[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư

Chương 137 : Mễ Á hoàng hậu




Long Nhất cười he he nói không vấn đề. Thấy đã đến thời gian ăn bữa tối, hắn liền nhiệt tình đặt tay lên vai Lăng Phong, cười nói: “Huynh đệ. Hôm nay ta mời ngươi tới Túy Hương Lâu đánh chén một bữa, luôn tiện giao lưu tình cảm nữa.”

Thân thể Lăng Phong cứng lại, lùi hai bước tránh hẳn khỏi lang trảo của Long Nhất, cười nói: “Phải là tiểu đệ mời huynh mới đúng, có điều nên chăng mời cả tẩu tẩu theo?”

Tiểu tử này có tiền đồ đây, miệng lưỡi ngọt như mật vậy, hắn thấy thích rồi. Long Nhất thầm nghĩ. Hắn vẫy vẫy tay nói: “Không cần đâu. Nam nhân ăn uống gọi nữ nhân vào thì làm sao mà sảng khoái được.”

Thực ra chiều hôm nay Tây Môn Vô Hận tới đưa Long Linh Nhi đang giận dỗi đi rồi, nói rằng Phổ Tu Tư lão đầu gần đây rảnh rỗi, bắt đầu khai đường giảng bài. Vậy nên cả hai nữ hài đều không thèm nhìn hắn đã mất hút làm cho Long Nhất ưu sầu cực độ. Nữ nhân này đúng là không thể chiều được, càng chiều càng càn quấy. Có điều cũng chỉ là cơn cáu giận tức thời thôi, Long Nhất vẫn luôn là một kẻ hiểu cái lẽ thương hương tiếc ngọc, nhưng mà đôi khi thông minh quá thành phản thông minh rồi bị thông minh hại.

Đi tới khuôn viên của trường, có nhiều người quay đầu nhìn họ, lắm kẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ. Long Nhất lúc đầu cảm thấy mọi thứ đều nhằm vào mình, sau này nghe được vài kẻ thầm thầm thì thì mới biết tên tiểu tử bên cạnh không ngờ cũng là nhân vật phong vân ở Thánh Ma học viện, chẳng qua có vẻ như đều là những thứ không tốt lành gì.

Căn cứ vào những mẩu đàm thoại dọc đường, Long Nhất biết được xá hữu của mình cũng là chuyên gia ghẹo gái cấp độ bại hoại, lại cũng là đặc chiêu sinh nhập học Thánh Ma học viện, trong một năm theo đuổi mĩ nữ không dưới năm mươi, cuối cùng tới mỗi lần mĩ nữ ngấm ngầm ưng thuận, tiểu tử này lập tức rút lui trong trật tự, tiếp tục tìm kiếm một mục tiêu mới, lại còn nói ra ngoài rằng mĩ nữ ấy nhìn y không thuận mắt. Quả thực là quá vô sỉ mà.

Xem ra những lời đàm luận về y, y cũng nghe được hết, thế mà tiểu tử này vẫn cứ mặt không đổi sắc, làm Long Nhất mỉm cười. Hắn thấy bội phục trong lòng. Cái này mới chân chính là phóng túng ngang ngạnh chứ, vài lần muốn vỗ vai y bày tỏ sự thân mật, mà lần nào cũng bị y tránh một cách xảo diệu. Thấy y không thích tiếp xúc thân thể với người khác, Long Nhất cũng không để ý nữa.

Túy Hương Lâu lúc này đã đầy chật chỗ, tầng trên tầng dưới đều không còn chỗ trống. Kiểu này có đợi một lúc nữa cũng không thể kiếm được vị trí nào.

“Tính lại thôi Lăng Phong, chúng ta đi ăn nơi khác.” Long Nhất đề nghị.

Lăng Phong chỉ mỉm cười nói: “Bên trên Túy Hương Lâu có vài phòng chuyên dùng để tiếp khách quý, đa số thời gian đều để trống. Lão bản của Túy Hương Lâu là họ hàng xa của đệ. Huynh đợi ở đây để đệ đi vào gọi.”

Thấy Lăng Phong nghênh mặt ưỡn ngực bước vào trong, Long Nhất nhíu mày lại. Xem ra thân phận tiểu tử này không đơn giản. Họ hàng xa? Quỷ mà tin được loại lời này, thấy cái khí thế đi vào của y, dường như y phải là chủ nhân mới đúng. Có lẽ đúng là thật không chừng. Long Nhất nghĩ vậy mỉm cười.

Quả nhiên, khi Lăng Phong đi ra có vài tên tiểu nhị cung kính đưa cả hai lên một phòng siêu cấp sang trọng trên tầng ba. Bên trong bài thiết cực kỳ xa hoa, bộ đồ ăn không ngờ được làm bằng tử tinh, mức độ xa hoa này khiến người ta phải lè lưỡi.

“Lăng Phong. Xem ra vị họ hàng xa này với ngươi thật tốt nhỉ, nói một câu thôi mà có thể tới chỗ sang trọng này dùng bữa. Phòng ăn của hoàng gia cũng không được như vậy đâu.” Long Nhất cười thâm ý, nói với Lăng Phong.

“Cực kỳ luôn, người bà con này với đệ đúng là khỏi phải phàn nàn.” Lăng Phong cười ha ha nói, coi như không thấy nhãn thần có vẻ điều tra của Long Nhất.

Lão bản của Túy Hương Lâu với Lăng Phong quả là tốt. Chưa tới vài phút các loại món ăn tinh mĩ đã được bày lên, đều là sơn hào hải vị bình thường khó thấy khiến người ta không nhịn nổi mà ngọ nguậy ngón tay *.

Nói thực lòng, cách ăn uống của Long Nhất không có vẻ tao nhã lắm, ăn tới mức mồm miệng trơn bóng lại còn phát ra tiếng kêu chóp chép, lâu lâu nâng chén cùng với Lăng Phong một lần. Ngược lại Lăng Phong hết sức văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có điều xem ra giống với cách nữ hài tử ăn quá.

Thực ra muốn Long Nhất tao nhã cũng không phải là chuyện khó, kiếp trước hắn vốn xuất thân từ Long Tổ, tinh thông lễ nghi các nước, cái thân thể này lại còn là thiếu gia của đệ nhất đại gia tộc Tây Môn gia tộc của Cuồng Long đế quốc, đối với lễ tiết trong xã hội thượng lưu không muốn quen thuộc cũng tự nhiên thành quen thuộc. Nhưng Long Nhất thấy không cần phải giả bộ, liền lộ ra bản tính phóng khoáng. Hắn luôn coi ăn miếng to uống hớp rượu lớn mới đáng mặt nam nhi.

Đừng thấy Lăng Phong chỉ biết văn nhã, tửu lượng không hề kém cỏi. Rượu họ uống là rượu qua pha chế, thứ rượu này kiếp trước của Long Nhất được gọi là Cocktail, vào miệng hương vị mười phần thuần khiết mà lại ngấm chậm. Lăng Phong sảng khoái uống liền với Long Nhất vài chục chén vậy mà mới có chút hồng trên mặt, đồng tử đen láy vẫn sáng rõ như trước.

“Lăng Phong. Tửu lượng tuyệt lắm. Tiểu tử ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, ghẹo gái đã lợi hại, uống rượu cũng lợi hại chẳng kém.” Long Nhất cười he he, bắt đầu dùng nội lực bức rượu ra ngoài thân thể. Hắn đã tới cực hạn rồi.

Lăng Phong chỉ mỉm cười không đáp lại, nhãn thần đột nhiên lay động.

Thấy Lăng Phong không trả lời, Long Nhất cũng không để bụng. Mỗi người đều có trong lòng bí mật không muốn đề cập đến. Hắn quay đầu nhìn xuống đại lộ ngắm đám đông đi lại nhộn nhịp, không tự giác được bắt đầu có chút thất thần, trong đầu tái hiện lại cảnh biển người tấp nập trên đại lộ, những tòa nhà cao chọc trời, những đường ngầm dọc ngang, ánh đèn neon nhấp nháy trong đêm tối, bức tranh quen thuộc này không ngờ lại hiện ra sống động như thật.

Đúng vào lúc này, trên đường có hai cỗ xe ngựa sang trọng đi tới. Trên xe có dấu hiệu của hoàng thất Mễ Á công quốc. Hai đội binh sĩ hộ tống nhằm hướng tới Túy Hương Lâu, tới Túy Hương Lâu rồi liền lập tức thủ vệ nghiêm ngặt quanh sân.

Lúc cỗ xe ngựa sang trọng tiến vào, rèm cửa của chiếc xe trước hé mở, Long Nhất nhìn thấy gương mặt một thiếu nữ, tựa hồ có chút quen quen, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra gặp được ở đâu.

“Người tới chính là hoàng hậu Mễ Á công quốc. Bà ta là một hồ tộc nữ tử có thể làm điên đảo chúng sinh, ngẫu nhiên lại tới nơi này dùng bữa.” Lăng Phong hình như biết Long Nhất đang nghĩ gì liền giải thích.

“Hồ tộc nữ tử?” Long Nhất kinh ngạc nói.

“Không sai. Trước đây hoàng đế Mễ Á công quốc bất chấp mọi lời kiến nghị lập bà ta làm hoàng hậu. Nhưng hồ nữ này cũng thật biết bày ra mưu kế, nhờ làm được vài việc thiện nho nhỏ mà khoác lên được một thanh danh tốt.” Lăng Phong nói, giọng điệu có phần khinh thường.

Lúc này, cầu thang bắt đầu có tiếng vang lên, đoán được rằng nhóm người hoàng hậu hồ tộc bước lên rồi.

Long Nhất đẩy mở hé cửa lén lút nhìn ra. Chỉ thấy mấy tên hộ vệ cao to đi trước mở đường, đằng sau là một nữ tử mĩ diễm tuyệt luân mặc cung trang Mễ Á, ngũ quan tinh trí thì đã hẳn, đặc biệt là cặp mắt long lanh đầy sắc thái, khiến người ta nhịn không nổi chìm vào mê đắm, thân hình mười phần bốc lửa, ngọc nhũ cao vút căng chật bên trong cung trang, như muốn tự mình xé rách y phục mà ra, bờ eo thon thả một tay là ôm trọn, kiều đồn đầy đặn, thân hình như vậy không hổ là tuyệt thế vưu vật.

“Á. Là nàng.” Long Nhất nhìn thấy thiếu nữ ngay sát bên Mễ Á hoàng hậu trong lòng kinh ngạc. Thiếu nữ không ngờ chính là Bối Toa từng có duyên gặp gỡ tại Đại hội luận võ của man ngưu tộc, lúc ấy tính cách quật cường của hồ nữ này để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm. Đặc biệt là vào ban mai hôm đó, nàng sợ hắn bị lạnh nên phủ lên người hắn chiếc áo khoác của mình, khiến Long Nhất sinh ra hảo cảm riêng đối với nàng, còn chuyện ở hồ tộc đó hắn tới giờ vẫn nhớ.

Bối Toa và Mễ Á hoàng hậu có quan hệ gì? Chẳng lẽ là cùng xuất thân từ một chi của hồ tộc? Điều này cũng không phải không có khả năng.

“Bối Toa. Mê Tình Cư hiện tại kinh doanh thế nào rồi?” Mễ Á hoàng hậu mở lời hỏi, thanh âm mềm mại dịu dàng, có thể trực tiếp khiến người ta tâm can tan chảy hết.

“Cô cô. Người cứ an tâm, năng lực của cháu gái người mà còn không tin được sao? Mấy ngày trước Cuồng Long đế quốc tiểu công chúa Long Linh Nhi cùng Tây Môn gia tộc tiểu thư Tây Môn Vô Hận đã trở thành khách quý của chúng ta rồi.” Bối Toa tự tin cười nói.

“Mmm, rất tốt.” Mễ Á hoàng hậu nói rồi bước vào gian phòng cách tường với Long Nhất. Cửa bị đóng lại, thanh âm bị cản trở. Gian phòng cho khách quý này có chút khác biệt, không ngờ có cả cách âm kết giới.

Long Nhất nghe được tên của Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận thấy trong lòng lo lắng. Mê Tình Cư là gì nhỉ? Nghe có vẻ không phải là một nơi tốt đẹp, đám hồ nữ này không phải muốn dẫn dụ họ vào trong cái bẫy gì đó chứ.

“Long Nhất. Sao vậy? Mễ Á hoàng hậu này quyến rũ quá hả? Bà ta đích xác có bản lĩnh khiến nam nhân thần hồn điên đảo.” Lăng Phong khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Long Nhất còn không biết Mễ Á hoành hậu quyến rũ ư, điều hắn muốn biết nhất hiện giờ là Mê Tình Cư rốt cuộc là thứ gì, Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận có thể bị rơi vào trong cái bẫy đó không.

Lúc này, Lăng Phong phát giác được sắc mặt Long Nhất khác lạ hỏi: “Long Nhất. Huynh sao vậy? Hay là bị hồ mị câu mất hồn phách rồi?”

“Lăng Phong. Ngươi có biết Mê Tình Cư là chốn nào không?” Long Nhất hỏi.

Lăng Phong gật gật đầu nói: “Biết, là một quán ăn chuyên tiếp đãi tiểu thư phu nhân quý tộc. Nếu như đệ đoán không nhầm thì lão bản đằng sau chính là Mễ Á hoàng hậu.”

Quán ăn? Còn chuyên tiếp đãi nữ nhân? Long Nhất ngẩn ra. Lẽ nào là một câu lạc bộ duy nhất của nữ giới trên Thương Lan đại lục? Mễ Á hoàng hậu này cũng có đầu óc đây, tiền của nữ nhân có thể coi như dễ kiếm nhất. Chỉ có điều mở thì cứ mở chứ sao lại phải dùng cái tên gì mà Mê Tình Cư, không phải là khiến người ngộ nhận à?

“Mễ Á hoàng hậu đã dựng nên quán ăn đó rồi, tại sao không tới chỗ của mình mà còn tới Túy Hương lâu làm gì?” Long Nhất nhíu mày hỏi, cảm giác dường như có một chút cổ quái.

“Chắc là vì muốn che dấu thân phận, dẫu sao lão bản đằng sau Mê Tình Cư không có mấy ai biết được.” Lăng Phong nói.

Long Nhất mỉm cười nhìn Lăng Phong hỏi: “Ngươi không phải đã biết à?”

Lăng Phong mím môi không trả lời.

Mặc dù biết Mê Tình Cư không giống như mình nghĩ nhưng Long Nhất vẫn còn có sự thôi thúc muốn biết được Mễ Á hoàng hậu và Bối Toa rốt cuộc là đàm luận về việc gì.

Long Nhất ngầm vận nội lực, từ từ xâm nhập qua tường. Hắn giờ mới phát giác gian phòng này không chỉ có cách âm kết giới, mà còn có phòng hộ kết giới các hệ ma pháp. Những kết giới này cho dù có cường đại, nhưng trước nội lực chuyên phá kết giới của Long Nhất thì đã không còn tác dụng.

Vừa mới xuyên qua cách âm kết giới, Long Nhất liền nghe được tiếng rên rỉ khiến cho người ta huyết mạch muốn nở bung ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.