[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 70 : Đầu bị cửa kẹp




Trong lúc Cao Phong đến gặp La Thiên Tường thì ban giám hiệu Dương Đại cũng mở cuộc họp khẩn cấp, cuộc họp này đương nhiên là vì Thiên Lộc Tử.

- Trương Thiên Lộc chính là đống cứt chuột, vừa tới Dương Đại đã gây chuyện, hôm nay lại gây ra đại họa. Nếu không đuổi học hắn, hắn sẽ làm ô nhiễm Dương Đại.

Khuôn mặt Chương Chính Huyền giống y như mặt heo, mạnh mẽ vỗ bàn lên tiếng:

- Hiệu trưởng, ông cảm thấy thế nào?

Đây là bức vua thoái vị, hồ ly như Nhậm Thư Hoài làm sao không biết Chương Chính Huyền đang bức hắn tỏ thái độ. Đối với việc này hắn cảm thấy rất là đau đầu, nếu Thiên Lộc Tử chỉ là một sinh viên bình thường thì hắn đã sớm kí tên rồi.

- Các vị thấy sao?

Nhậm Thư Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại.

Nhậm Thư Hoài đã xuất chiêu, đem củ khoai nóng bỏng tay ném ra ngoài. Nếu Thiên Lộc Tử ở đây, e rằng hắn cũng phải vỗ tay tán thưởng: CMN, đây mới thật sự là cao thủ Thái Cực.

Chương Chính Huyền tuy oán hận trong lòng, nhưng người ta là hiệu trưởng, hắn cũng không thể làm gì được. Vì vậy, hắn dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía mấy vị lãnh đạo kia, ý là muốn cảnh cáo bọn hắn.

Những vị lãnh đạo kia đương nhiên biết rõ Chương Chính Huyền đang quở trách thái độ thờ ơ của bọn hắn lúc nãy, cho nên bọn họ nhao nhao bày tỏ thái độ.

Nhậm Thư Hoài xoa xoa huyệt Thái Dương, đến giờ phút này hắn đã không còn cách nào kéo dài thời gian, trong lòng vô cùng lo lắng:

- Không biết phòng giáo dục tỉnh có chuyện gì, ta gọi điện thoại từ sớm, tại sao đến giờ còn không có động tĩnh?

Nhưng vào lúc này điện thoại của Chương Chính Huyền đột nhiên đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra nhìn, người gọi đến là anh trai hắn, Chương Chính Cung, trưởng phòng giáo dục thành phố.

- Xin lỗi, tôi có điện thoại.

Chương Chính Huyền nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Nhậm Thư Hoài thấy vậy, sắc mặt rạng rỡ, hắn nói thầm: Rốt cuộc đã tới.

Bên ngoài phòng họp, Chương Chính Huyền đang nghe điện thoại:

- Anh à, có chuyện gì không?

- Chính Huyền, có phải cậu đang muốn đuổi học một sinh viên tên là Trương Thiên Lộc hay không?

Chương Chính Huyền cả kinh, vội vàng nói:

- Đúng vậy, hắn là một sinh viên có vấn đề...

Hắn còn chưa nói xong đã bị Chương Chính Cung cắt ngang:

- Hắn có vấn đề hay không không quan trọng, quan trọng là ... cậu không thể đuổi hắn.

- Tại sao?

Chương Chính Huyền cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản như hắn nghĩ.

- Trên tỉnh đã gây áp lực với ta, cậu đuổi học hắn, ta cũng xong đời.

- Oanh!

Chương Chính Huyền cảm thấy đầu mình trống rỗng, đến lúc này hắn coi như có ngu đi chăng nữa cũng biết lần này mình đã đá trúng miếng sắt cmnr.

- Chính Huyền, cậu còn đó không?

- Còn. . . . Em nên làm như thế nào đây?

- Không được nhằm vào Trương Thiên Lộc nữa, sau đó chuẩn bị đến trung học Dương Thành làm hiệu trưởng.

- Cái gì? Trung học? Tại sao lại không có đạo lý như vậy?

- Đạo lý cái cục shit, ý của cấp trên là phân cậu đến tiểu học Dương Thành làm hiệu trưởng. Ta phải tranh thủ năn nỉ ỉ ôi mới xin được cho cậu đến trung học Dương Thành đó.

"... . ."

- Chính Huyền ah, cậu làm gì ở Dương Đại tôi không ý kiến, nhưng tại sao cậu lại không có mắt, đi trêu chọc một người không nên trêu chọc cơ chứ?

- Em không biết Trương Thiên Lộc có bối cảnh.

- Không có khả năng ah, Nhậm Thư Hoài phải thông tri cho các người mới đúng.

- Hắn không có nói! Em hiểu rồi, Nhậm lão quỷ cố ý không cho em biết, hắn cố tình chơi em!

- Ai, việc này cậu chỉ có thể tự nhận xui xẻo, Nhậm Thư Hoài cũng không phải người mà chúng ta có thể trêu chọc.

...........

Trở lại phòng họp, Chương Chính Huyền đã không còn uy phong như trước, mặt mày uể oải. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Nhậm Thư Hoài, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế.

- Sau khi thận trọng cân nhắc, tôi cảm thấy không nên đuổi học Trương Thiên Lộc vẫn tốt hơn. Trường học lấy trồng người làm gốc, phải cho học sinh cơ hội để làm lại, mới vừa rồi tôi hơi quá lời.

Nói xong, Chương Chính Huyền nhắm mắt, không còn quan tâm gì đến cuộc họp nữa.

Ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở lại thái độ liền chuyển biến 360°, hơn nữa sắc mặt của Chương Chính Huyền cũng không được tốt.

Đang ngồi đây đều là cáo già, há có thể nhìn không ra huyền cơ trong đó, cho nên bọn họ cũng nhao nhao biểu thị nên cho Thiên Lộc Tử một cơ hội hối cải....

Nhậm Thư Hoài cười, hắn lợi dụng Thiên Lộc Tử đối phó với Chương Chính Huyền cuối cùng đã có thu hoạch.

Bệnh viện nhân dân số hai.

Hàn Phong Hàn Vũ giống như hai cái xác ướp đang nằm trên giường, Trần Cương cũng băng bó toàn thân. Ba tên này quả nhiên là huynh đệ tình thâm, trực tiếp chơi trò có nạn cùng chịu.

Thiên Lộc Tử lo lắng bắt mạch cho Hàn Phong, Hàn Vũ, xác nhận hai người bọn họ không có nội thương mới cảm thấy yên lòng. Mà Kỷ Ngọc Nhàn vẫn thủy chung đứng ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn mà không nói.

Trong khi đó, ba nữ lưu manh đang cùng Trần Cương vui đùa ầm ĩ, cũng không biết vì cái gì, các nàng đặc biệt thích trêu chọc Trần Cương. Có lẽ là bởi vì hắn có thân hình khủng bố, bên hắn sẽ có cảm giác an toàn.

- Lão tam, cám ơn ngươi!

Hàn Phong, Hàn Vũ đã biết những việc Thiên Lộc Tử vừa làm, bọn hắn rất là cảm động cũng rất là lo lắng.

- Được rồi, không cần nói cám ơn, chúng ta là huynh đệ!

Thiên Lộc Tử mỉm cười nói.

Hàn Phong, Hàn Vũ chấn động toàn thân, chỉ đơn giản một câu chúng ta là huynh đệ, bên trong lại ẩn chứa rất nhiều. Huynh đệ không nhất định phải nói nhiều, nhưng nhất định sẽ xuất hiện lúc ngươi cần giúp đỡ.

- Chuyện này chỉ sợ không có dễ dàng trôi qua như vậy.

Hàn Phong lo lắng nói.

Thiên Lộc Tử biết bọn hắn đang lo lắng việc gì, liền mở miệng an ủi:

- Không có chuyện gì nữa, hiện tại có lẽ đã có người xử lý xong rồi.

Nói xong, hắn đi mở TV.

Thiên Lộc Tử nói không sai, đích thật là đã có người xử lý chuyện này, mà người xử lý chính là cục trưởng La Thiên Tường.

Bên ngoài cục cảnh sát Dương Thành, La Thiên Tường mở cuộc họp báo khẩn cấp về việc 23 người bị đánh gãy tay chân, có rất nhiều phóng viên tham dự.

La Thiên Tường đứng ở trên đài cao mới vừa được dựng tạm, thấy hiện trường hỗn loạn như vậy, hắn nhíu mày nói:

- Các vị không cần chen lấn, mọi người lần lượt đặt câu hỏi, tôi sẽ trả lời từng vấn đề một.

Đáng tiếc các phóng viên căn bản không có nghe hắn, hắn đành phải nháy mắt với cấp dưới, xuất động cảnh sát duy trì trật tự. Nhờ vậy, hiện trường mới tạm thời bớt hỗn loạn.

- Xin hỏi La cục trưởng, ông tổ chức buổi họp báo khẩn cấp này, có phải vụ án 23 người bị đánh gãy tay chân còn có ẩn tình gì khác?

Một nữ phóng viên tiên phong đặt câu hỏi.

- Đúng vậy, nếu không ta cũng sẽ không tổ chức buổi họp báo khẩn cấp này. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, ta làm như thế chính là muốn minh oan cho một công dân lương thiện.

La Thiên Tường mỉm cười nói.

- Người bị oan uổng mà La cục trưởng nói đến là ai?

Một nam phóng viên hỏi.

- À, hắn là Trương Thiên Lộc!

- Oa!

Hiện trường ngay lập tức bạo động, có người mắng to, có người đặt câu hỏi, cũng có người chế giễu. Tóm lại, những lời này của La Thiên Tường giống như là một cục đá kích khởi ngàn con sóng.

- Điều đó không có khả năng a, Trương Thiên Lộc tại Dương Đại dùng gậy gỗ đánh người, chứng cứ vô cùng xác thực, tại sao La cục trưởng lại nói hắn bị oan uổng? Chẳng lẽ video và hình ảnh trên mạng là giả?

Một nam phóng viên hỏi.

- Tôi cũng không nói video cùng ảnh chụp là giả, Trương Thiên Lộc đích xác có đánh người. Tuy nhiên hắn đánh người cũng không sai, chúng ta không nên trách hắn, thậm chí hắn còn đáng được khen ngợi.

La Thiên Tường giải thích.

- Cái gì? Đánh người còn được khen ngợi? Lúc La cục trưởng đóng cửa quên rút đầu về phải không?

- Có ý gì?

- Đầu của ông bị cửa kẹp!

La Thiên Tường nghiến răng căm hận, nếu như có thể, hắn sẵn sàng móc súng ra bắn cái đám phóng viên đáng chết này thành tổ ong vò vẽ.

Cảnh giới chửi bới của người này đúng là CMN cao thâm, chửi người không hề thô tục. Người bị hắn chửi còn không biết là mình bị chửi, đây mới là cảnh giới cao nhất của chửi bới a.

- Vị phóng viên này, ngươi hãy chú ý cách dùng từ, coi chừng ta tố cáo ngươi tội sỉ báng, yêu cầu ngươi bồi thường tổn thất tinh thần!

La Thiên Tường ngữ khí bất thiện nói:

- Bởi vì người bị Trương Thiên Lộc đánh chính là người xấu, cho nên hắn đáng được khen ngợi.

- Ý của La cục trưởng là 23 người đánh kia là người xấu?

- Đúng vậy, bọn họ buôn ma túy.

- Có chứng cứ không?

- Đương nhiên là có!

La Thiên Tường ra hiệu cấp dưới mở máy chiếu, hình ảnh phát ra chính là La Thiên Tường dẫn người đến chỗ của 23 người bị hại để điều tra, hơn nữa còn tìm thấy rất nhiều ma túy tại đó.

- Các vị đều là người sáng suốt, video này tuyệt đối không phải là giả đấy.

La Thiên Tường nói xong lại phất phất tay ra hiệu với cấp dưới.

Ngay sau đó, hai tên cảnh sát ôm một một cái rương lớn chứa đầy ma túy để lên bàn, số lượng ít nhất cũng phải hơn 50kg.

Đến lúc này, những phóng viên kia muốn không tin cũng không được.

- Tàng trữ 50kg ma túy, thành trùm buôn ma túy cmnr.

- Tội này đáng được dựa cột.

- Số ma túy này mà tuồn ra ngoài, không biết sẽ hại chết bao nhiêu người, may mắn đã kịp thời ngăn chặn.

........

Đương nhiên, cũng có một ít phóng viên cứng đầu, bọn hắn cũng không dễ dàng tin tưởng.

- La cục trưởng, xin hỏi ông làm sao biết 23 người này tàng trữ ma túy?

Một nữ phóng viên xinh như minh tinh hỏi.

- Có người mật báo, ánh mắt của quần chúng sáng như trăng rằm đấy.

La Thiên Tường mỉm cười nói.

- Người nào mật báo?

- Để bảo đảm an toàn cho người mật báo, cảnh sát sẽ không để lộ bất kỳ tin tức gì. Việc này con nít lên ba cũng hiểu, thân là phóng viên cô lại không hiểu hay sao?

- La cục trưởng, tuy nói 23 người kia là tội phạm, nhưng bọn hắn cũng có nhân quyền. Nên do pháp luật xử lý, Trương Thiên Lộc tự tiện đánh người, hắn đã phạm vào tội xâm hại an toàn của người khác?

- Về điểm ấy, cảnh sát đã điều tra qua, Trương Thiên Lộc có hành vi như vậy là vì 23 người kia bức bách huynh đệ của Trương Thiên Lộc chơi ma túy. Huynh đệ của Trương Thiên Lộc không chịu khuất phục, còn nói muốn đi tố giác bọn hắn, kết quả bị đánh bầm dập phải tạm trú dài hạn trong bệnh viện.

- Tuy là như vậy, nhưng Trương Thiên Lộc trả thù có độc ác quá hay không?

- Đương nhiên là không! Xét trên phương diện nào đó, hắn đánh gãy tay chân 23 người kia chính là bảo vệ Dương Đại. Ma túy diệt tuyệt nhân tính, bọn hắn bức bách sinh viên chơi ma túy, nếu không có thủ đoạn phi thường tiến hành ngăn cản, e rằng bọn hắn sẽ còn tiếp tục hãm hại sinh viên. Bởi vậy, hành vi của Trương Thiên Lộc rất đáng được khen ngợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.