Chớp mắt đã là mùa xuân năm sau. Lúc này là sơ bình năm ba, năm một trăm chín mươi hai công nguyên. Trương Lãng hai mươi hai tuổi. Lúc này đại thế thiên hạ xảy ra biến đổi. Viên Thiệu đoạt Châu Mục Hàn Phức Ký Châu, lĩnh Ký Châu Mục. Lưu Bị bởi vì binh tướng ít, lại không có mưu sĩ, Cự Lộc đại bại, thiếu chút bị Thẩm Phối bắt sống, thua đầu về Tào Tháo. Công Tôn Toản cũng bại rút về U Châu.
Mắt thấy Vương Duẫn thiết liên hoàn, ngày Lữ Bố giết Đổng Trác đã không còn xa. Tâm tình của Trương Lãng cực kỳ buồn phiền, trước mắt nhớ tới Thái Ung sắc mặt tang thương, ưu tâm báo quốc. Hắn thầm nghĩ mình không nghĩ ra cách gì hay, thì Thái Ung rất có thể bị Vương Duẫn giết. Lão bà của mình là Văn Cơ nếu biết chuyện chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết. Nếu mình không đi cứu thì lương tâm ở chỗ nào?
Trước mắt Từ Châu bình an, trăm họ an cư. Trần Dục, Điền Phong giỏi về nội chính. Triệu Vân, Trương Liêu giỏi về huấn luyện. Vợ chồng Cao Thuận trấn thủ Lang Gia.
Yến Minh, Hàn Cử lĩnh Hắc Ưng Vệ có bước tiến dài.
Trương Lãng thầm nghĩ tính tình Thái Ung cương liệt, nếu gửi thư bảo Thái Ung rời khỏi Đổng Trác thì chắc không có khả năng, chỉ có mình đích thân ra tay, khi cần thiết có thể dùng thủ đoạn.
Trương Lãng quyết định lần thứ hai đi Trường An.
Lần này hắn không mang theo ai, nhưng lúc đi thì Trương Lãng phân phó Trần Dục viết một lá thư, đưa đi Hà Bắc, Quách Gia thuộc hạ của Viên Thiệu, muốn gã tới trợ giúp. Còn hắn thì khiến Điền Phong viết phong thư đi tới Bắc Hải tìm Thái Sử Từ, sau đó hắn mới tới chỗ Đào Khiêm xin phép lên đường. Đào Khiêm rất là quý Trương Lãng, gần như là hắn muốn gì thì cho cái đó. Nên ông không nói hai lời đã đồng ý, chỉ dặn dò Trương Lãng phải sớm trở về.
Thế là Trương Lãng lên đường.
Trường An, cách xa chưa tới một năm, nay Trương Lãng lần nữa quay về Trường An.
Ba tháng mùa xuân, cỏ mọc dài chim tung bay, ánh nắng rực rỡ, trăm hoa đua nở, Trường An náo nhiệt.
Lần này nhìn thì còn phồn hoa hơn trước nhiều. Có nhiều người buôn bán nhỏ hơn, đường phố nhộn nhịp. Tuy danh tiếng Trương Lãng vang dội nhưng chỉ giới hạn tại Từ Châu. Trải qua một năm, tuy diện mạo hắn không biến đổi gì nhiều nhưng khí chất trầm ổn hơn. Cho dù đám Vương Mông, Lý Phương, Đổng Thăng đứng trước mặt thì chưa chắc chúng nhận ra được hắn.
Trên đường đến Trường An, Trương Lãng quất roi thúc ngựa chạy đi không ngừng. Bởi vì sách sử ghi chép Vương Duẫn thiết liên hoàn là công nguyên thứ một trăm chín mươi hai năm, tháng tư. Cùng tháng, Lữ Bố giết chết Đổng Trác, Vương Duẫn bắt Thái Ung vào ngục. Hắn chỉ còn lại ba tháng. Lộ trình Từ Châu đi Trường An rất xa xôi, gần như qua nửa Trung Quốc, hắn không dốc hết sức lực thì không được.
Lúc này sắc trời đã tối, Trương Lãng đứng trước Thái phủ kim bích huy hoàng, cảm thán. Cuộc đời đúng là khó đoán trước. Lần đầu mình lấy thân phận nạn dân xuất hiện trước mặt Thái Ung, lần này có thể dùng thân phận nữ tế tiến vào. Đương nhiên chuyện này chỉ có thể lộ ra trước mặt Thái Ung, chứ nếu để người khác biết mình cướp Văn Cơ, không bị bắt trói mới là lạ.
Binh sĩ thủ vệ đã đổi một đám, nhưng Trương Lãng rất may mắn, Thái Ung luôn bận rộn hôm nay đang ở nhà.
Thái Ung ở trong thư phòng luyện chữ biết Trương Lãng đến, vội vàng đi ra nghênh đón, xem ra rất là nhớ con gái.
Thái Ung bước ra thấy Trương Lãng đứng lặng một bên, nhìn bên ngoài đám người đi ngược xuôi. Nhìn nửa bên mặt hắn có thể thấy rõ sự trưởng thành và lão luyện, tháo vát và cương nghị. Ông thầm khen. Thái Ung ngóng cổ nhìn bốn phía, không thấy Văn Cơ đến, lòng rất thất vọng. Dù biết rất có khả năng nàng không tới nhưng ông vẫn luôn hy vọng.
Thái Ung vẫn như cũ, nếu như cứng rắn muốn tìm ra biến đổi gì thì có lẽ là trên mặt thêm vài nếp nhăn, tóc càng nhiều sợi bạc.
Hai người hành lễ xong cùng đi vào đại đường. Trên đường Thái Ung thỉnh thoảng hỏi việc liên quan Văn Cơ. Thế nhưng Trương Lãng không cho ông sắc mặt dễ nhìn, từ khi bước vào cửa mặt đã âm trầm, bỏ ngoài tai lời của Thái Ung, khiến vị đại quan này đụng trúng đinh mà không nghĩ ra tại sao, mình sai lầm ở đâu. Muốn lớn tiếng chất vấn lại phát hiện không giận được, chỉ có thể buồn bực theo hắn vào phòng khách.
Đợi hai người ngồi xuống rồi, Thái Ung vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ nói:
- Chi Thanh, ngươi hãy nói đi, gần đây Diễm nhi có khỏe không?
Trương Lãng mặt âm trầm mất nửa ngày, thấy Thái Ung đứng ngồi không yên, sắc mặt lo lắng, chắc là ông cũng liên tưởng được gì từ vẻ mặt của hắn rồi.
Hắn thầm xin lỗi trong lòng, cuối cùng trầm giọng nói:
- Đại nhân cũng bắt đầu biết quan tâm đến con gái mình rồi?
Thái Ung bất mãn, hơi giận nói:
- Tại sao Chi Thanh nói vậy? Lão phu vốn rất quan tâm Văn Cơ!
Trương Lãng phản bác nói:
- Theo ta thấy thì không phải. Nếu như đúng vậy, tại sao phải gả nàng cho Vệ Trọng?
Thái Ung ngẩn ra, sau đó cười khổ, thả người dựa ghế, nói:
- Chi Thanh còn nhắc đến hắn? Trước đó vài ngày nghe Quách đại nhân nói, Vệ Trọng nhớ thương Diễm nhi đến sinh bệnh, không lâu trước đã hộc máu chết rồi.
Trương Lãng nghe thế thì ngẩn ra, không ngờ Vệ Trọng si tình như vậy, mình đã hại người ta rồi.
Thái Ung thấy Trương Lãng sắc mặt âm trầm, lòng bỗng có cảm giác bất an.
Ông vội vã đứng dậy túm cánh tay Trương Lãng, liên tục hỏi:
- Diễm nhi sao rồi? Có phải xảy ra chuyện gì không?
Trương Lãng đóng kịch thật là rất chuyên nghiệp, trước thở dài một hơi, sau đó dùng giọng điệu đau xót và bi thương nói:
- Văn Cơ mắc bệnh nặng, các đại phu đã bó tay rồi. Trong lòng nàng rất nhớ đại nhân, cho nên Chi Thanh ngày đi ngàn dặm, mấy ngày nay chạy suốt không nghỉ ngơi, hy vọng đại nhân có thể đi gặp Văn Cơ một mặt.
- A!
Thái Ung chấn kinh biến sắc mặt, người lảo đảo suýt ngã, mặt trắng bệch không chút máu. Trương Lãng vội vàng dìu ông, thầm áy náy. Hắn biết làm như vậy thì không tốt, nhìn biểu tình thương tâm của Thái Ung, lòng rất là áy náy nhưng nghĩ tới sự việc xảy ra một tháng sau, hắn cắn chặt răng, hy vọng Thái Ung có thể vượt qua.
Thái Ung đúng là rất kiên cường, phiêu bạc giang hồ mấy chục năm đã rèn luyện ra. Chỉ thấy ông vẻ mặt thê lương nhưng thần trí vẫn tỉnh táo nói:
- Diễm nhi bị bệnh gì?
Trương Lãng lắc đầu, làm bộ đau khổ nói:
- Các đại phu không ai tra ra nguyên nhân.
Thế là Thái Ung suy sụp, đẩy Trương Lãng ra, khàn giọng nói:
- Hôm nay đã khuya, sáng mai ta đi xin Đổng đại nhân cho xuất hành, cùng đi gặp Diễm nhi.
Giọng ông xen lẫn nức nở, nhìn ra được giữa thân tình và Đổng Trác thì Thái Ung vẫn là chọn tình thân.