[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 2-Chương 25 : Đào Khiêm cảm tạ




Đào Khiêm giãy ra khỏi tay thị tòng, đi vội hai bước tới trước mặt Trương Lãng, bàn tay nhăn nheo túm chặt đôi tay Trương Lãng, đầy vẻ biết ơn.

Ông liên tục ca ngợi nói:

- Chi Thanh đúng là phúc cho Từ Châu ta, cứu Từ Châu trong nước sôi lửa bỏng! Ta trước tiên thay dân trăm họ Từ Châu cảm ân!

Nói xong chân lùi ba bước, muốn hành đại lễ.

Trương Lãng bị hù giật nảy mình, vội vàng ngăn lại không để ông hành lễ. Hắn lắc đầu nguầy nguậy như chong chóng, liên tục nói:

- Đào công, xin đừng làm như vậy, sao Chi Thanh có thể nhận lễ!

Cho dù mình có công thành danh toại cỡ nào cũng không thể nhận đại lễ của Đào Khiêm như vậy.

Đáng thương Đào Khiêm tuổi già bệnh tật, thêm vào gần đây nơm nớp lo sợ, thân thể cực kỳ yếu ớt, muốn hành lễ thì cũng lực bất tòng tâm, chỉ còn cách lùi sang bên ý bảo thị tòng bưng đồ lên.

Trương Lãng thấy thị tòng bưng lên một cái khay. Bộ dạng khay nho nhỏ, vuông vức, dài chừng một khuỷu tay, chiều rộng cũng tương tự, màu đỏ sậm do Nam mộc tạo thành. Mặt trên thả một vật, có khăn đỏ bao trùm. Thoáng chốc hắn không biết bên trong có cái gì, Trương Lãng cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập nhanh.

Lúc này Đào Khiêm cầm lấy cái hộp, bỗng xoay người hướng Trương Lãng, trong mắt phóng ra tia sáng phức tạp.

Ông đưa hộp tới trước mặt Trương Lãng, giọng khàn khàn nói:

- Khiêm cai quản Từ Châu vài năm, bình thường vô cùng, bây giờ tuổi già nhiều bệnh, không sống lâu được nữa. Hai đứa con bất tài, không thể nhận trách nhiệm quốc gia. Từ Châu tránh thoát tai nạn lớn như vậy là công lao của tiên sinh, nguyện cùng tiên sinh cai quản Từ Châu Mục.

Các quan Từ Châu vốn sắc mặt vui sướng đột nhiên bị Đào Khiêm hành động như thế khiến cho ngẩn ngơ. Không ai ngờ được ông sẽ có hành động như vậy, ai cũng hai mặt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn chằm chằm Đào Khiêm. Thấy ông tóc trắng như mây, tuy mặt già nua nhăn nheo nhưng rất uy nghi. Mọi người cùng nhìn Trương Lãng, xem coi hắn xử lý ra sao.

Đại tướng dưới tay Trương Lãng thì mặt đầy vui mừng. Trải qua trận chiến Tiểu Bái, họ càng thêm rõ ràng năng lực của Trương Lãng, hành động quyết đoán như sét đánh, ngực ôm thiên hạ ánh mắt nhìn xa. Biết dùng người, còn nghe lọt tai trung ngôn, chiêu hiền đãi sĩ, thương lính như con, tướng sĩ một lòng, ba quân nghe lệnh. Nếu hắn có thể trở thành Từ Châu Mục, chính mình ở dưới tay hắn nhất định có thể mở rộng tài năng.

Lúc này lễ nhạc đã ngừng, các dân chúng cũng yên tĩnh lại, dường như biết chuyện gì sắp xảy ra, đều yên tĩnh nhìn Trương Lãng, không dám cả thở mạnh.

Trương Lãng biểu tình kinh ngạc, trong lòng dậy sóng, trái phải đều gặp khó khăn. Trong đầu hắn lật đi lật một suy nghĩ, nhận hay là không đây.

Nhận thì đến Từ Châu đã hơn một năm, tuy trước đó phá giặc Khăn Vàng, nay đánh bại Tào Tháo, nhưng xét đến cùng thì mai sau căn cơ thiển, còn chưa ổn định. Đào Khiêm thống trị Từ Châu đã thâm căn cố đế, tuy bây giờ trong tay mình nắm trọng binh, hơn nữa các thế lực địa phương khác có Điền Phong, Trình Dục cố ý ở chung, quan hệ từ từ cải thiện nhưng vẫn không có tiến triển đột phá.

Quách Gia tính tình sang sảng không câu nệ. Điền Phong tính quá kiên cường. Trình Dục thì cứng rắn và khó cùng người ở chung. Ba người này nếu lập mưu tìm kế, có thể an định thiên hạ. Nhưng nếu kêu họ đi ngoại giao đàm phán thì không phải là sở trường của họ. Ba người có cùng chung một khuyết điểm, đó là làm người không đủ khéo đưa đẩy.

Nếu như mình không nhận Từ Châu, vậy thì cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu hắn đã mưu đồ chiếm lấy Trung Nguyên thì phải có gốc rễ của mình. Từ Châu binh tinh lương đầy, lại là địa điểm quan trọng trong chiến lược, chính là đất dùng võ. Huống chi mình có thể không e dè vung đao tiến hành chỉnh đốn binh mã.

Nếu như Trương Lãng có một thời gian giảm xóc thì có thể nghĩ ra cách tốt, nhưng bây giờ thì có nghĩ bể đầu cũng không làm ra quyết định, chỉ còn cách liếc mắt nhìn phản ứng của ba vị quân sư.

Điền Phong đứng bên cạnh đôi mắt sáng ngời, mặt mang nụ cười, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng. Thấy ánh mắt Trương Lãng quét qua có ý hỏi thì gã nhẹ gật đầu. Xem ra gã cho rằng nương uy thế đánh bại Tào Tháo, tiếp nhận Từ Châu là việc tất nhiên, thời cơ tương đối chín muồi rồi. Tiếp theo hắn nhìn hướng Trình Dục, thấy gã tay vuốt tóc mai, sắc mặt cũng là đeo nụ cười. Quách Gia cũng gật đầu.

Ba trí giả đều đồng ý, mà mình cũng không muốn buông tha. Đang lúc hắn vươn tay định nhận lấy quan ấn thì…

Bỗng nhiên, trưởng tử của Đào Khiêm là Đào Thương liên tục tiến lên hai bước, túm lấy cánh tay ông, vội vã lên tiếng nói:

- Phụ thân đại nhân, xin người hãy suy nghĩ kỹ lại!

Trong giọng nói tràn đầy sốt ruột và bất an. Cái này cũng khó trách. Khi Đào Khiêm ra đi thì gã làm trưởng tử, không thể nghi ngờ sẽ tiếp nhận Từ Châu, khi đó vinh hoa phú quý bất tận, dùng không hết. Mắt thấy con vịt sắp tới tay muốn bay đi, sao gã không vội vàng cho được chứ?

Đào Thương này bộ dạng không tệ, thân thể gầy gò, chỉ là mặt tái nhợt như bôi phấn trắng, liếc mắt liền nhận ra gã chìm đắm trong tửu sắc.

Đào Khiêm ngoái đầu trừng gã, khuôn mặt già nua cứng ngắc, nói:

- Vi phụ đã suy nghĩ rất rõ ràng, không cần nói nhiều.

Đám quan Tào Báo vốn muốn tiến lên, nhưng thấy Đào Khiêm có quyết tâm rất lớn, đám Mi Trúc, Mi Phương, Trần Đăng đều không có phản ứng thì chỉ còn cách nuốt lời muốn nói.

Đào Thương rất kích động, còn muốn nói cái gì, Đào Khiêm giận trừng, tóc trắng bay lên, nhét lời gã định nói ngược lại họng. Thế là gã tức giận vung tay áo bỏ đi. Cùng lúc đó, trong lòng hận Trương Lãng thấu xương, hoàn toàn đã quên hắn mới cứu ra Từ Châu, cũng không thèm để ý Đào Khiêm mặt lúc xanh lúc trắng, ở trong gió chao đảo.

Đào Khiêm càng nghĩ càng giận. Nếu không phải vì Đào Thương không nên thân, vô học thức, đem trí tuệ cỏn con đặt trong phường thanh lâu nữ sắc thì sao ông khiến người ngoài cùng cai quản Từ Châu chứ? Ông thật tiếc không rèn sắt thành thép, chỉ có thể lắc đầu thở dài liên tục.

Trong lòng Đào Thương càng lúc càng tức giận, đi tới hai bước, kiềm không được khựng lại ngoái đầu mắng Đào Khiêm:

- Cái lão già lú lẩn, đem Từ Châu nhường cho người lạ cũng không đưa con mình!

Đào Khiêm tuyệt đối không ngờ con mình sẽ chửi mắng ông ấy nặng nề đến thế, không hề cảm giác nỗi khổ tâm của mình. Ông chỉ nói với Trương Lãng là cùng cai quản Từ Châu, coi như mình đi rồi thì Đào Thương vẫn có thể đón nhận. Ai ngờ đứa con ngu ngốc không thông suốt. Thoáng chốc ông tức giận đến mức người run run, mặt xanh mét, máu chảy ngược.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.