[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 436 : Đại Chiến Phàm Vũ Giới




Không có câu trả lời, Dương Thiên vẫn còn đang suy nghĩ về những điều Cát Thành vừa nói. Phải mất một lúc lâu sau, Dương Thiên mới mở mắt ra, nhìn Cát Thành mỉm cười:

- Không ngờ một tiểu tu sĩ như ngươi lại có ngộ tính cao như vậy. Ta rút lại những lời khi nãy, ngươi chắc chắn sẽ đi được rất xa trên Tu Chân Lộ.

Nhận được lời khen của Dương Thiên, Cát Thành tuy vui mừng nhưng không tự cao:

- Tiền bối quá khen, ta chỉ nói ra những điều mình nghĩ mà thôi.

Dương Thiên khá hài lòng, Cát Thành còn trẻ, lại là một Âm Dương Sư, tâm tính không tồi, tương lai nhất định sẽ trở thành đại tu sĩ. Dương Thiên cũng không có thói quen mắc nợ người khác, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, dùng thần thức khắc lên đó một bộ công pháp rồi ném cho Cát Thành:

- Đây là Âm Dương Huyền Hoàng Kinh, trước đây khi ta giết chết một tên Âm Dương Sư đã vô tình lấy được, bây giờ tặng lại cho ngươi.

Nhận lấy ngọc giản, Cát Thành mừng rỡ như điên:

- Tiền bối, ta sẽ không nói những lời khách sáo. Chuyện ngày hôm nay ta sẽ ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp.

Dương Thiên phất tay:

- Cái đó thì không cần. Được rồi, mọi chuyện đã rGAtzo9 xong, ngươi có thể ra ngoài tìm hai tên kia.

Cát Thành biết hiện tại mình và Dương Thiên chênh lệch quá lớn, nói đến cái gì báo đáp là chuyện viễn vông. Hắn cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài tìm hai tên Thế Tôn kia.

Còn lại một mình trong phòng, Dương Thiên mới ngẫm kĩ lại những gì Cát Thành vừa nói. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao Hủy Diệt có thể dung hợp thành công 3 loại Tiên Lực. Chính là vì hắn có Âm Chi Lực và Dương Chi Lực có năng lực điều hòa, hóa giải xung đột giữa ba loại Tiên Lực với nhau.

Không ngờ Hủy Diệt lại nhận ra điểm này và tận dụng nó. Cho dù đánh giá rất cao ý tưởng này của Hủy Diệt, Dương Thiên vẫn không cho rằng hắn có thể dung hợp thành công Thập Đại Tiên Lực. Âm Chi Lực cùng Dương Chi Lực cho dù thần kỳ thì vẫn có giới hạn, muốn tạo thành Sáng Thế Lực là chuyện không tưởng. Sư phụ đã từng nói, muốn khống chế Sáng Thế Lực chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ, mọi con đường tắt khác đều là vô ích mà thôi.

Qua kiến giải của Cát Thành, Dương Thiên đã hiểu được phần nào về Âm Dương. Tất nhiên chỉ là những thứ cơ bản nhất, nhưng đó chính là chỗ mà hắn dựa vào để tham ngộ hai loại Tiên Lực này.

Dương Thiên tiếp tục ở trong đó 7 ngày, đến sáng ngày thứ 8 hắn mở cửa đi ra đã thấy hai tên Thế Tôn đang đứng đợi sẵn. Dương Thiên thản nhiên hỏi:

- Các ngươi đang đợi ta?

Nhị Thế Tôn lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Dương Thiên:

- Đây là để cảm ơn ngươi đã cứu đệ tử của ta.

Dương Thiên mở nắp hộp ngọc ra, bên trong là viên đá hai màu xám đen, không có vẻ gì là đặc biệt. Đóng hộp ngọc lại, Dương Thiên mỉm cười:

- Vẫn Tinh Thạch, thứ này vốn chỉ tồn tại bên ngoài hư không, các ngươi làm sao có được?

Nhị Thế Tôn lắc đầu:

- Đây là vật mà hai người bọn ta vô tính đoạt được từ một viên thiên thạch. Trải qua một thời gian dài nghiên cứu vẫn không phá vỡ được nó. Ta đoán đây là một món tài liệu cấp bậc rất cao, đáng tiếc bọn ta không có duyên với nó.

Thu hộp ngọc lại, Dương Thiên nói:

- Các ngươi nói không sai, Vẫn Tinh Thạch là siêu cấp bảo vật chuyên dùng để luyện khí được các lão quái vật tại Linh Giới tìm kiếm. Dựa vào hai tên Phân Thần kỳ các ngươi, đừng mong gây ra bất kỳ một vết xước nào trên đó. Thứ này ta nhận, tâm ý của các ngươi ta cũng đã hiểu. Cáo từ.

Dương Thiên rời đi, hai người đều không ngăn cản. Chờ hắn đi xa, Đại Thế Tôn mới hỏi:

- Hắn nói như vậy là có dụng ý gì?

Nhị Thế Tôn cười nhẹ:

- Hắn đã tiếp nhận, vậy là được rồi.

Hiện tại Dương Thiên còn chưa đủ sức luyện hóa Vẫn Tinh Thạch. Nhưng Phệ Hồn Thạch cũng chưa tiến hóa thành Diệt Hồn Thạch. Vì vậy món pháp bảo này có thể tạm gác qua một bên, chưa cần để ý đến.

Gặp được Âm Dương Sư, hiểu thêm được một chút về Âm Dương, Dương Thiên cũng không còn vướng bận gì với Tịnh Thổ. Hắn theo dấu vết lưu lại trên truyền tống trận, tìm đến Vân Lạc Tông.

Thấy Dương Thiên đến, hai vợ chồng Lạc Tuấn vô cùng vui vẻ, tiếp đón rất nhiệt tình. Nói chuyện xã giao vài câu, dùng một bữa cơm, Dương Thiên nhanh chóng từ biệt gia đình bọn họ.

Sử dụng chìa khóa làm vật dẫn, Dương Thiên chỉ mất chút thời gian liền thiết lập xong Truyền Tống Trận. Kiểm tra kĩ càng để chắc chắn không xảy ra vấn đề gì, Dương Thiên lấy cực phẩm linh thạch ra, đặt vào các lỗ hổng trên đó, khởi động Truyền Tống Trận.

Một cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời, đem Dương Thiên bảo phủ vào bên trong. Vợ chồng Lạc Tuấn cùng những đệ tử khác đừng từ xa nhìn vào đều há hốc mồm, trong lòng cảm thán không ngớt. Pháp thuật của tu sĩ cấp cao quả nhiên kinh khủng, không biết đời này bọn hắn có cơ hội chạm đến đẳng cấp này hay không.

Phàm Vũ Giới lúc này không bình yên như khi Dương Thiên rời đi. Ít nhất. khi đó hắn đã vô tình cứu thoát được một đám tu sĩ cấp cao của Nhân Tộc, miễn cưỡng lấy lại cân bằng với Yêu Tộc. Nhưng tình huống hiện tại thì khác, Yêu Tộc đã chính thức khai chiến, toàn bộ Phàm Vũ Giới đã trở thành chiến trường.

Yêu Tộc không biết từ đâu xuất hiện thêm một vị đại năng Phần Thần kỳ, có hắn cầm chân, Nguyệt Hoa cũng vô pháp giúp đỡ Nhân Tộc. Sau hàng trăm năm nhẫn nhịn, Yêu Tộc cuối cùng cũng có thể phát tiết. Bọn hắn tấn công một cách điên cuồng. Trong một thời gian ngắn đã dồn ép Nhân Tộc về một góc nhỏ của Phàm Vũ Giới.

Tu sĩ đánh nhau, phàm nhân chịu tội. Vô số thành trì, làng mạc của phàm nhân bị Yêu Tộc quét qua, máu chảy thành sông, tình cảnh vô cùng thê lương.

Bị ép vào đường cùng, toàn thể tu sĩ Nhân Tộc tìm đến Nguyệt Hoa, cầu xin nàng đứng ra làm chủ, tổ chức một trận đại chiến cuối cùng với Yêu Tộc. Vốn dĩ ban đầu Nguyệt Hoa không bằng lòng. Nàng thì không có vấn đề gì, tên Phân Thần kỳ kia tuy mạnh nhưng cũng không làm gì được nàng.

Bất quá, so sánh tương quan lực lượng, Nhân Tộc hoàn toàn không có cửa thắng. Từ đầu đến cuối, Yêu Tộc chỉ mới xuất hiện hai vị Yêu Vương, vậy mà đã đem Nhân Tộc đánh đến mức này. Tu sĩ đồng giai, Yêu Tộc dựa vào lợi thế thân thể mạnh mẽ, bản mệnh thiên phú để áp đảo Nhân Tộc.

Khi nhìn đến những thành trì bị Yêu Tộc chiếm đóng, Nguyệt Hoa vô cùng phẫn nộ. Nàng trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn bộ Yêu Tộc trong một tòa thành lớn, sau đó triệu tập cao tầng của Nhân Tộc lại, đồng ý với đề nghị của bọn hắn.

Tất nhiên, Nhân Tộc cũng không phải đám đầu toàn đậu hủ, chỉ biết làm liều. Bọn hắn tận dụng một ưu thế vượt trội so với Yêu Tộc, chính là trận pháp. Yêu Tộc trời sinh ngộ tính đối với trận pháp rất kém. Tuy nhiều kẻ đã cố gắng tìm hiểu nhưng thành tựu đạt được không cao.

Đối với đề nghị này, Nguyệt Hoa cũng không có ý kiến. Về phương diện trận pháp, Nguyệt Hoa không tìm hiểu quá sâu, mọi chuyện cứ để cho đám người kia tự lo liệu.

Tiếp tục nhẫn nhịn hơn 3 tháng, cuối cùng Nhân Tộc cùng hoàn thành một cái đại trận khổng lồ. Đây là một cái phục hợp trận, đem trấn tông đại trận của tam đại môn phái hợp lại một chỗ, gọi là Cực Nhạc Ngự Yêu Trận.

Uy lực của trận pháp này được Nguyệt Hoa đích thân kiểm chứng, nàng cũng không khỏi gật đầu tán thưởng. Chỉ cần không phải tên Phân Thần kỳ kia, những tên Yêu Vương đi vào Cực Nhạc Ngự Yêu Trận chắc chắn cũng phải bỏ lại vài thứ, khó lòng toàn thân trở ra.

Trận pháp đã thiết lập xong, Nhân Tộc bắt đầu triển khai kế hoạch, dụ dỗ Yêu Tộc sập bẫy. Yêu Tộc cho dù cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng có chỗ dựa vững chắc, bọn hắn hoàn toàn không để tâm đến, toàn lực tấn công.

Lúc này, trên tường thành, Nguyệt Hoa mặc áo màu trắng, mái tóc bị gió thối bay, từ trên cao chậm rãi hạ xuống. Nàng nhìn một mảng màu đen kịt từ đằng xa đang tiến lại gần, gương mặt vẫn lạnh lùng, giọng nói mang theo linh lực vang vọng khắp thành:

- Trận chiến hôm nay, chúng ta không còn đường lui. Nếu Yêu Tộc không chết thì chính là Nhân Tộc phải chết. Vì vậy, ta hi vọng các ngươi bỏ qua một xích mích, cùng nhau dốc sức bảo vệ phòng tuyến cuối cùng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.