[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 449 : Vọng Nguyệt




Dương Thiên nghệch mặt ra, hắn suýt chút nữa còn tưởng mình đã nghe nhầm. Đang là kẻ thù của nhau, Vọng Nguyệt Ngư lại muốn hắn dẫn nó đi du ngoạn, có phải bị nhốt lâu quá nên đầu óc có vấn đề hay không?

Vọng Nguyệt Ngư có chút nóng nảy:

- Thế nào, ngươi có đồng ý hay không?

Dương Thiên cẩn thận:

- Có phải đầu óc của ngươi đã bị Thái Hư Luyện Thần Đỉnh đánh hỏng? Không đúng, ta còn chưa sử dụng chức năng Luyện Thần của nó a.

Vọng Nguyệt Ngư nghe Dương Thiên chửi xéo mình, tức giận mắng to:

- Đầu óc ngươi mới có vấn đề. Ta quanh nằm chỉ quanh quẩn ở thủy cung không được đi ra ngoài. Tổ mẫu sợ đám người Nhân Tộc phát hiện ra ta là Thần Thú sẽ gây bất lợi cho ta nên đã cấm ta không được rời khỏi phạm vi lãnh thổ của nàng.

- Nhưng ta nghe các vị tiền bối trong Thủy Tộc kể lại, thế giới ngoài kia có rất nhiều thứ thú vị. Ta thật sự rất muốn được nhìn ngắm thế giới đó.

Dương Thiên ngẩn ra, ngẫm lại những gì Vọng Nguyệt Ngư vừa nói rất có lý. Một con Thần Thú chưa trưởng thành chính là bảo vật vô giá. Chỉ cần bắt giữ thuần dưỡng, tương lai sẽ có một siêu cấp tọa kỵ với chiến lực khủng bố. Thủy Mẫu bảo vệ Vọng Nguyệt Ngư cẩn thận như vậy cũng là chuyện phải làm.

Dương Thiên thông cảm với Vọng Nguyệt Ngư, nhưng hiện tại hắn không có thời gian lo những chuyện như vậy. Hủy Diệt chắc chắn đã bắt đầu tìm kiếm hắn, Dương Thiên cùng Vọng Nguyệt Ngư cũng không tính là kẻ thù, không nên để nó bị cuốn vào chuyện này.

Thở ra một hơi, Dương Thiên lắc đầu:

- Chuyện này nhất định không được.

- Sao lại không được?

- Đi cùng với ta rất nguy hiểm, tốt nhất ngươi nên trở về bên cạnh tổ mẫu của mình đi.

Vọng Nguyệt Ngư bướng bỉnh:

- Ta khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, sao có thể dễ dàng trở về như vậy. Hơn nữa trực giác nói cho ta biết ngươi không hoàn toàn là kẻ xấu. Ít nhất là có thể tin tưởng được.

Dương Thiên bất đắc dĩ:

- Ngươi tốt xấu gì cũng là ngũ cấp hậu kỳ Thần Thú, lẽ nào còn tin vào trực giác?

Vọng Nguyệt Ngư hừ nhẹ:

- Đừng xem thương trực giác của nữ nhân.

Mặt Dương Thiên ngu đi, Vọng Nguyệt Ngư là nữ nhân? Từ lần đầu gặp gỡ đến giờ, Dương Thiên chưa từng thấy qua hình dạng con người của nó, kể cả giọng nói cũng rất khó phân biệt. Thực sự là nữ?

Vọng Nguyệt Ngư không hiểu vì sao Dương Thiên lại bày ra bộ mặt này:

- Uây, có nghe ta nói hay không?

Dương Thiên giật mình, cảnh giác hỏi:

- Ngươi nói mình là nữ nhân?

- Có vấn đề gì hay sao?

- Không, không có. Sao ngươi không biến trở lại hình dạng con người?

Vọng Nguyệt Ngư nhìn những sợi xích quanh mình:

- Bị nó xích lại, linh lực của ta đã sớm tiêu hao sạch, không còn đủ sức biến thành hình người nữa.

Dương Thiên ném một viên đan dược vào miệng Vọng Nguyệt Ngư, sau đó thu hồi Thái Hư Luyện Thần Đỉnh. Thần thức của hắn và Vọng Nguyệt Ngư lập tức bị đẩy ra bên ngoài. Được đan dược khôi phục lại chút linh lực, Vọng Nguyệt Ngư lắc mình, biến thành một thiếu nữ 17, 18 tuổi da trắng như tuyết, xinh đẹp tựa thiên tiên, trên trán có ấn ký hình mặt trăng.

Vọng Nguyệt Ngư vênh mặt:

- Thế nào, đã nói ta là nữ nhân, ngươi còn chưa tin?

Dương Thiên hết ý kiến:

- Được rồi, xem như là ngươi thắng. Bất quá ta vẫn phải nói, ta không thể đưa ngươi đi cùng được?

- Tại sao, ta đã biến lại hình người, ngươi nhất định không được nuốt lời.

- Nuốt lời? Ta không nhớ mình có hứa hẹn gì với ngươi a.

Vọng Nguyệt Ngư ủy khuất:

- Tổ mẫu nói không sai, đám nam nhân các ngươi không có một kẻ nào tốt.

Nhìn Vọng Nguyệt Ngư rưng rưng nước mắt, Dương Thiên đành chịu thua:

- Được rồi, ngươi muốn đi theo cũng được, nhưng nếu có gì bất trắc ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Vọng Nguyệt Ngư lập tức thay đổi 180 độ, nàng vui vẻ ôm lấy Dương Thiên nhảy cẫng lên:

- Thật tốt quá, cuối cùng cũng được dạo chơi ở thế giới bên ngoài.

Vọng Nguyệt Ngư là đỉnh cấp mỹ nữ, nếu là tình huống thông thường, Dương Thiên tất nhiên vui mừng còn không kịp. Nhưng hiện tại không giống, để nàng đi theo chỉ làm hại đến nàng. Nói đi vẫn phải nói lại, sức chống cự của Dương Thiên trước nước mắt nữ nhân rất yếu ớt, đặc biệt là mỹ nữ. Ài, mặc kệ, đến đâu thì đến, cùng lắm tiếp tục dùng thêm một cái Sinh Mệnh Thế Thân giải quyết hủy diệt.

Hủy Diệt bị thương rất nặng, Dương Thiên biết chắc hắn sẽ không tự mình tìm đến, tối đa cũng chỉ là vài cái phân thân mà thôi. Còn dư hai cái Sinh Mệnh Thế Thân, tạm thời Dương Thiên vẫn chưa bị uy hiếp gì quá lớn.

Dương Thiên quyết định, đưa Vọng Nguyệt Ngư đi du ngoạn một chuyến, nếu có biến cố lập tức sẽ đưa nàng về chỗ của Thủy Mẫu.

Vọng Nguyệt Ngư không biết Dương Thiên đang suy tính điều gì, nàng ôm chặt Dương Thiên một lúc xong liền đẩy hắn ra, vui vẻ nói:

- Ta gọi là Vọng Nguyệt, còn ngươi?

- Ta là Dương Thiên.

- Dương Thiên, ừm, danh tự không tệ. Dương Thiên, trước tiên chúng ta sẽ đi đâu?

Dương Thiên vươn vai:

- Ta cũng vừa mới đến nơi này chưa lâu. Trước tiên cứ đi quanh đây, tìm chỗ mua một tấm bản đồ.

Vọng Nguyệt không có ý kiến. Nàng lần đầu tiên tiếp xúc với một thế giới mới. Dương Thiên là người dẫn đường, nàng tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Dương Thiên thầm lắc đầu, Thủy Mẫu bảo vệ Vọng Nguyệt quá kĩ khiến cho nàng tu vị tuy cao nhưng lại không có chút kinh nghiệm sống nào.

Dẫn theo Vọng Nguyệt ra ngoài, Dương Thiên mở ra thần thức, không tốn bao nhiêu công sức liền tìm thấy một đám Nguyên Anh kỳ đang tụ tập trong một ngôi nhà sang trọng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Nghe lén một hồi, Dương Thiên quay sang Vọng Nguyệt:

- Ngươi chờ ở đây, ta đi một lát sẽ về ngay.

Không để cho Vọng Nguyệt kịp có ý kiến, Dương Thiên đã biến mất. Vài phút sau, Dương Thiên lại một lần nữa xuất hiện, trên tay cầm theo hai tấm lệnh bài. Vọng Nguyệt nghi hoặc:

- Đây là cái gì?

Dương Thiên đưa một tấm cho nàng, cười nói:

- Ta nghe đám người kia đang bàn về một buổi đấu giá sắp được tổ chức gần đây. Quy mô khá lớn, nói rRzOYsL không chừng sẽ xuất hiện vài món bảo vật hợp mắt.

Vọng Nguyệt vui vẻ:

- Đấu giá hội? Ta từng nghe tổ mẫu nói qua, có phải là có rất nhiều người trả tiền để tranh đoạt một thứ gì đó hay không?

Dương Thiên gật đầu:

- Là như vậy. Nhưng ở đó còn có nhiều thứ còn thú vị hơn. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Vọng Nguyệt nắm lôi kéo tay Dương Thiên:

- Mau đi, ta không đợi nổi nữa.

Dương Thiên lấy tấm bản đồ vừa cướp được ra chỉ vào một địa điểm trên đó:

- Đấu giá hội còn 7 ngày nữa sẽ tổ chức ở đây. Bằng vào tốc độ của chúng ta chỉ cần 1 ngày liền đến được. Muốn đến nơi đó cần băng qua khu rừng này. Ta sẽ cho ngươi cơ hội tiếp xúc với những loại yêu thú tại lục địa.

Vọng Nguyệt phấn khích:

- Được a, tổ mẫu có nói yêu thú tại lục địa rất yếu đuối, không đáng để kết giao. Nhưng ta không cho là nàng nói đúng, tổ mẫu quá mạnh, sao có thể dùng lý lẽ thông thường để nói được.

Dương Thiên nhún vai, hắn từng tiếp xúc qua, Thủy Mẫu kia thật sự rất cao ngạo. Theo cách nhìn của hắn, chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Đặt tại Thủy Hoàng Giới, nàng có thể là một trong những kẻ mạnh nhất. Nhưng tính trong toàn bộ 3000 cái trung cấp vị diện, Đại Thừa Độ Kiếp nhiều vô số. Đó là chưa kể đến cao hơn còn có Thập Đại Tiên Giới, một cái Đại Thừa kỳ thì tính là gì?

Nghĩ là vậy nhưng Dương Thiên không nói ra, Vọng Nguyệt rất sùng bái Thủy Mẫu, hắn không cần vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau với nàng.

Đã có mục tiêu, Dương Thiên liền mang theo Vọng Nguyệt khởi hành. Do Vọng Nguyệt còn muốn tham quan ngắm cảnh nhiều nơi, tốc độ của hai người rất chậm. Đến ngày thứ hai mới đến khu rừng kia.

Đi vào khu rừng chưa được bao lâu, Vọng Nguyệt hai mắt sáng lên, nàng chỉ tay về phía trước:

- Dương Thiên, ta muốn có nó.

Dương Thiên chưa hiểu:

- Nó?

Vọng Nguyệt gật đầu:

- Ta cảm nhận được gần đây có một con yêu thú cũng tu luyện Nguyệt Chi Tinh Hoa, tu vị lại vừa vặn là ngũ cấp. Nếu lấy được yêu hạch của nó, ta nắm chắc 3 phần sẽ thành công đột phá Hợp Thể kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.