[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 486 : Rời khỏi Kiếm Mộ




Không giống với Liệt Viêm Kình bị Hỏa linh lực cuồng bạo trong cơ thể khiến hắn không dám rời khỏi Thủy Hoàng Giới, Tiêu Đỉnh thường xuyên đến Linh Giới, tiếp xúc với những tu sĩ cao tầng để học hỏi, lịch luyện tăng tiến tu vị. Trong những chuyến đi này, hắn có cơ hội được nghe kể lại về những nhân vật truyền kỳ từng xuất hiện tại Linh Giới từ trước đến nay.

Trong số những nhân vật phong vân từng làm mưa làm gió kia, có một kẻ vẫn luôn ngự trị ở vị trí số một. Mỗi khi nhắc đến hắn, kể cả những lão quái vật Độ Kiếp kỳ đã sống hàng chục vạn năm cũng phải run rẩy sợ hãi. Nhân vật truyền kỳ đó được gọi là Sát Thần Dương Thiên.

Tương truyền rằng khoảng thời gian hắn xuất hiện tại Linh Giới rất ngắn, chỉ vỏn vẹn trong vòng 100 đến 200 năm. Trong thời gian này, hắn từ một tiểu tu sĩ vừa từ hạ giới phi thăng đã đạt đến đỉnh cao. Tốc độ tu luyện khủng bố này được ghi chép lại là nhanh nhất trong lịch sử của Linh Giới từ trước đến nay. Nhưng đây chưa phải là điểm đáng chú ý nhất.

Chỉ riêng biệt danh Sát Thần kia đã nói lên được phần này sự hiếu sát của hắn. Nghe đồn người này tu luyện một loại tà công, có khả năng giết người, sau đó hấp thu một phần sức mạnh của bọn họ. Sát Thần Dương Thiên năm đó để đạt đến đỉnh cao, số lượng tu sĩ cấp cao tại Linh Giới bị hắn giết chết nhiều vô số kể. Tính kĩ có thể đạt đến ba phần tổng chiến lực của Linh Giới.

Khi mọi người xem hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, người này lại đứng ra làm được một việc tốt, một mình ngăn chặn đại quân của Vực Ngoại Thiên Ma, bảo vệ Linh Giới khỏi cuộc xâm lược của đám dị tộc kia.

Toàn bộ những thứ được ghi chép lại về Sát Thần Dương Thiên đều không có chứng cứ xác thực. Nhưng hắn quả thực đã từng xuất hiện. Mỗi khi nghe đến cái tên Dương Thiên, đám lão quái vật kia đều tìm cách nói lãng sang chuyện khác. Về mặt cá nhân, Tiêu Đỉnh lại rất sùng bái Dương Thiên. Cái khác không bàn đến, tương truyền rằng Dương Thiên cũng giống như hắn, là một vị kiếm tu, hơn nữa còn đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo, từng lĩnh ngộ ra được một loại lực lượng rất đặc biệt.

Hôm nay tận mắt được gặp gỡ, Tiêu Đỉnh vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Nếu người trước mặt này đúng là Dương Thiên, đáng lẽ hắn đã phi thăng Tiên Giới từ rất lâu, tại sao lại xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa tu vị chỉ có Hợp Thể sơ kỳ.

Nhưng nếu nói hắn chỉ là trùng tên thì cũng không hợp lý. Hợp Thể sơ kỳ lĩnh ngộ Bách Kiếm Lực? Nói ra không phải sẽ khiến người khác cười đến rụng răng hay sao?

Dương Thiên cũng có chút bất ngờ, một kẻ đến từ Thủy Hoàng Giới như Tiêu Đỉnh lại từng nghe qua danh hào của hắn:

- Ài, ngàn năm trước ta từng được gọi bằng cái tên đó. Sát Thần, nghe thật hoài niệm a.

Tiêu Đỉnh suy nghĩ rất nhanh rồi nói:

- Đúng là ngươi. Lẽ nào là phân thân do Sát Thần Dương Thiên phái xuống để truy tìm bảo vật?

Suy đoán này của hắn giống hệt như Liệt Viêm Kình. Cũng không trách được bọn họ, gần đây Tiên Giới liên tục dùng các thủ đoạn can thiệp vào Linh Giới, ra lệnh cho bọn hắn tìm kiếm mảnh vỡ của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm. Thậm chí một vài tên không tiếc trả đại giới phái phân thân hàng lâm. Chính vì điểm này, bọn họ đều có chung nhận định về thân phận của Dương Thiên.

Đối với suy đoán này, Dương Thiên chưa từng có ý định phản bác. Đây là chuyện tốt, xem như cho hắn một thân phận hợp cách, sau này hành sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dương Thiên không phủ nhận, Tiêu Đỉnh sẽ mặc định những gì mình nói là đúng. Hắn vui vẻ nói:

- Được chết trong tay Sát Thần, đời này ta xem như sống không uổng phí.

Dương Thiên thở dài, xoay người tiếp tục bước đi. Tiêu Đỉnh cũng không làm gì sai, cái sai duy nhất của hắn chính là trở thành kẻ thù của Dương Thiên mà thôi. Dương Thiên đi được một đoạn thì cả người Tiêu Đỉnh nổ tung, hóa thành một đám bụi bay đi. Nhìn Liệt Viêm Kình đang cố gắng bức ra kiếm khí trong cơ thể, Dương Thiên đặt tên lên vai hắn, truyền qua một tia Bách Kiếm Lực sau đó liền phóng sâu vào bên trong Kiếm Mộ.

Thanh Hàn lúc này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dương Thiên biết rõ chuyện này nên cũng không vội vả. Ba tháng trôi qua, khí tức trên người Thanh Hàn đột nhiên tăng mạnh. Một cổ kiếm ý từ cơ thể nàng phóng thẳng lên trời. Kiếm ý trùng thiên, uy thế cực mạnh giống như muốn trảm phá thiên không.

Thanh Hàn mở mắt ra, ánh mắt như kiếm, nhìn vào cũng có thể khiến người ta cảm thấy đau. Đồ án hình kiếm trên trán nàng đã trở nên sinh động hơn. Cả người Thanh Hàn lúc này khiến cho người khác cảm giác nàng giống như một thanh kiếm, sắc bén vô cùng.

Thanh Hàn ngẩn đầu lên liền trông thấy Dương Thiên đang chăm chú nhìn mình, nàng lạnh nhạt nói:

- Đa tạ tiền bối đã thay ta hộ pháp.

- Ngươi đột phá?

- Đúng vậy, sau khi dung hợp với kiếm linh của Hỏa Vũ Kiếm, ta đã hấp thu được một phần sức mạnh của Viêm Linh Điểu, thành công bước vào Hợp Thể hậu kỳ. Tất cả đều là nhờ có tiền bối trợ giúp.

Thái độ vừa tôn kính vừa lạnh lùng này khiến Dương Thiên có chút khó chịu. Hắn dự đoán không sai, kiếm linh bị Dương Thiên dùng Phá Thiên áp chế, nó đối với Dương Thiên vừa tôn kính, vừa sợ hãi lại vừa căm ghét. Sau khi dung hợp, Thanh Hàn cũng bị ảnh hưởng bởi những điều này.

Mọi chuyện cũng đã lỡ, đành để nó đến đâu thì đến. Dương Thiên phất tay:

- Đừng gọi ta là tiền bối. Thứ này do cha ngươi để lại cho ngươi, ta cũng chỉ thay hắn hoàn thành tâm nguyện mà thôi. Có điều, ngươi đi đến một bước này lại không phải là nguyện vọng của hắn.

Thanh Hàn lạnh nhạt nói:- Tâm nguyện cả đời của cha ta là luyện thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, đem danh tiếng Kiếm Mộ uy chấn Linh Giới. Hiện nay kiếm đã luyện thành, phần còn lại phía sau ta sẽ tiếp tục thay hắn thực hiện.

- Nhưng ngươi trở thành như vậy…

- Ta cảm thấy ta hiện giờ rất tốt, cùng Hỏa Vũ Kiếm giống như hòa thành một thể. Ta có thể thông qua nó dễ dàng lĩnh ngộ những loại kiếm ý khác nhau. Tin tưởng sẽ có một ngày, Kiếm Mộ dưới sự dẫn dắt của ta sẽ vang danh Linh Giới.

Thanh Hàn đã nói đến như vậy, Dương Thiên có tiếp tục cũng không có ích gì. Linh hồn dung hợp, tính cách thay đổi, chuyện này như ván đã đóng thuyền, vô pháp thay đổi. Hắn phất tay:

- Ài, tùy ngươi. Chuyện của ta ở đây đã xong, nếu sau này hữu duyên sẽ còn gặp lại.

Dương Thiên nói xong liền phóng người bay đi. Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể tiếp tục ở lại nơi này quá lâu. Quan trọng hơn là đống đổ nát trên kia, nếu Thanh Hàn phát hiện nhất định sẽ có khá nhiều rắc rối. Theo kinh nghiệm của Dương Thiên, trong những tình huống như thế này, mau chóng chuồn đi mới là thượng sách.

Thanh Hàn vừa mới dung hợp linh hồn, còn cần một thời gian ổn định lại nên cũng không có ý ngăn cản. Nàng nói vài câu khách sáo rồi liền để Dương Thiên rời đi.

Ba tháng trôi qua, dưới sự giúp đỡ của tia Vạn Kiếm Lực kia, Liệt Viêm đã sớm đem kiếm khí trong cơ thể hoàn toàn trục xuất ra ngoài. Vừa trông thấy Dương Thiên từ bên dưới Kiếm Mộ bay lên, Liệt Viêm Kình liền nói:

- Mọi chuyện đã xong?

Dương Thiên gật đầu:

- Cơ bản mọi chuyện đều đã được giải quyết, chúng ta cũng nên đi thôi.

- Được.

Cùng Tiêu Đỉnh dùng toàn lực đánh một trận, Liệt Viêm Kình cũng đã thỏa mãn. Hắn càng thêm tin tưởng trực giác của mình là đúng, đồng hành với Dương Thiên chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ những kẻ mạnh hơn.

Hai người phóng đi, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi của Kiếm Mộ. Lúc này Liệt Viêm Kình mới quay sang hỏi Dương Thiên:

- Tiếp theo ngươi dự định sẽ đến nơi nào?

Dương Thiên suy ngẫm trong giây lát rồi nói:

- Hiện tại tu vị của ta còn quá thấp, muốn tìm những lão già kia vẫn còn hơi sớm. Vậy trước tiên chúng ta đi đến một nơi đặc biệt.

Liệt Viêm Kình cũng có điểm tò mò:

- Đó là nơi nào?

Dương Thiên nở một nụ cười khó hiểu:

- Ngươi nói, nam nhân trong thiên hạ thích nhất là thứ gì?

Liệt Viêm Kình không cần suy nghĩ liền đáp:

- Sức mạnh.

Dương Thiên lắc đầu thở dài:

- Quả nhiên không nên hỏi một tên cuồng tu như ngươi, khi đến đó ngươi lập tức sẽ hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.