thiếu chút nữa là hù chết Tuân Chinh, run rẩy mười mấy lần. Tuân Chính tinh thần yếu ớt, hai tay vô lực, lại là hạng gười đam mê tửu sắc, làm sao mà có thể đánh trận sa trường tốt được chứ. Nhìn đối phương lẫm lẫm như vậy, cho rằng đối phương sẽ phản kích, thì liền thúc giục ngựa bỏ chạy.

Luyện Vinh thấy như vậy thì có chút trợn mắt há hốc mồm, vừa bực vừa buồn cười. Y thấy mình còn chưa trả một chiêu nào thì đối phương đã chạy trối chết như vậy, thì làm sao về nhà phục mệnh đây?

Khi Tuân Chính bỏ chạy được một đoạn thì dừng ngựa, thầm nghĩ vừa rồi mình giết đối phương, đối phương không có sức trở tay, chính là nỏ mạnh hết đà, thắng lợi ngay trước mắt sao có thể bỏ chạy như thế? Bỏ chạy như vậy thì mặt mũi còn đâu? Nghĩ thầm, y lại quay ngựa lại đánh tới.

Thấy gã vừa thở phì phì, vừa vô lực huy động trường thương, Luyện Vinh tự nhận mình còn may mắn. Về sau dưới trướng Trương Lãng vẫn là tốt hơn.

Lại cố ý thêm mấy hiệp, rốt cuộc không nhịn được buồn nôn, giục ngựa quay trở lại, cuồng khiếu nói:

- Tuân Chính thằng này lợi hại quá, ta không phải là đối thủ của hắn. Mau bỏ chạy thôi.

Đại quân Từ Châu sững sờ. Nhưng Đại tướng đã bảo rút lui thì chính mình còn hung hăng tiến lên sao, nên người nào cũng quay đầu bỏ chạy.

Cái này ngược lại tốt. Tuân Chính thấy mình đã đánh bại khiến đối phương phải bỏ trốn. Tuy Luyện Vinh bề ngoài nhìn rất mạnh mẽ, thô ráp nhưng lại chẳng có uy gì cả. Chính là đèn sáp dầu nhìn ngoài thì trông rất ngon nhưng lại không dùng được, trong nội tâm liền giương giương tự đắc, thét to:

- Xông lên, giết hết tất cả.

Còn bản thân mình thì lại tuột xuống đất, ngồi thở phì phò.

Trương Huân cũng không hiểu. Chỉ vì Luyện Vinh biểu diễn quá tốt nên y cũng không nhìn ra đầu mối. Chỉ là trong nội tâm cảm thấy kỳ quái. Dũng tướng Từ Châu không, ít, như thế nào lại xuất hiện một con rùa như thế này. Thấy đại quân của mình bắt đầu xông qua giết, trong nội tâm cảm thấy không ổn nên gấp gáp thu binh.

Tuân Chinh cảm thấy không được thoải mái. Cơ hội tốt khó có được như vậy, chưa kịp tỏ ra uy phong thì lại bị gọi trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.