[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên

Chương 17 : Diệp Linh




Một lát sau, Mộc Vũ Hàm mang đồ ăn ra, cũng không có vội vàng đặt xuống rồi bỏ đi như mọi khi mà ngồi đối diện với Dương Thiên. Nhìn Dương Thiên một lúc rồi nói:

- Dương Thiên, những ngày vừa qua thật có lỗi, ta cứ nghĩ người là một tên công tử nhà giàu chỉ thích đùa giỡn phụ nữ.

Dương Thiên nghe nàng nói, biết mọi việc đã có tiến triển tốt đẹp, thầm cảm ơn phụ thân của Mộc Vũ Hàm. Hắn tuy làm người không được tốt lắm, nhưng đã giúp Dương Thiên tiết kiệm không ít công sức, sau này nhất định phải hảo hảo “cảm tạ” hắn. Dương Thiên liền đáp:

- Không có việc gì, ta cũng không để ý.

Mộc Vũ Hàm chợt nhớ ra một việc, không nhịn được hỏi:

- Vậy chiếc xe hơi mỗi lần ngươi hay đi tới đây là của ai?

- Tất nhiên là của ta. Ta tuy không sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng có thể tự làm cho mình giàu có a.

Mộc Vũ Hàm giật mình, nàng rất ghét những kẻ sinh ra trong gia đình quyền quý rồi không coi ai ra gì, nhưng lại rất ngưỡng mộ những người làm giàu bằng chính sức lực của mình. Nhìn Dương Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ:

- Không nhìn ra ngươi cũng thật có tài a.

Dương Thiên giả vờ khiêm tốn:

- Ta từ nhỏ phải tự mình kiếm sống. Gặp may mắn nên mới được như thế này. Không có gì đáng kể.

Trò chuyện với Mộc Vũ Hàm một lúc, liền nhận được điện thoại của Tinh Linh mỹ nữ:

- Đế Vương, ta đã đến rồi, ngươi mau tới khách sạn Hoa Nam đón ta.

Dương Thiên liền trả 8nwHsWt lời:

- Tốt, ta lập tức đến ngay.

Tạm biệt Mộc Vũ Hàm, Dương Thiên lấy xe rồi đi thẳng đến khách sạn Hoa Nam, lúc này hắn chỉ thầm cầu nguyện Tinh Linh mỹ nữ không quá xấu. Không cần xinh đẹp, chỉ cần dễ nhìn đã là vạn hạnh. Mấy ngày nay xem những chia sẻ về các cuộc gặp gỡ qua mạng Dương Thiên thật có chút sợ.

Đến trước cổng khách sạn, Dương Thiên liền gọi cho Tinh Linh mỹ nữ. 15 phút sau, một cô gái liền bước ra, Dương Thiên vội đánh giá. Dáng người rất đẹp, ngực tuy không lớn nhưng cũng khá phù hợp với cơ thể. Nàng không cao, gương mặt rất xinh đẹp nhưng nhìn có vẻ ngây ngô. Dương Thiên đoán rất có thể nàng chỉ là học sinh cấp 3. Nhưng hắn cũng không quan tâm, không phải xấu nữ, thậm chí còn là mỹ nữ, đây là một chuyện rất tốt.

Mỹ nữ cầm điện thoại nhìn quanh một lát, thấy Dương Thiên đang vẫy tay liền vui vẻ chạy lại:

- Oa, Đế Vương, ngươi trông cũng rất đẹp trai a.

- Ha ha, ta gọi là Dương Thiên, rất vui được gặp ngươi.

- Ta gọi là Diệp Linh. Dương Thiên, ngươi nhất định phải dẫn ta đi đâu đó vui chơi thật thỏa thích, mấy ngày nay thật là mệt mỏi.

Dương Thiên đang định đáp lại, nhưng lập tức phát hiện phía xa có mấy cặp mắt đang nhìn hắn. Quay sang nhìn Diệp Linh:

- Ngươi có vệ sĩ theo sau?

Diệp Linh giật mình, lập tức căm tức nói:

- Ta đã nói với cha mẹ là không cần, ngươi không phải người xấu. Không ngờ họ vẫn không chịu.

Dương Thiên lắc lắc đầu, nàng vẫn thật ngay thơ. Chỉ gặp nhau trong game làm sao có thể biết hắn không phải người xấu. Gần đây việc bắt cóc qua mạng diễn ra thường xuyên, phụ mẫu nàng lo lắng cũng không có gì lạ.

- Ngươi là mới gặp ta lần đầu. Sao có thể biết ta không phải người xấu.

Diệp Linh lập tức lùi xa ra, hai tay ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi:

- Ngươi muốn làm gì ta? Ta cảnh cáo ngươi, không được lại gần đây, nếu không ta sẽ hét lên.

Dương Thiên mặt đen lại, hắn còn chưa làm gì nàng. Cô nàng này hình như có hơi “nhạy cảm” quá mức thì phải.

Thấy Dương Thiên vẻ mặt khó coi, Diệp Linh liền cười to:

- Ha ha, Dương Thiên, cho ngươi biết hậu quả của việc hù dọa ta.

Dương Thiên vẻ mặt liền lộ vẻ bất đắc dĩ:

- Ta đây cũng không có hù dọa ngươi a.

- Không sao, ta cảm thấy ngươi là người tốt, có thể tin tưởng được, trực giác của ta trước giờ luôn chính xác.

Dương Thiên cũng không còn gì để nói, ra hiệu cho Diệp Linh lên xe:

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi chơi thỏa thích.

Nghe thấy đi chơi, Diệp Linh vui mừng hô to, lập tức lên xe. Đi được một đoạn, Dương Thiên nhìn thấy có một chiếc xe luôn chạy phía sau mình, giữ khoảng cách phù hợp. Dương Thiên cũng mặc kệ, không ảnh hưởng đến hắn là được.

- Thanh Lâm huyện vừa xây một khu vui chơi giải trí rất lớn. Có muốn đến chơi hay không.

- Ta không biết, hôm nay ngươi là chủ nhà. Ngươi dẫn ta đi đâu thì ta theo đó. Nhưng nếu không vui thì…

Vừa nói, Diệp Linh liền giơ cao quả đấm nhỏ thị uy. Dương Thiên bật cười, cô bé này còn rất đáng yêu a. Dường như nhớ ra điều gì, Dương Thiên liền hỏi:

- Lần trước ngươi nói ngươi bận, không biết là có chuyện gì.

- Ta là phải hoàn thành mấy cái bài thi để vượt cấp lên đại học.

- Vượt cấp? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- 17 tuổi a. Ta trực tiếp bỏ qua lớp 12, làm vài bài kiểm tra liền lên thẳng đại học Thanh Hoa. Thế nào? Ta rất giỏi đúng không.

Dương Thiên có chút ngạc nhiên:

- Đại học Thanh Hoa? Vậy ngươi sẽ chuyển đến đây sao?

- Phải. Vậy nên cha mẹ mới cho ta đến đây chơi. Ngươi phải biết bình thường cha mẹ ta rất khó tính. Ta phải nói là đến làm quen nơi ở mới cha mẹ mới đồng ý. Không ngờ còn phái theo mấy tên vệ sĩ. Thật sự rất phiền phức.

Dương Thiên mừng thầm, học cùng trường, liền chờ lúc nàng chuyển đến nhờ Lý Bàn điều tra một chút. Dương Thiên cảm thấy nàng gia thế không bình thường. Ít nhất người bình thường không có Tu Chân giả làm vệ sĩ.

Đi đến khu vui chơi, gửi xe hoàn tất, Dương Thiên nhìn qua Diệp Linh:

- Ngươi muốn chơi cái gì trước tiên.

Diệp Linh lập tức chống cằm ra vẻ suy tư, một lúc sau liền nói:

- Bắt đầu liền chỉ chơi trò gì nhẹ nhành là được rồi. Ta muốn chơi trò đạp vịt.

Dương Thiên mặt lần nữa đen lại, hắn không muốn chơi những trò trẻ con như thế. Nhìn qua Diệp Linh vẻ mặt háo hức, Dương Thiên quyết định chiều theo nàng. Có lẽ nàng từ nhỏ ít có dịp được vui chơi thoải mái như thế này. Ngẫm kĩ lại, cùng mỹ nữ đạp vịt có vẻ cũng không phải một sự tình quá tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.