[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 66 : Phá quán




Phòng số 2 lầu 7 khu tổng hợp, mấy trăm tên mặc đồng phục Taekwondo màu trắng đang luyện tập, trong đó hơn một nữa là nữ.

Đây cũng là chuyện đương nhiên, thời buổi này sắc lang càng ngày càng nhiều, các nữ đồng bào ý thức đề phòng dâm tặc cũng càng ngày càng cao, học một chút Taekwondo ít ra cũng có thể bảo vệ được mình trước nanh vuốt của sắc lang.

Đương nhiên, sắc lang như Thiên Lộc Tử thì có chạy đằng giời á.

Bởi vì có rất nhiều mỹ nữ đến đây học Taekwondo, kéo theo nam sinh cũng ùn ùn đến học, cái này gọi là hiệu ứng mỹ nữ.

Thử tưởng tượng một chút, lúc ngươi cùng một mỹ nữ nào đó luyện tập đánh nhau, trong lúc vô ý chộp vào bộ ngực của nàng, nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước dãi cmnr.

Lúc này, trong phòng nghỉ, hơn hai mươi người đang tụ tập hút thuốc, cầm đầu là huấn luyện viên của câu lạc bộ Taekwondo Dương Đại, Vệ Đông Hải.

Vệ Đông Hải, sinh viên năm 4, tam đẳng huyền đai Taekwondo! Đương nhiên, một sinh viên như hắn có thể trở thành huấn luyện viên của câu lạc bộ Taekwondo Dương Đại, hắn dựa vào thực lực của chính mình chứ không phải dựa vào quan hệ hay tiền bạc.

Người đứng trên cao, tránh không được tâm tính sẽ thay đổi, cao ngạo tự phụ coi trời bằng vung, Vệ Đông Hải cũng không ngoại lệ. Được đám sinh viên Dương Đại thổi phồng, hắn dần dần cho rằng hắn là vô địch.

Sáng hôm nay, Vệ Đông Hải mang theo hơn hai mươi tên trư bằng cẩu hữu đến thao trường chạy bộ, kết quả liền thấy Hàn Phong, Hàn Vũ đang đánh Thái Cực.

Chuyện kế tiếp có thể tưởng tượng được, Vệ Đông Hải nhìn thấy Hàn Phong, Hàn Vũ nhàn nhã đánh Thái Cực, hắn cảm thấy rất không thoải mái, hắn nghĩ Thái Cực không chịu nổi một đấm của hắn. Hắn liền dẫn người bao vây Hàn Phong, Hàn Vũ lại, bảo là muốn khiêu chiến.

Hàn Phong, Hàn Vũ không phải người ngu, tự biết trình độ của mình, đối đầu với một cao thủ tam đẳng huyền đai Taekwondo, chẳng khác nào đốt đèn đi nhà xí. Bởi vậy, bọn hắn ngay lập tức cự tuyệt, đánh không lại thì trốn.

Hàn Phong, Hàn Vũ đâu có ngờ rằng, bọn hắn nhượng bộ như vậy chẳng những không tránh được kiếp nạn, còn khiến mọi việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Vệ Đông Hải cảm thấy mình bị đối phương bỏ qua, vì vậy hắn dứt khoát không chạy nữa, dẫn một đám người vây quanh châm chọc khiêu khích Hàn Phong, Hàn Vũ.

Bị người chỉ vào cái mũi mà mắng, Hàn Phong Hàn Vũ đương nhiên không vui, song song mắng lại.

Vừa mắng xong liền xảy ra chuyện, Vệ Đông Hải tìm được lý do để ra tay. Hắn khoát tay ra hiệu, 22 người đồng loạt động thủ.

Kết quả, hai tên gà mờ Thái Cực làm sao có thể địch nổi một đám cao thủ Taekwondo. Nháy mắt, Hàn Phong Hàn Vũ đã bị đánh té lăn quay, sau đó còn được khuyến mãi một hồi giẫm đạp.

- Ầm!

Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở tung, một tên vừa lùn vừa xấu chạy như ma đuổi mà đến. Trên mặt đầy vẻ kinh hoảng, bởi vì hắn chạy quá nhanh cho nên không thể ngay lập tức dừng lại, cho tới khi đụng vào Vệ Đông Hải mới dừng lại được.

- Hầu tử, tình huống bên ngoài thế nào, những giáo quan kia có truy ra bọn ta đánh người hay không?

Vệ Đông Hải tóm lấy hầu tử mà hỏi, đây mới là việc hắn lo lắng nhất.

Hầu tử họ Hậu, tên Hữu Không, một trong 23 nhân vật phong vân của câu lạc bộ Taekwondo Dương Đại. Thân thủ chỉ thường thường bậc trung, nhưng rất có năng khiếu tìm hiểu tin tức.

". . . ."

Hậu Hữu Không nói không thành lời, bởi vì hắn đang thở phì phò.

Một tên trọc đầu đứng bên cạnh vội vàng vỗ vỗ vào lưng của Hậu Hữu Không, hắn nói với Vệ Đông Hải:

- Lúc chúng ta đánh người, xung quanh thao trường không một bóng người, sẽ không ai biết chúng ta đánh người đâu. Chỉ sợ sau khi hai thằng gay kia tỉnh lại sẽ khai ra mà thôi. Nếu bọn hắn báo lên ban giám hiệu, e rằng trường học cũng không dễ dàng buông tha cho chúng ta.

Tên đầu trọc này họ Tưởng tên Duyên Chiếu, được công nhận là nhân vật thứ hai của câu lạc bộ Taekwondo Dương Đại.

- Việc này ta lại không lo lắng, bọn hắn mà báo lên ban giám hiệu, chúng ta cũng có thể trả đũa, nói bọn hắn vu hãm chúng ta. Không có chứng cớ, ban giám hiệu cũng không thể làm gì chúng ta.

Vệ Đông Hải trầm ngâm nói:

- Ta chỉ sợ những tên lính kia thôi, nếu bọn hắn quyết tâm điều tra, chúng ta khẳng định không có quả ngon để ăn.

Tam đẳng huyền đai Taekwondo, đương nhiên sẽ đánh không lại một giáo quan biết Quân Thể Quyền đấy. Khí thế của người đã từng giết người khác xa người chưa từng giết người, chưa từng giết người khẳng định đánh không lại đã từng giết người.

Lúc này, Hậu Hữu Không đã thở bình thường, giọng nói chói tai như quỷ khóc đêm khuya vang lên:

- Không cần lo lắng, những giáo quan kia sẽ không điều tra.

Vệ Đông Hải nghe thấy vậy, con mắt lập tức phát sáng, rất là kích động nhấc Hậu Hữu Không lên nói:

- Làm sao ngươi biết?

- Bởi vì bọn họ đã đi rồi, bị Trương Thiên Lộc đánh chạy.

- Trương Thiên Lộc? Người được vinh dự là nhân vật phong vân Trương Thiên Lộc? Đánh khúc Phàn Nguyệt Trích Tinh, Trương Thiên Lộc?

- Đúng, chính là hắn, ngoại trừ hắn ra Dương Đại cũng không có Trương Thiên Lộc thứ hai.

Không đúng, thật sự không đúng, Vệ Đông Hải có dự cảm bất tường.

Vệ Đông Hải từng nghe nói qua tên tuổi của Trương Thiên Lộc, cũng đã được nghe qua chuyện hắn đánh bại giáo quan Trình Cao Viễn. Chỉ là không hiểu nhân vật hung ác này tại sao lại đánh nhau với giáo quan, còn đánh giáo quan bỏ chạy? Việc này có liên quan tới hai thằng gay kia không?

Nghĩ tới đây, Vệ Đông Hải khẩn trương nói:

- Hầu tử, ngươi kể lại chuyện Trương Thiên Lộc đánh giáo quan.

- Được rồi, chuyện là như vầy. . .

Hậu Hữu Không thao thao bất tuyệt nói.

Vệ Đông Hải càng nghe sắc mặt càng trắng bệch. Khi Hậu Hữu Không kể xong, sắc mặt của hắn đã trở nên xanh mét.

Hậu Hữu Không cũng mặc kệ cảm thụ của Vệ Đông Hải, tiếp tục quăng bom:

- Sau khi điều tra cẩn thận, ta nghe được một tin tức xấu. Hai thằng gay bị chúng ta đánh là bạn cùng phòng của Trương Thiên Lộc. Bọn họ là bái làm huynh đệ sống chết, tự xưng là bốn tên thổ hào.

Hậu Hữu Không nói xong, trong phòng nghỉ trở nên yên tĩnh dị thường, tim của mọi người đều đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

- À, đúng rồi, Trương Thiên Lộc đang trên đường đến đây.

Hậu Hữu Không lại quăng thêm một quả bom nguyên tử.

- Vèo!

Tất cả mọi người đều đứng lên, giống như sắp lâm đại địch. Đối mặt một người có thể đánh chạy quan quân, trong lòng bọn họ cũng đang nổi sóng.

- Chỉ một mình hắn đến đây?

Vệ Đông Hải hít sâu, đè áp lực trong lòng xuống.

- Không.

Hậu Hữu Không lắc đầu.

Vệ Đông Hải nghe vậy, âm thầm thở dài, tâm lại lần nữa chìm xuống đáy cốc, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói:

- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?

- Bốn người! Là bốn cô bé.

Hậu Hữu Không nói xong, sau khi suy nghĩ một chút lại bổ sung:

- Bốn cô bé kia không giống như người luyện võ.

Tất cả mọi người sửng sốt, Vệ Đông Hải cười, người khác cũng cười, cười đến không kiêng nể gì cả, mọi áp lực đã được giải tỏa.

- Đơn đao đến đây? Hắn cho rằng hắn là ai? Quan Vân Trường sao?

Vệ Đông Hải cười gằn nói:

- Hắn chỉ có một người, chúng ta có 23 người, coi như công phu của hắn có cao đến đâu cũng không chịu được xa luân chiến.

Trong lúc bọn người Vệ Đông Hải đang đàm luận sôi nổi, Thiên Lộc Tử đi theo Trần Nhu, trước mắt đã là câu lạc bộ Taekwondo Dương Đại.

- Thiên Lộc, công phu của ngươi tốt như vậy, còn tới nơi này làm gì?

Trần Nhu nhịn không được, liền hỏi một câu.

- Tôi không phải đến học Taekwondo, tôi tới để phá quán.

Thiên Lộc Tử nói, thanh âm không có chút tình cảm nào.

- Ngươi thật biết nói đùa.

- Tôi không có nói đùa, tôi thật sự đến phá quán đấy.

Thiên Lộc Tử nói xong, đột nhiên hướng về phía câu lạc bộ Taekwondo hét lên:

- Vệ Đông Hải, lăn ra đây nhận lấy cái chết!

Nghe hắn hét lên như vậy, ba nữ lưu manh mới biết được Thiên Lộc Tử xác thực không có nói đùa, không khỏi đờ đẫn lui về phía sau vài bước.

Tiếng hét quá lớn, khiến cho mấy trăm người đang luyện tập đều nhao nhao dừng lại, mấy trăm con mắt đồng loạt nhìn ra ngoài.

Khi những nữ học viên thấy đứng ngoài cửa chính là Thiên Lộc Tử, liền nhao nhao đem hắn vây vào giữa.

- Trương Thiên Lộc, có thể ký tên cho tôi chứ?

- Trương Thiên Lộc, chúng ta chụp ảnh chung nhé, tôi rất thích cầm khúc của anh, mỗi lần nghe Phàn Nguyệt Trích Tinh, tôi đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào giống như đang động dục.

- Trương Thiên Lộc, anh có thể vì tôi độc tấu một khúc chứ? Đương nhiên, tôi sẽ trả công anh bằng cách hiến thân.

. . .

Thiên Lộc Tử mặt mũi xám xịt, hắn đến để phá quán chứ không phải đến tổ chức lễ hội ký tên, chuyện quái gì thế này.

Vốn khi nghe được có người nguyện ý hiến thân, Thiên Lộc Tử cũng có chút xao động, nhưng khi nhìn thấy dung nhan của cô nàng kia, hắn lập tức muốn xỉu.

Đây còn là người sao? Quả thực liền đúng Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế, nhìn xem cảm thấy buồn nôn. Ngoại trừ bước đi bằng hai chân giống người ra, còn lại hoàn toàn giống y như heo.

Thiên Lộc Tử biết rõ muốn thoát khỏi vòng vây, thủ đoạn bình thường sẽ không cách nào thoát được. Thời kỳ bất thường phải dùng thủ đoạn phi thường, vì vậy hắn từ bên hông rút ra một khẩu súng ngắn.

Không ai không sợ chết, súng thật đạn thật đã được rút ra, không chạy đúng kẻ ngốc. Tất cả mọi người đều thối lui, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

Mục đích đã đạt được, Thiên Lộc Tử nói với Kỷ Ngọc Nhàn:

- Lát nữa náo động, nhất định sẽ có người báo động, để giảm bớt phiền toái không cần thiết. Ngọc Nhàn, cô gọi điện cho lão cày ruộng, bảo hắn nói chuyện với cục trưởng La Thiên Tường trước.

Kỷ Ngọc Nhàn nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Trường Thiên.

Trong lúc Kỷ Ngọc Nhàn gọi điện thoại, Vệ Đông Hải dẫn theo 23 người bước ra, toàn bộ đều đang nhe răng ra mà cười.

- Trương Thiên Lộc, ngươi muốn đến phá quán sao? Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi.

Vệ Đông Hải khinh thường nói ra.

- Ngươi đã nói đúng, ta đến phá quán đấy.

Trong mắt Thiên Lộc Tử hiện lên hung quang, nhìn lướt qua 23 người trước mặt, âm tàn nói:

- Tất cả đều ra rồi à?

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Đơn thương độc mã đến đây phá quán, người này không có việc gì làm sao trời?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.