[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 582 : Có vấn đề




Không cần phải suy đoán, người đến chính là Long Tích Nguyệt, cũng chỉ có nàng mới biết rõ vị trí của động phủ này. Dương Thiên bước ra cửa động, vẻ mặt tươi cười. Long Tích Nguyệt dừng lại trên không, ngơ ngác nhìn Dương Thiên một lúc mới từ từ hạ xuống trước mặt hắn. Nàng sẵn giọng:

- Long Vũ Hạo, tên khốn kiếp. Nếu như ngươi vẫn bình an tại sao không trở về, hại ta lo lắng cho ngươi suốt thời gian qua.

Long Tích Nguyệt không hề biết những chuyện đã xảy ra, nàng vẫn cho rằng từ sau khi hai người bọn họ chia tay, Dương Thiên vẫn luôn một mực ở trong Tàn Long Sơn Mạch. Chuyện này Dương Thiên cũng không tiện nói ra, hắn để Long Tích Nguyệt tin những điều nàng đang suy nghĩ là đúng.

- Ngươi lo lắng cho ta?

Long Tích Nguyệt hơi khựng lại, có chút khó khăn nói:

- Dù sao chúng ta cũng cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm, ngươi lại cứu mạng ta nhiều lần như vậy. Chúng ta có thể xem như bằng hữu đi.

Đến lượt Dương Thiên câm nín. Vài giây sau hắn khẽ lắc đầu. Bằng hữu thì bằng hữu, có những chuyện không thể vội được. Dương Thiên cười nói:

- Chuyện của ta ở đây còn chưa giải quyết xong, tạm thời còn chưa thể rời đi. Đúng rồi, làm sao ngươi đến được nơi này?

Nếu đã giả vờ thì phải làm sao cho giống nhất. Dương Thiên làm ra vẻ chuyện gì cũng không biết, đợi Long Tích Nguyệt giải thích. Long Tích Nguyệt cho rằng Dương Thiên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trong Tàn Long Sơn Mạch, không biết những gì đang xảy ra ngoài kia cũng là chuyện dễ hiểu. Nàng bắt đầu kể lại những chuyện phát sinh trong thời gian này một cách chi tiết.

Thông tin Long Tích Nguyệt biết được tất nhiên vượt xa tên Phân Thần kỳ kia. Dương Thiên từ chỗ nàng nghe được không ít chuyện. Đáng chú ý nhất là kế hoạch tấn công của Long Chiến Thiên. Bọn hắn tụ hợp lực lượng từ năm tộc, sau đó âm thầm chia lực lượng này làm hai nhánh. Nhánh thứ nhất khua chiêng gióng trống tiến về phía Tàn Long Sơn Mạch, tấn công trực diện.

Bọn hắn là sinh sống ở Long Giới nhiều năm, tất nhiên hiểu rất rõ đặc tính của Tàn Long Sơn. Chỉ cần đứng trong phạm vi của Tàn Long Sơn, tất cả mọi đòn tấn công của những tên trong kia đều không thể lọt ra bên ngoài. Nhánh quân đầu tiên nhìn qua rất đông, khí thế mạnh mẽ, nhưng thực chất là lợi dụng Tàn Long Sơn đánh tiêu hao chiến với đám Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch. Như vậy vừa có thể bắt bọn họ đưa cao thủ ra tọa trấn, ngăn cản ngũ tộc tiến vào. Mặt khác lại tránh được những tổn thất không cần thiết.

Nhánh thứ hai bao gồm tu sĩ từ Hợp Thể kỳ trở lên, hơn nữa đều là những người có huyết thống thuần khiết, tu luyện bí pháp thần thông, chiến lực cực cao. Nhánh này theo một con đường khác do ngũ tộc lén lút xây dựng từ rất lâu trước đây. Nhân lúc lực lượng của đám long tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch bị phân tán sẽ lẩn vào bên trong. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra bộ long cốt Thái Hư Cổ Long kia sau đó phá hủy nó rồi rút lui.

Long Chiến Thiên đã nói, kế hoạch này nhìn qua rất đơn giản, rất có thể đám Long Tộc kia cũng sẽ đoán ra được. Thế nhưng bọn hắn không có biện pháp chống lại. Nếu để hở phòng tuyến ở biên giới Tàn Long Sơn Mạch, đại quân ngũ tộc sẽ tràn vào. Bọn hắn sống trong Tàn Long Sơn Mạch nhiều năm, tài nguyên thiếu thốn. Đối đầu trực diện tất nhiên sẽ không phải đối thủ của ngũ tộc. Chỉ có lợi dụng nơi này, khoảnh khắc đại quân ngũ tộc vừa đi rời khỏi Tàn Long Sơn, linh lực chưa kịp khôi phục mới có cơ may giành được phần thắng.

Điều này có nghĩa là, kế hoạch của Long Chiến Thiên là hoàn hảo, cho dù đối thủ biết được cũng vô pháp ngăn cản. Long Tích Nguyệt nói đến đây, vẻ mặt tràn đầy vẻ tự hào. Cha của nàng tuy lạnh lùng, một mực tôn thờ sức mạnh tuyệt đối, thế nhưng tâm cơ tuyệt đối là đệ nhất, kể cả Long Ngạo Thiên cũng phải chịu thua một bậc.

Dương Thiên nghe xong cũng gật đầu tán thưởng. Kế hoạch của Long Chiến Thiên, bản thân hắn cũng không tìm ra sơ hở nào. Chỉ là Dương Thiên vẫn ẩn ẩn cảm giác được có điểm không ổn. Khi hắn gặp Long Uyên, trên mặt tên kia không hề có vẻ lo lắng. Kế hoạch của Long Chiến Thiên rất rõ ràng, không hề che giấu ý đồ, lão quái vật đã sống hàng chục vạn năm như Long Uyên sao có thể không nhìn ra được? Lẽ nào Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch đã nghĩ ra cách ứng phó? Điều này cũng không đúng, tương quan lực lượng hai bên quá lớn, nếu toàn lực chạm chán bọn hắn có thể khiến ngũ tộc trả một cái giá không nhỏ. Còn sử dụng chiến thuật chia rẻ lực lượng này thì hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được. Chẳng lẽ có xuất hiện biến số?

Biến số ở đây là chỉ một nhân tố mà ngũ tộc không lường trước được. Hay nói cách khác, chính là thứ vừa mới xuất hiện trong một thời gian ngắn, bọn hắn vẫn chưa hay biết về nó. Hai mắt Dương Thiên mở ra, dường như đã nghĩ ra được điều gì đó.

Nếu giả thiết của Dương Thiên là đúng, phân hồn Thái Hư Cổ Long chắc hẳn sắp được triệu hồi trong một thời gian ngắn nữa. Vì vậy bọn hắn chỉ đang cố chống đỡ chờ đợi thời cơ để bắt đầu phản công mà thôi. Ngũ tộc cũng như chắc chắn không ngờ đến đám long tộc kia lại hoàn thành chuyện này nhanh như vậy.

Khi mọi chi tiết kết nối lại với nhau, mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Dương Thiên biết bản thân không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa. Hắn lập tức nói với Long Tích Nguyệt:

- Tích Nguyệt, nếu như suy đoán của ta không sai, lần này ngũ tộc sẽ lành ít dữ nhiều. Chúng ta phải nhanh chóng hành động sau đó rời khỏi nơi này.

Long Tích Nguyệt ngơ ngác:

- Long Vũ Hạo, ngươi nói vậy nghĩa là sao, không phải ngũ tộc đang nắm chắc phần thắng hay sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Tích Nguyệt, mọi chuyện không đơn giản như ngươi đã nghĩ…

Dương Thiên một hơi đem toàn bộ suy đoán của mình nói ra, vẻ mặt Long Tích Nguyệt trở nên tái nhợt. Nếu Thái Hư Cổ Long thực sự hàng lâm, đám Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch sẽ quật khởi, phá hủy trận pháp xông ra Long Giới. Đến khi đó, toàn bộ Long Giới sẽ trở thành chiến trường. Hơn nữa, năm vị Thủy Tổ đều đã sớm phi thăng, ai có thể chống lại phân hồn Thái Hư Cổ Long. Tất nhiên, kết quả cuối cùng vẫn chưa thể dự đoán được, nhưng chắc chắn sẽ rất thảm thiết, số lượng tộc nhân Long Tộc phải ngã xuống trong trận chiến này so với hàng chục vạn năm trước cũng sẽ không ít hơn là bao.

Long Tích Nguyệt tuy có tu vị Hợp Thể kỳ nhưng kinh nghiệm từng trải rất kém, gặp tình huống này liền không biết giải quyết như thế nào, chỉ còn trông cậy vào Dương Thiên:

- Long Vũ Hạo, lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn triệu hồi phân hồn Thái Hư Cổ Long hay sao? Ngươi nhất định có biện pháp phải không?

Nhìn Long Tích Nguyệt lo lắng, Dương Thiên cũng đành thở ra một hơi:

- Như ta đã nói, bọn hắn chỉ sắp triệu hồi, tức là vẫn chưa triệu hồi thành công. Bằng không bọn hắn sao có thể trơ mắt nhìn ngũ tộc làm loạn. Nói như vậy, ngũ tộc các ngươi vẫn còn cơ hội. Trong khoảng thời gian này, nhất định phải tìm ra bộ Long Cốt kia rồi phá hủy nó, ngăn cản phân hồn Thái Hư Cổ Long hàng lâm Long Giới. Theo tính toán của ta, thời gian của các ngươi không nhiều, tối đa cũng chỉ có hơn một tháng mà thôi.

- Chỉ có hơn một tháng? Ngươi làm sao biết được?

- Đoán!

- Đoán?

- Đừng nghi ngờ suy đoán của ta, thực tế sẽ không khá hơn bao nhiêu đâu.

Long Tích Nguyệt nghiêm túc nói:

- Vậy bây giờ ta sẽ lập tức trở về hội họp với nhánh quân thứ hai, thông báo cho bọn hắn chuyện này. Long Chiến Thần thúc thúc cũng là một trong những người dẫn đầu, hắn nhất định sẽ tin lời của ta.

Dương Thiên gật đầu:

- Tốt rồi, ngươi nên nhanh chóng trở về thông báo cho bọn hắn hành động.

Long Tích Nguyệt nghi hoặc:

- Ngươi không cùng ta trở về?

Dương Thiên khẽ lắc đầu:

- Chuyện ta cần phải làm vẫn chưa hoàn thành. Hiện tại đoán được phần nào những chuyện sắp diễn ra, ta cần phải thực hiện nhanh hơn một chút.

Dương Thiên không cùng Long Tích Nguyệt trở về vì hai lý do. Thứ nhất, hắn không còn nhiều thời gian, hiện tại hắn phải lập tức đi thám thính tình hình Long Mộ. Đợi cho đến khi nhánh quân thứ hai của ngũ tộc phát động tấn công gây rối, Dương Thiên sẽ lập tức ra tay hành động. Lý do thứ hai, hiện tại ngũ tộc tề tụ, bên trong nhánh quân thứ hai kia có cả cao tầng của cả năm tộc, bao gồm Long Chiến Thần và vài thành viên của Thiên Long Tộc. Lỡ như bị bọn hắn phát hiện vạch mặt thì không tốt cho lắm.

Long Tích Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận rồi vội vã quay trở về. Dương Thiên đợi nàng đi xa mới chậm rãi bước ra cửa động phủ, sau đó liền mất dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.