[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 647 : Huyết Dịch Bích Thủy Ngư




Hàn Mặc Thiếu muốn nói gì đó, nhưng trong miệng hắn toàn là máu nên chỉ sặc sụa ho được vài tiếng. Một lão giả tu vị Phân Thần kỳ vội bay đến, nhét vào miệng Hàn Mặc Thiếu vài viên đan dược, dùng linh lực giúp hắn luyện hóa. Sau khi xác định Hàn Mặc Thiếu không có gì nguy hiểm mới thở ra một hơi. Hàn Mặc Thiếu là đồ đệ đắc ý của Vĩnh An sư huynh, nếu xảy ra chuyện gì hắn cũng rất khó bàn giao lại.

Lão giả ngẩn đầu nhìn Dương Thiên, ánh mắt âm trầm:

- Tiểu tử, tuổi còn trẻ lại ra tay rất ác độc. Nếu không phải Mặc Thiếu có pháp thuẫn do chính sư huynh của ta đích thân luyện chế, nói không chừng đã bị Tích Lịch Đạn của ngươi đánh chết.

Dương Thiên không hề tỏ vẻ hối lỗi:

- Ta đã rất nương tay. Chẳng lẽ ngươi không thấy, số Tích Lịch Đan kia ta sử dụng từng viên một, nếu đồng loạt ném ra, Hàn Mặc Thiếu đã sớm bị đánh thành tro bụi. Pháp thuẫn kia có lợi hại hơn cũng không bảo vệ được hắn.

Lão giả im lặng, hắn cũng thừa nhận Dương Thiên nói không sai. Chỉ là tất cả đều không ngờ đến Dương Thiên lại dùng Tích Lịch Đạn. Thứ này đương nhiên lợi hại nhưng luyện chế khá phiền phức, hơn nữa chỉ có tác dụng với tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống. Mỗi môn phái đều có tích lũy một ít, bất quá điểm cống hiến để đổi khá cao, mỗi đệ tử cao lắm cũng chỉ có vài ba viên phòng thân. Đây chỉ là giao đấu học hỏi, có tu sĩ Phân Thần kỳ tọa trấn, bọn hắn tất nhiên không dám hạ sát thủ, Dương Thiên lại dám trực tiếp dùng bốn viên Tích Lịch Đạn đến Hàn Mặc Thiếu trọng thương. Tên này không những thân gia giàu có mà còn hành động liều lĩnh, không thèm để ai vào mắt.

Có An Thiên Dật ở đây, lão giả tất nhiên không dám tìm Dương Thiên gây phiền phức, dù sao Hàn Mặc Thiếu cũng chỉ trọng thương chứ không mất mạng. Nhưng cũng vì vậy mà quan hệ giữa Hư Ảnh Tông và U Linh Tông liền trở thành đối đầu. Khi tiến vào bên trong Thái Âm Động Phủ sẽ có thêm kha khá phiền phức.

Lão giả không nhiều lời nữa, lập tức đưa Hàn Mặc Thiếu đến một nơi gần đó trị thương. Thái Âm Động Phủ chỉ còn một lát nữa sẽ mở ra, Hàn Mặc Thiêu phải cố gắn khôi phục nhanh nhất có thể. Bằng không khi vào bên trong chỉ có thể trở thành con mồi cho kẻ khác nhắm đến.

Trò vui kết thúc, mọi người trở về vị trí của mình. Sau chuyện này, không còn ai có hứng thú giao lưu nữa. An Thiên Dật nhìn Dương Thiên một hồi rồi hỏi:

- Ngươi có rất nhiều Tích Lịch Đạn?

Dương Thiên nhún vai:

- Không nhiều lắm, ném chết vài chục tên Hàn Mặc Thiếu hẳn là không có vấn đề.

An Thiên Dật câm nín, hắn ngẫm lại cũng cảm thấy không sai. Dương Thiên là đệ tử của một đại gia tộc nào đó, ngoài pháp bảo lợi hại, có thêm một ít Tích Lịch Đạn phòng thân cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Bất quá, số lượng kia hẳn là không nhiều như Dương Thiên nói. Dù sao, ra ngoài lịch luyện phải đối mặt với nguy hiểm mới trưởng thành được. Để hắn có quá nhiều pháp bảo lợi hại ngược lại sẽ kiềm chế hắn. Gần đây, phần lớn thời gian An Thiên Dật đều ở bên ngoài U Linh Tông lo chuyện động phủ. Nếu hắn biết chuyện Vũ Thần cùng một đệ tử lạ mặt mang về một lượng lớn túi độc của Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt, xâu chuỗi sự kiện lại sẽ không khó đoán ra mọi chuyện.

Không khí chùn xuống, mãi cho đến khi không gian phía trên hồ nước phát ra từng đợt chấn động, mọi người mới đồng loạt đứng dậy, hai mắt mở to nhìn vào nơi vừa phát ra những chấn động kia. Một vòng sáng màu xanh dần hiện ra, trong chớp mắt đã có đường kính hơn mười mét, trông giống như một cái cổng dịch chuyển. Phải đợi một lúc sau, sóng chấn động mới dừng lại, vòng sáng kia cũng ổn định trở lại. Không cần một mệnh lệnh nào, tất cả những đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ đồng loạt lao vào bên trong vòng sáng. An Thiên Dật nhìn chằm chằm vào vòng sáng, hai mắt tràn ngập hi vọng:

- Lần này nhất định phải thành công, lão phu sắp không đợi được nữa rồi.

An Thiên Dật đột phá Phân Thần hậu kỳ từ rất lâu, đã sớm đạt đến đỉnh phong. Thế nhưng hắn không muốn đột phá Hợp Thể kỳ thông thường, mà muốn trở thành tu sĩ Hợp Thể kỳ sở hữu Ma Tính, cho nên mới cố gắng đợi đến bây giờ. Thế nhưng hiện tại, thọ nguyên của hắn sắp cạn kiệt, nếu không đột phá sẽ chết vì thọ nguyên tiêu hao hết. Cho nên đối với An Thiên Dật, đây là lần cuối cùng hắn chờ đợi Thái Âm Động Phủ mở ra, nếu không đạt được U Hải Ma Lan, hắn cũng đành phải đột phá theo cách thông thường.

Đám Phân Thần kỳ dẫn đoàn đều chăm chú nhìn vào vòng sáng màu xanh, không khí đang yên lặng bất ngờ vang lên âm thanh:

- Cần gì phải vội vả như vậy, cánh cửa này cũng cần một hồi lâu nữa mới đóng lại a.

Hàng chục ánh mắt lập tức đổ dồn về nơi vừa phát ra âm thanh. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Dương Thiên cũng có chút khó chịu:- Các ngươi vì cái gì nhìn ta như vậy?

An Thiên Dật tức giận mắng:

- Tại sao ngươi vẫn còn ở đây.

Dương Thiên bình tỉnh đáp:

- Bọn hắn đồng loạt lao vào, ta không muốn chen lấn nên quyết định đợi một lát.

An Thiên Dật hết chỗ để nói:

- Lẽ nào Phương Phương bọn hắn không giảng giải cho ngươi những điều cơ bản khi tiến vào trong Thái Âm Động Phủ sao?

Dương Thiên nhún vai:

- Không có, bọn hắn chỉ một lòng tu luyện, tính cách ta lại không quen làm phiền người khác.

- Lẽ nào ngươi không biết, cho dù đi vào từ cửa nào, vị trí xuất hiện đều là ngẫu nhiên. Hơn nữa, do số lượng người đến tham dự quá lớn, khả năng cao là nơi ngươi hiện ra cũng sẽ có rất nhiều kẻ thuộc những môn phái khác. Tranh đoạt truyền thừa của Thái Hư Đạo Nhân vô cùng khốc liệt, chỉ cần có cơ hội bọn hắn sẽ không bỏ qua. Nếu ngươi đi vào sau, vừa hiện ra sẽ bị bọn hắn cộng đồng công kích, cho dù may mắn sống sót cũng khó tránh khỏi trọng thương.

An Thiên Dật lo lắng, những người còn lại thì khá vui vẻ cười trên nổi đau của người khác, đặc biệt là lão giả của Hư Ảnh Tông tỏ ra rất đắc ý. Dương Thiên nghe xong chỉ gật đầu rồi nhìn An Thiên Dật với vẻ mặt nguy hiểm:

- Đại Tông Chủ, hiện tại ngươi nói những lời này cũng đã muộn, lúc này nếu ta đi vào chắc chắn sẽ bị tấn công, thực sự rất nguy hiểm. Nhưng nếu ở ngoài thì lại lãng phí công sức chuẩn bị bất lâu nay. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra, có phải nên cho ta một chút gì đó để tiếp thêm can đảm hay không?

Khóe miệng An Thiên Dật giật giật mấy cái, hắn có cảm giác Dương Thiên cố ý. Nhưng tình hình hiện tại đúng như Dương Thiên nói, lúc này tất cả mọi người đều đã vào trong, kẻ vào sau như hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Để lại Dương Thiên ở ngoài, cơ hội đạt được U Hải Ma Lan của An Thiên Dật lại giảm đi một phần, đây mới là điều hắn không muốn trông thấy nhất.

An Thiên Dật không tiếc pháp bảo. Nhưng trong mắt hắn, tu vị của Dương Thiên chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, những pháp bảo lợi hại kia có đưa ra hắn cũng không sử dụng được. Cuối cùng, An Thiên Dật cắn răng lấy ra một cái bình ngọc:

- Đây là huyết dịch của Bích Thủy Ngư đã qua tinh luyện, có thể trong chớp mắt khôi phục thương thế. Chỉ cần ngươi chưa chết, chỉ cần một giọt liền nhanh chóng lành lặn. Trong bình này có ba giọt, ngươi cố mà sử dụng cho tốt.

Nhận lấy bình ngọc, ánh mắt Dương Thiên xoẹt qua một tia xem thường. Rõ ràng là một bình đầy, trong lúc lấy ra An Thiên Dật đã âm thàm lấy bớt ra, chỉ để lại ba giọt, rõ ràng là đang tiếc của. Cái này cũng không trách An Thiên Dật, Bích Thủy Ngư vô cùng quý hiếm, gần như đã tuyệt tích tại Ma Vực. Một bình kia An Thiên Dật phải rất khó khăn mới có được. Không chỉ ở tu vị Trúc Cơ kỳ như Dương Thiên, cho dù là Phân Thần hậu kỳ đỉnh phong hay Hợp Thể kỳ đều có thể chữa lành thương thế cấp tốc. Tất nhiên, tu vị càng cao, lượng huyết dịch cần sử dụng sẽ càng nhiều. Như An Thiên Dật nếu bị trọng thương, cần phải có nửa bình huyết dịch Bích Thủy Ngư mới khôi phục hoàn toàn được.

Mặc kệ, ba giọt xem như đã đủ. Dương Thiên cũng không hi vọng gì ở An Thiên Đạt, chỉ tiện tay đòi chút lợi tức mà thôi. Ba giọt huyết dịch đối với hắn vô dụng, nhưng bên trong kia nói không chừng sẽ có chỗ dùng đến. Thu hồi bình ngọc vào người, Dương Thiên nhún người, nhảy thẳng vào bên trong vòng sáng màu xanh. An Thiên Dật nhìn theo, trầm giọng nói:

- Tiểu tử Dương Thiên, lão phu đã vì ngươi mà bỏ ra rất nhiều, ngươi cũng đừng khiến lão phu thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.